Ma Vương Vui Vẻ Tác Dụng Cũng Chẳng Kém Gì Thần Linh Cao Chiếu


Người đăng: tiennhan9512

Trường nữ thánh Thiên Thanh tọa lạc trên đồi Sói, cứ bốn mươi lăm phút tiếng
chuông từ trong trường vang lên thay cho tiếng trống như một kiểu thể hiện bản
thân nó đặc biệt như thế nào. Vào thời điểm này, những cô gái đủ mọi lứa tuổi
từ học sinh lớp một cho đến mười hai trong bộ đồng phục nữ tu sĩ cách điệu
duyên dáng từ bên trong đi ra, mang một vẻ đẹp trí tuệ tương phản với cái vùng
quê chân chất mà thật thà này đã cuỗm đi vô số trái tim các đấng nam nhi vùng
cao ấy.

Hôm nay là thứ năm, cậu ấy chỉ có bốn tiết. Hẳn là…

Tôi lẩm nhẩm những điều tương tự suốt từ mười phút trước. Nhưng tôi cũng chỉ
ngồi trước cửa sổ, chỗ mà có thể nhìn thấy khoảng sân che kín bởi hàng hoa
giấy leo giàn và một chiếc xích đu nằm khiêm tốn trong một góc râm mát, sạch
sẽ bất thường.

Trước đây ông nội vẫn thường ra công viên vào những dịp cuối tuần để kể chuyện
cho lũ trẻ trong thị trấn, không thể phủ nhận tài kể chuyện của ông rất thu
hút. Mặc dù những mẩu chuyện ấy tôi đã được nghe từ nhỏ xíu, nhưng thỉnh
thoảng vẫn không thể kềm lòng được nghe lén một lần nữa. Cho đến khoảng một
năm rưỡi trước đó ông đã bỏ đi thói quen này, lũ trẻ rất tiếc nuối nhưng chẳng
thể làm gì. Có điều Kim Phượng là một ngoại lệ, nhỏ có một sự cuồng nhiệt với
những câu chuyện của ông, cứ thứ năm tiết vắng cuối tuần nhỏ lại ghé qua nhà
tôi để nghe ông kể. Mỗi lần như thế tôi lại từ khung cửa sổ này nhìn qua, cái
cách mà nhỏ hào hứng một cách chân thật đã thu hút tôi từ lúc nào không hay.

Không thể nhìn ra phía ngoài từ cửa sổ tầng một, nhưng tôi vẫn biết được nhỏ
đến rồi.

Khi Phượng bước vào, như mọi lần, nhỏ ngó chung quanh như tìm kiếm cái gì đó.
Phải rất lâu về sau tôi mới lí giải được hành động đó nghĩa là gì. Rồi như cũ,
ông tôi ngồi ở xích đu, nhỏ ngồi bên cạnh ông. Câu chuyện hôm nay là về vị hải
tặc xứ Vịnh Hải Âu. Tôi nhận ra điều đó chỉ bằng cử động miệng của ông nội.
Như đã nói, trong thế giới này những kẻ siêu phàm hiểu về cơ thể người vô
cùng.

“Vị hải tặc huyền thoại sau khi đánh bại Nam Ngạn hải tặc vương đã thành công
thống trị vùng biển cả và được gặp Hải thần. Ông ta thống trị lãnh địa của
mình bằng thiết huyết và trật tự…”

Tôi lẩm bẩm những lời này. Phượng vẫn rất say mê lắng nghe. Tôi có cảm tưởng
mình đang kể cho nhỏ, và không phải ông mà là tôi ngồi ở chỗ đó. Câu chuyện
không dài, kể xong ông hỏi cô về những việc trên lớp. Sắc mặt nhỏ biến hóa qua
từng câu hỏi của nội. Nhỏ không có bạn. Tuyệt! Tôi mừng rỡ, vậy là hai chúng
tôi giống nhau. Lần đầu tiên tôi tìm được điểm chung giữa hai người. Thế nhưng
nhỏ lại khóc, tôi tự hỏi tại sao cô ấy khóc, sống như một kẻ đơn độc không
phải rất tốt sao?

Thế rồi cô ấy rời đi. Tôi phải đợi thêm bảy ngày để nhìn thấy cô một lần nữa.

