Làm Ơn Cứu Mình Với


Người đăng: tiennhan9512

Kim Phượng là tên của cô bé. Đó là cái tên do cha mẹ cô bé đặt. Nhưng họ đã
chẳng còn tại thế nữa. Hôm nay cô đang sống cùng với cậu mình.

Có điều cô bé chẳng muốn về nhà. Ước gì có người kéo cô thoát khỏi ngôi nhà
ấy. Lắc lắc hai lọn tóc vàng dưới vành mũ rộng, cô bé vội xua tan ý nghĩ nguy
hiểm đó. Người kia cho dù xấu nhưng đã là ruột thịt duy nhất trên thế giới này
cô bé có thể dựa dẫm, dẫu cho thực tế họ mới là kẻ dựa dẫm cô. Sáng nay, cậu
của cô đã tốt hơn trước nhiều, ngày mai có thể sẽ tốt hơn một ít… Mang theo ý
nghĩ phấn khởi ấy trong lòng, bước chân về nhà đã nhẹ nhàng hơn.

Mùi rượu nồng nặc và đồ đạc bị quẳng lung tung như vừa có một cơn bão nhỏ lướt
qua. Giữa đống bề bộn đó, cậu của cô đang cuộn người trên giường, chốc chốc
lại quay xuống nôn một bãi. Gã biết rằng một lúc sẽ có người đến dọn dẹp, nghĩ
đến sự nhục nhã ban sáng gã phẫn hận không chỗ phát tiết.

Kim Phượng không dám tiến vào lúc này, chờ cho đến khi trông hắn có vẻ như đã
không thể vươn người dậy được nữa cô bé mới tiến vào. Trông thấy sự bừa bộn
ấy, đôi vai cô bé sụp xuống.

Lật đật chạy đi ra sau, đeo vào đồ bảo hộ được mắc trên giá, cầm theo giẻ lau
và xách xô nước quay trở lại. Nhìn bãi uế bầy hầy dưới mặt đất, cô cố nén cảm
giác kinh tởm dâng lên trong bụng, dùng giẻ cuốn lấy và đổ vào trong xô. Cô
làm vài lần và đi thay nước, cho đến khi sàn nhà lại sáng bóng lên một lần
nữa.

Tháo ra bao tay cao su, Kim Phượng đương muốn đi nấu cơm thì một bàn tay đặt
lên vai làm cô bé giật bắn lên một cái.

“A!”

Kim Phượng sợ hết hồn, thằng anh họ của cô đang nhìn cô. Ánh mắt của hắn có
phần khác với thường ngày, yết hầu của hắn không ngừng nhúc nhích, hắn săm soi
cô bé như thể tìm kiếm thứ gì đó.

Thằng Dương có vẻ ngoài nộn nộn khá buồn cười, trông nó như một nhân vật gây
hài chui ra từ anime, nhưng lại có nụ cười kéo căng hai má phúng phính vô cùng
sống động.

Kim Phượng muốn lui lại một bước nhưng phía sau là tường, thằng Dương tiến lên
ép sát cô làm cô bé nổi da gà. Khi cái bản mặt đần độn của hắn dí sát tới mặt
thì Kim Phượng không chịu được nữa, cô đẩy mạnh hắn một cái. Thằng nhóc con
tuy rằng đã mười bốn tuổi, nhưng một cơ thể nục nịch toàn mỡ yếu hơn cả con
chó con. Hắn bị cô bé đẩy mạnh một cái thì ngã xuống đất, cái mông to bành của
hắn hoàn hảo mà đáp xuống cái xô phía sau tạp nên một tiếng “Phịch”.

Kim Phượng vội bỏ trốn, thằng nhóc muốn đứng dậy nhưng cái mông đã bị kẹt
cứng, hắn ngã sấp xuống nền đất và lăn tròn rồi hét lên thảm thiết.

“Ha…ha…”

Kim Phượng dựa thân vào tường thở hổn hển. Cô có một cảm giác tồi tệ hết mức,
không dám quay trở lại, cô bé cũng mặc tình huống của hắn, cô cần phải mau
chóng nấu ăn, nếu không hậu quả sẽ rất thê thảm.

Trốn trong phòng mặc dù chẳng thể khiến cô bé an toàn hơn, nhưng ít nhất cũng
khiến cho cô bé không có cái cảm giác khắp nơi đều có ánh mắt của Dương đang
săm soi nhìn mình. Nghĩ đến những gì mình làm với hắn hồi trưa, cô bé không
khỏi thấp thỏm lên. Có khi nào nó sẽ mách với cậu không? Nhưng đó rõ ràng là
lỗi của nó, chắc không đến nỗi…

Sự bất an càng ngày càng tăng rốt cục cũng trở thành sự thật. Chẳng biết thằng
Dương đã nói gì nhưng tựa hồ Diên tin rằng cô bé đã bẫy nó thế nào đó, còn về
việc bẫy thế nào thì cái đầu óc đã mù mịt vì rượu ấy chẳng thèm suy nghĩ làm
gì. Thế là đến bữa cơm cô bé bị hắn hung hăng vã một cái, cô bé ngã sóng xoài
ra đất. Đau đớn làm cô bé khóc, nhưng càng khóc cô bé càng bị nhiều đòn.

“Câm ngay, ai cho mày khóc!”

Diên tức tối đá vào bụng cô bé thêm vài lần. Kim Phượng quặn người lại ráng
chịu đựng. Đầu cô bé úp hẳn vào hai tay mà khóc thảm thiết.

Cho đến khi trận đòn ngừng lại cô đã chui vào một góc phòng ngồi thu lu không
ngừng nấc cụt. “Hức, hức…”

Thằng anh họ cô từ đằng xa đứng nhìn, đợi một lúc hắn tiến lại gần. Kim Phượng
ngước lên nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp đã có dáng dấp mỹ nhân đã in hằn
một bàn tay to tổ bố. Hắn đưa bàn tay mập mạp rờ lên vết bầm, vuốt ve một lúc,
Kim Phượng cũng không phản kháng nữa. Chỉ là nước mắt liên tục chảy ra theo
hơi thở dồn dập, nơi mà anh cô chạm qua càng lúc càng nhiều, nơi mà cô lãnh
đòn trở nên lạnh buốt.

Có điều lần này hắn lại chủ động buông tha cô bé. Gật gù một cách đắc ý tựa hồ
chắc chắn thứ gì đó quý giá đã thuộc về mình, nó bỏ đi để lại cô bé đã tuyệt
vọng tại chỗ.

Buổi tối hôm đó cô bé tỉnh giấc đúng nữa đêm. Nguyên do là cô bé đã ngủ sớm vì
khóc và mệt mỏi. Vết bầm trên má phải còn chưa tan đi, cơn đau nhức vẫn còn
lưu lại bên trên. Phòng ngủ khá nhỏ, nhưng cô bé bày biện không ít thứ đồ,
không có cửa sổ mà chỉ có lỗ thông gió.

Sách vở đi học và dụng cụ để trên bàn, đồng phục được mắc trên giá. Một ít thứ
đồ chơi và búp bê cũ được cô bé để ở khắp phòng. Đó là những món quà cô được
tặng khi cha mẹ còn sống.

Cô bé vùi đầu vào con gấu bông nhỏ bằng trái banh mà khóc rấm rứt. Đó là món
quà cuối cùng mẹ cô tặng, ngay trước ngày máy bay rơi.

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.”

“Cha ơi, cứu con với.”

Cô bé thì thầm trong khi nước mắt tràn qua khóe miệng, mặn chát. Cô bé nhớ đến
những ngày hạnh phúc khi còn tổ ấm. Ánh sáng hắt qua khe thông gió phía trên
chiếu vào căn phòng, cô bé vẫn còn úp mặt vào gấu bông.

Một giờ trôi qua, Kim Phượng nửa tỉnh nửa mê. Khóa cửa đột nhiên kêu xoành
xoạch khiến cô cảnh giác. Gấu bông đã tuột khỏi tay cô. Ổ cửa khóa trong nên
không thể mở ra từ bên ngoài, đã nửa đêm nhưng kẻ đằng sau cánh cửa không từ
bỏ.

Một lúc, nắm đấm cửa ngừng nhúc nhích, tiếng bước chân trầm thấp nặng nề như
cố gắng giữ yên lặng. Nhưng cô bé nhận ra đó là anh họ cô. Kim Phượng run rẩy,
cảm giác sợ hãi xâm chiếm tâm linh cô. Cô bé cố nén muốn khóc, cơ thể run lên
từng hồi.

Kim Phượng lại nằm xuống, bức tường xi măng trét vôi mỏng, vô số những hạt cát
trên bề mặt kích thích trí tưởng tượng của cô bé. Khuôn mặt của từng người
hiện ra phía trên, cha cô, mẹ cô, cô cố gắng giữ những hình ảnh ấy thật lâu
nhưng rồi nó lại tự động biến ảo ra cậu Diên, rồi anh cô. Dạ dày cô như co bóp
mạnh.

Thật lâu, thật lâu, cô bé lại nhìn thấy người đàn ông nọ. Người vẫn thường
lắng nghe cô, cho cô trút hết mọi thứ. Người ấy cho cô cảm giác an toàn, cũng
bắt cô đối diện sự thật.