*

* *

Tại một ngõ nhỏ ít người ghé thăm trong thị trấn, trong một ngôi nhà có khoảnh
sân rộng rãi, cô gái nhỏ tất bật đem mớ quần áo mới giặt treo lên giá phơi đồ.
Hầu hết những quần áo này là của người trưởng thành, chút ít trong số đó là
của người nhỏ hơn, nhưng đều là đồ nam. Trời hiện tại còn rất sớm, thời tiết
khá rét, cô gái nhỏ run lên từng hồi. Cái giá áo cao hơn hơi quá so với tầm
với của cô bé, nên khi treo cô phải nhướn người.

“Bịch!”

Cô bé làm rơi một trong những món đồ của “người ấy”. Cơ thể hơi run nhưng rất
nhanh trấn định lại. “Người ấy” còn đang ngủ, nếu cô làm đủ nhanh thì có thể
giặt kịp lại trước giờ đi học và không ai sẽ biết.

Sáng nay bầu trời âm u, không khí ẩm ướt vì cơn mưa rả rích đêm qua cũng như
con đường trở nên lầy lội dễ khiến bất kì ai phải đi làm buổi sáng trở nên cáu
gắt hơn thường lệ, một vài người nhạy cảm nhận ra hôm nay tất sẽ có tai họa
giáng lâm.

Lão Diên tỉnh dậy và cảm thấy tinh thần tỉnh táo, tối qua mấy gã bạn nhậu của
gã đã không thể đến được vì trời mưa to quá, việc chè chén mà không có bài bạc
kèm theo thì chán lắm.

Hừm, một buổi sáng đẹp trời như thế này mà không đi tia mấy cô em thì thật có
lỗi với đời, lão cảm thấy hôm nay nhất định là một ngày may mắn với mình. Hăm
hở đi ra ngoài, lão bắt gặp cô cháu gái đang phơi đồ. Ờ đúng rồi, tối qua trời
mưa nên chẳng thể phơi được, và giờ thì nó phải hoàn tất công việc còn dang
dở. Tinh thần tỉnh táo làm gã dễ dàng nghĩ ra điều đó. Trông thấy cô bé chật
vật chới với nhưng cũng chẳng thèm giúp đỡ, mà nếu gã làm như thế thật, thậm
chí chỉ là một lời khen ngợi thôi mới là chuyện lạ, ấy là điều hiển nhiên,
trách nhiệm của chị gái hắn giờ đây con gái nàng gánh vác, thiên kinh địa
nghĩa.

Gã sẽ đi thẳng ra cổng mà chẳng thèm ngoái lại nếu như cô bé không vô tình làm
rơi một cái áo sơ mi của thằng con hắn, hình như đó lại còn là chiếc mà nó
thích nhất. Nghĩ đến cái tư thế oai hùng mà thằng Dương vận chiếc áo, cơn giận
của gã không khỏi bùng lên.

Bình thường Diên sẽ sấn sổ đi tới và cho cô bé một cái tát ngay lập tức, nhưng
gã chợt nhận ra rằng mình không thể phá hủy một buổi sáng đẹp trời chỉ vì một
chuyện cỏn con như thế.

Cô bé giật thót tim khi nhìn thấy lão xuất hiện. Đã không kịp che giấu nữa và
chạy trốn không nằm trong những lựa chọn mà cô bé có. Vậy là hôm nay cô sẽ đến
trường với một dấu tay hằn trên má, những đứa khác sẽ cười vào mặt cô rồi trêu
chọc. Nghĩ đến thảm cảnh ấy cô bé không khỏi tủi thân. Hi vọng hôm nay trời
cao có mắt đừng để lão đánh lên mặt, ngước nhìn bầu trời âm u cô bé không khỏi
tuyệt vọng.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Làm tiếp đi hay muốn ăn đòn?”

Bỏ lại câu nói đó Diên lững thững bước ra ngoài để mặc cô bé sững sờ cạnh rổ
quần áo.

Ma vương vui vẻ tác dụng cũng chẳng kém gì thần linh cao chiếu.

Cuốc bộ trên đường, buổi sớm có mấy mụ chanh chua đương sắp hàng hóa, gã khịt
mũi coi thường, tầm mắt lại cuốn lấy vài cô bé tuổi xuân thì, đang mơn mởn
những cúp và mông, len lén đi ra sau, rờ lấy một cái làm bọn chúng rít lên sợ
hãi, gã sảng khoái cười đắc chí.