Và cuối cùng cô nhìn thấy cậu, người con trai đã giúp đỡ cô bé vào những ngày
đầu mới tới.

Căn phòng ngột ngạt quá khiến cô bé thở khó khăn. Nhưng cô không dám mở cửa ra
vì sợ ai đứng bên ngoài. Suy nghĩ mệt mỏi không làm cô chìm vào giấc ngủ, trái
lại còn vô cùng tỉnh.

Kim Phượng leo ra khỏi giường, đặt gấu bông yêu quí lên bàn, kéo lấy chiếc ghế
lại gần cửa, rồi đứng lên. Cô bám lấy bậu cửa thông gió, ngửa mặt lên hít lấy
không khí bên ngoài. Mặt trăng hôm nay đặc biệt sáng, rọi qua cửa sổ rồi đi
vào lỗ thông gió. Kim Phượng có cảm giác như mình có thể cảm thấy một mình
khác ngoài kia.

Cô bé leo xuống, ôm lấy con gấu bông to nhất, to bằng nửa người cô bé mà đặt
lên ghế.

“Xin lỗi, nhờ mi vậy.”

Kim Phượng nói nhỏ, cô bé đạp lên nó mà đứng, tầm mắt cô đã ngang với lỗ thông
gió, cố gắng muốn nhìn xem phía dưới có ai không.

Không có.

Kim Phượng nhìn kĩ thêm một chút xung quanh, chỗ sát với cửa gỗ rơi vào góc
tối, cô bé không nhìn được. Đang lúc bứt rứt, cô bé phát hiện mặt bên kia phản
chiếu hình ảnh lên cửa kính đối diện.

Nó nói cho cô biết bên đấy không có ai.

Kim Phượng leo xuống, bế lên gấu bông, chỗ lún trên người nó được cô vuốt ve
cẩn thận, tỉ mỉ cho đến khi trở về nguyên trạng. Rồi đặt nó vào chỗ cũ. Xong,
cô bé quay trở lại, cầm lấy nắm đấm cửa. Kim Phượng cảm thấy tim mình đập
mạnh, mồ hôi túa ra nơi lòng bàn tay làm nắm đấm khó vặn hơn bao giờ hết.

“Cạch.”

Tiếng vang nhỏ giữa đêm như đấm vào tim cô nhóc. Cửa vẫn từ từ hé ra, sau mở
toang. Kim Phượng thoăn thoắt đi xuyên qua phòng khách, trên tay ôm gấu bông
nhỏ. Đồng hồ treo tường đã chết ngắc từ lâu. Không gian thực sự rất yên tĩnh.
Còn một ải nữa. Cửa phòng lớn thông ra sân. Cô bé biết nó bị kèn kẹt. Nếu mở
ra thì có thể đánh thức người khác.

Nhưng cô bé không còn đường lui.

“Kẹeet!”

Tiếng cửa mở làm cô bé sợ điếng hồn. Vội nấp sau ghế sopha, Kim Phượng nhìn
thấy cậu Diên đi ra ngoài, mở ra cửa lớn. Một lát sau thì tiếng nôn mửa vang
lên.

Hôm nay gã thực sự đã uống rất nhiều. Cửa đóng lại.

Kim Phượng đã ở bên ngoài.

Ánh Trăng rọi sáng bầu trời đêm, rọi sáng cả cô bé. Cô bé cảm thấy như mình
được giải thoát, cô bé vui sướng chạy thật nhanh, thật nhanh. Mồ hôi túa ra,
nhưng cô bé không dừng lại, kể cả khi hô hấp đã hỗn loạn cô bé cũng không dừng
lại. Cô bé như vũ công nhảy múa trên con đường nửa sáng nửa tối.

Kim Phượng giờ mới nhận ra ngoài đường cực kì vắng vẻ vào ban đêm. Nằm lăn ra
giữa lòng đường, nhìn xem bầu trời to lớn. Cảm thấy một trận mệt mỏi nhưng lại
sảng khoái vô hạn.

Đã thật lâu thật lâu rồi cô bé không thoải mái như thế.

“Cậu trông vui vẻ thật đấy nhỉ?”