Một lúc, xung quanh gã chẳng còn ai. Cảm thấy nhàm chán, hắn tự hỏi kiểu phụ
nữ nào thì không phản ứng thái quá lên như vậy. Hừm, đó chắc hẳn là kiểu nữ
nhân trưởng thành, có học thức, quyến rũ như một quả đào chín mọng. Khi bị hắn
chộp lấy cái mông, ả sẽ quay người, trên mặt biểu tình tức giận mắng nhỏ:
“Nỡm, muốn ăn thì ra chỗ khác!”

Gã hí hửng, mắt dáo dác nhòm xung quanh tìm kiếm mục tiêu. Vận may gã không
tệ, một phụ nữ giống y hệt như trong bức tranh ảo tưởng của gã xuất hiện, gã
nhận ra cô ta. Còn cách khá xa nhưng hắn có thể bắt kịp, gã đã thấy được viễn
cảnh hì hục với cô nàng, khóe miệng câu ra một nụ cười hết sẩy làm người xung
quanh phải rùng mình, gã vội bám gót mỹ nhân…

Cô bé nhỏ đã hoàn thành công việc, nhưng cô cần nhanh lên, giờ học sắp bắt
đầu. Trường cô bé nổi tiếng với luật lệ thép, cô sẽ phải ở ngoài nếu đến trễ.

“Nhanh! Nhanh! Nhanh!”

Cánh cổng đã ở trước mặt, nhưng nó đang khép lại. Viễn cảnh tồi tệ khi bị phạt
thúc đẩy cô chạy thật nhanh. Đồng phục vướng víu quá làm chân cô quấn vào
nhau.

“Oạch!”

Cô ngã xuống. Còn một chút nữa thôi. Cô đứng dậy và chạy trong khi không ngừng
điều chỉnh cơ thể.

“Trò muộn rồi.”

“Nhưng thưa xơ…em…”

Người phụ nữ xinh đẹp trong trang phục nữ tu cư cao lâm hạ nhìn cô bé nhỏ.
Cánh cửa khép chặt ngay khi cô bé còn cách chưa tới mười mét.

Hôm nay thật là xui xẻo.

“Được rồi, vào đi. Lần sau nhớ cẩn thận, đừng ngã nữa.”

Cô gái nhỏ kinh ngạc, nghi ngờ nhìn người phụ nữ, nửa ngày chưa kịp phản ứng.

“Còn nhìn cái gì? Vào!”

“Vâng…vâng.”

Không kịp suy xét lí do tại sao mình được đặc cách, cô gái nhỏ vén chiếc áo
dài đã lấm lem để lộ ra hai chân nhỏ nhắn xinh xắn chạy đi.

Người phụ nữ nhìn theo bóng cô khuất dần, nhìn trong tay tờ báo Dân Trí số mới
nhất thở dài.

“Một cô bé đáng thương.”

Chạy qua những lớp học như giáo đường, một nhà nguyện, đi lên con đường lát đá
xanh, in vào tầm mắt cô bé là khu nhà khang trang dành cho học sinh tiểu học.
Tầng thứ ba, tầng cao nhất là nơi cô bé cần tiến vào, đó là chỗ dành cho học
sinh lớp năm.

“Cạch!” Cửa phòng mở ra, thứ gì như nước và bột phấn trộn lẫn đổ ập xuống
người cô. Cô ướt như chuột lột, mái tóc vàng của cô bết lại, trong khoảnh
khắc, tiếng cười như những con dao xuyên thấu trái tim cô gái nhỏ.

Tuy vậy cô vẫn vào lớp, ngồi xuống vị trí của mình, hộc bàn đã đầy những vỏ
bánh kẹo mà đáng ra phải được xử lí bởi ai đó trực nhật hôm nay.

“Xin lỗi, ban nãy mình quên mất.”

Lời xin lỗi mỉa mai, cô gái nhỏ hít sâu một hơi. Đè nén phẫn uất trong lòng.
Buổi học sắp bắt đầu, cô bé cần tỉnh táo và không được gây sự.

“Hừ, nhàm chán.”