Bỗng nhiên có tiếng người (giọng nam) ngay bên tai làm cô bật dậy. Cảnh giác
nhìn người mới đến. Đó là một cậu trai, người mà cô chưa bao giờ gặp. Vẻ ngoài
và cách cậu ta gọi cô thì tuổi hai người tương đương nhau. Mái tóc đen, hơi
dài, đôi mắt sâu thâm thúy, lông mày sắc nét cho cậu một loại trưởng thành
sớm, khuôn mặt cậu được tạc bởi những đường cong mềm mại, mũi và miệng nhỏ
nhắn lại hơi nữ tính. Cậu ta ngồi xổm ngay bên cạnh cô, khi cậu ta nói thì mặt
hai người gần như là đối diện nhau nên khi nhổm dậy mặt cô lướt sát qua đầu
cậu. Khi ấy mắt hai người giao qua nhau.

Thịch!

Tim cô bé nhảy lên một cái. Không hiểu sao cô bé cảm thấy hồi hộp, cái mông tự
động bật nhảy mấy lần về sau tạo nên khoảng cách. Cậu nam vẫn ngồi tại chỗ, cô
bé có cảm giác đôi mắt cậu ta nhìn xuyên thấu mọi thứ của mình, tự nhiên rối
loạn lên.

“Ơ ân…”

“Xin chào. Tôi đã theo dõi cậu rất lâu rồi.”

Cậu ta nói như thế đấy. Cái từ “rất lâu” này bản thân nó đã mang một tầng ý
nghĩa mơ hồ. Kim Phượng không thể nắm bắt chính xác hàm ý mà nó ẩn chứa, chính
xác thì cô bé hiểu lệch đi. Cô bé cảm thấy xấu hổ, hẳn cậu ta đã nhìn thấy
mình nhảy nhót mất rồi.

“Cậu nhìn thấy rồi à?” Cô bé cúi thấp đầu hỏi.

“Tôi nhìn thấy hết.”

Cậu ta lại nói một câu mơ hồ nữa.

“Tôi thấy cậu dọn dẹp, nấu ăn, tôi thấy cậu bị đánh, tôi thấy cậu trốn ra khỏi
nhà, tôi thấy vết bầm trên má cậu nữa.”

Cậu ta nói bằng vẻ mặt bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên. Như thể cậu ta biết
những thứ đó là chuyện đương nhiên. Kim Phượng thật lâu không có phản ứng, cho
đến khi nắm được ý tứ bao quát trong lời nói của cậu, cô bé mới vội đưa tay
che lấy vết bầm trên má.

“A!” Cô bé kêu một tiếng và bị cậu ta giữ lấy tay.

“Để tôi xem nào. Những vết thương như thế này thì dễ thôi.”

Cậu ta rờ lên mặt Kim Phượng, không hiểu tại sao cô bé cảm thấy như một dòng
nước ấm áp lên má, rất dễ chịu, nhưng kì lạ là cậu ta làm việc đó tự tiện như
thế nhưng cô không cảm thấy phản cảm, khác với anh họ cô. Cô bé cứ để cậu ta
xoa một chút, rồi cảm giác đau biến mất, cô bé không biết lúc này trông mình
như thế nào nữa, cô bé hi vọng vết bầm đã biến mất.

“Chưa hết hẳn đâu. Ngày mai cậu ngủ dậy thì sẽ khỏi thôi.”

“Cá…m ơn.”

Cậu ta mỉm cười, Kim Phượng há miệng muốn nói gì nhưng rồi từ ngữ lại cứ như
bay biến đi mất.

“Tôi không phải stalker đâu. Đừng hiểu nhầm. Tôi chỉ làm việc ngoài giờ thôi,
đáng ra tôi sẽ không xuất hiện cho đến khi việc này kết thúc, nhưng chà, cậu
biết đấy. Trông cậu hay quá.”

Cậu ta vẫn tỉnh bơ giải thích. Nhưng Kim Phượng chẳng hiểu được thêm chút nào
cả. Cậu ta thấy vẻ nghi hoặc trên mặt cô bé thì suy tư.

“Một câu đố đấy. Công việc nghiêm túc nào đó mà giống như kẻ bám đuôi.”

“Ám sát?”

“Ách, sao cậu lại nghĩ về nó chứ. Cái này cũng đúng nhưng mà…chà, giống như
khi ai đó nhận xét một người không phải là nam, thì người khác cho rằng anh ta
là giới tính thứ ba, nó đúng nhưng không được phổ biến cho lắm.”

“Thám tử?”

Kim Phượng nhận ra cậu ta rơi vào khó xử.

“Được rồi, tôi phải thừa nhận đây là câu đố nhiều đáp án. Nhưng để thu hẹp
phạm vi thì tôi phải nói nó khá gần đúng rồi.”

“Nhà báo?”

“Ừ.”

“Đúng hơn là kẻ săn tin. Người làm công việc nguy hiểm thay cho những tay viết
lách. Đây là lần đầu tôi làm việc đấy, và nhờ đó mà biết được cậu.”

Kim Phượng trầm mặc trong khi cậu ta chờ đợi cô phản ứng. Khi cô bé nghĩ đến
điều này, cô bé nhận ra rằng cậu ta biết hết về mình trong khi cô bé chẳng
biết gì về cậu cả.

“Tên tôi là Kim Phượng.”

Mặc dù nó rõ ràng là không cần thiết khi cậu ta chắc chắn đã biết về mình,
nhưng ở trường cô bé được dạy khi muốn hỏi tên ai đó thì cần tự giới thiệu
trước. Kể cả vậy cậu ta tiếp nhận nó như một điều mới mẻ trong khi lẩm bẩm cái
tên ấy vài lần trong miệng.

“An Nhiên. An trong bình an, Nhiên trong tự nhiên. Đấy là cách mà ông giải
thích khi nói về tên của tôi. Tên cậu thì rõ ràng là một loại hoa rồi, tôi
chắc là nó được đặt bởi màu tóc của cậu.”

Kim Phượng tự hỏi điều đó có thật không, nhưng cô không thể xác định được. Dù
sao đã biết tên cậu, và cô bé muốn biết nhiều hơn.

“Cậu học trường…”

“Xin lỗi, tôi phải đi rồi. Cậu cũng nên về đi. Sẽ không tốt nếu những kẻ đó
biết cậu ra ngoài đêm hôm như thế này.” Cậu ta ngắt lời cô bé và nói một mạch.
Kim Phượng đương nhiên biết mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ nếu cô bị tóm, nhưng cô
đã đấu tranh tâm lí đầy đủ, và cô bé cũng đã có một sự lột xác về tinh thần.
Nghĩ lại về điều đó, cô bé cũng cảm thấy nó đáng giá. Nhưng cậu ta lại nói về
những kẻ đó ngay lúc này, hảo cảm dành cho cậu thẳng tắp giảm xuống. Cô bé sẽ
không trở về.

“Tôi biết cậu cảm thấy như thế nào, nhưng mặc dù cậu không nhận ra nhưng từ
ngày mai mọi chuyện sẽ thay đổi. Cậu không cần sợ hãi nữa, trên hết ở ngoài
như thế này rất nguy hiểm. Yên tâm, tôi chắc chắn đấy, cậu sẽ ổn thôi. Những
người kia sẽ phải trả cái giá xứng đáng.”

“Chuyện này nên diễn ra sớm hơn, nhưng…được rồi, đó là lỗi của tôi. Vì rằng
cứu một ai đó mà họ không kêu cứu, nó chưa hẳn là một việc tốt, thậm chí nó
chưa chắc là tâm ý của người ấy.” Kim Phượng cảm giác được khi An Nhiên nói
những lời này, cậu ta có điểm hỗn loạn, trong đôi mắt sâu thẳm của cậu, có thứ
bóng tối nào đang vùng vẫy, cậu ta vẫn tiếp tục sau tiếng tằng hắng.

“Nhưng hôm nay cậu đã trốn ra khỏi nhà, và điều đó khiến tôi tin rằng nó là
một tín hiệu SOS.”

“Cậu có muốn tôi cứu cậu không?”

Kim Phượng không phải chưa bao giờ ngừng hi vọng ai đó đáp lại mong ước của
mình. Những người trong đó tất nhiên là có cha, mẹ, người đàn ông và cậu ấy
nữa. Nhưng cuối cùng, người đầu tiên hỏi cô có cần sự giúp đỡ không lại đến từ
An Nhiên. Dường như cậu bé Sói ấy và cậu ta rất giống nhau, khoan đã...

“Cậu là Sói?” Tim Kim Phượng đập mạnh khi nhìn thấy phản ứng bất ngờ từ cậu.
An Nhiên không tài nào ngờ rằng cô bé sẽ nhắc đến cái tên ấy và để lộ ra không
ít. Cậu lắp bắp chối bay chối biến nhưng càng lúc Kim Phượng càng khẳng định
suy nghĩ trong lòng. Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng cô bé, suốt hai
năm tương tư chỉ trông mong được nhìn thấy cậu một lần, và cậu lại xuất hiện
khi cô bé cầu cứu lần nữa. Cô bé lao thằng vào lòng cậu như một chú chim nhỏ
trong sự hoảng hốt của cậu.

Đây là tình huống gì? Chẳng phải mới lần đầu gặp nhau sao? Lẽ nào mình hấp dẫn
như thế? Tâm hồn An Nhiên không khỏi dục động lên.

“Làm ơn cứu mình với…”


Linh hồn sói - Chương #7