Tuy vậy, hôm nay vẫn là một ngày đáng mong chờ của cô bé. Bởi vì hôm nay là
thứ năm! Ngày duy nhất trong tuần chỉ có bốn tiết, cô sẽ có bốn mươi lăm phút
trống để làm những điều mình thích. Mặc dù cô bị ngáng chân một lần vào giờ ra
chơi, bị kéo tóc khi ra về, nhưng cô bé vẫn nở nụ cười.

Ngôi nhà với những hoa giấy leo cao này là nơi cô bé thích nhất. Bởi vì đây là
nơi duy nhất có người lắng nghe cô bé, và… Cô nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm sự
hiện hữu của ai đó. Nhưng cô bé thất vọng rồi.

Có lẽ cậu ấy ghét mình. Cô bé thầm nhủ.

Người đàn ông có tuổi tầm bốn mươi tuổi, giọng nói ấm áp, ánh mắt của ông lúc
nào cũng chứa chan tình thương này là người cô bé có thể thả hết tâm sự trong
lòng mình.

“Ông!”

“Ồ, cháu đến nhanh đấy. Xa như vậy cơ mà. Hẳn cháu nóng lòng lắm rồi hả?”

Ông ấy vẫn luôn tinh tế như vậy, chẳng mấy ai lại chú ý đến những chi tiết nhỏ
như thế, nhưng ông vẫn nhận ra.

“Được rồi, ngồi trên xích đu đi. Đợi ông một chút.”

“Vâng!”

Cô gái nhỏ ngồi khép mông lại một bên, câu chuyện hôm nay cô đã chờ rất lâu
rồi.

“Rất lâu, rất lâu trước kia. Tại vùng đất tận cùng của lục địa, nơi hướng ra
biển khơi chỗ xa nhất, có những đàn hải âu chao liệng trên bầu trời…”

Giọng kể của ông ấm áp, đôi mắt ông xa xăm như thật sự nhớ lại chuyện cũ. Câu
chuyện đậm tính anh hùng và sử thi.

“Sự hỗn loạn đã được bình định. Thế giới mới sinh ra từ hi vọng nhỏ nhoi. Vị
hải tặc huyền thoại trở thành người thừa kế của vị thần biển cả. Hằng năm,
những người ra khơi đều cầu khẩn bình an và phú quý từ vị tân thần này.”

“Oa! Tuyệt quá! Ông ấy thật sự trở thành thần linh ạ?”

“Ừ, đúng là như vậy.”

“Ông ấy thật giỏi, lại từ trong hoàn cảnh ấy đả bại đám hải tặc bất tử xấu
xa…”

Câu chuyện kết thúc, vẫn còn sớm. Cô gái nhỏ lái câu chuyện sang hướng khác.
Cô nói với ông thật nhiều, thật vui.

“Có một người sói sống ở ngọn đồi trường cháu.” Cô bé nhỏ hào hứng kể.

“Cháu nghe chuyện đó từ ai vậy?”. Người đàn ông hiếm khi lộ ra biểu tình ngạc
nhiên, cô gái nhỏ nghĩ ông ấy quan tâm đến những chuyện như này. Có lẽ đó là
lí do vì sao ông biết thật nhiều những câu chuyện thú vị.

“Ở trường cháu thì chuyện đó nổi tiếng lắm, ai cũng biết cả. Cháu nghe mấy đứa
trong lớp bàn tán với nhau suốt.”

“Hửm vậy sao.” Ông rơi vào trầm ngâm. Sau đó ông lại hỏi:

“Thế cháu đã tìm được bạn mới chưa?”

Nhắc đến vấn đề này cô bé có vẻ tránh né, đầu cúi thấp, lí nhí:

“Chưa.”

Người đàn ông thở dài, cô bé càng cùi đầu thấp hơn. Hốc mắt đã có điểm đỏ, rõ
ràng nghĩ đến chuyện không vui. Cảm thấy không phải, người đàn ông xoa lấy đầu
cô, nhưng cô bé vội tránh thoát, nhắc cái cặp dưới chân đứng dậy.

“Xin lỗi. Cháu phải về rồi.”

Sau đó cô bé chạy biến ra cổng, cũng không ngoái đầu nhìn lại.


Linh hồn sói - Chương #6