Hi Hữu


Người đăng: tiennhan9512

“Mà này, lẽ nào nhà cô không để ai đi theo bảo vệ sao? Cháu nghe nói nhà báo
bị giết không ít?”

“Làm sao cô biết cơ chứ, bố cô chẳng nói nhiều.” Cô Châu sầu mi khổ kiểm than
thở. “Mà cô thích như này hơn, ít nhất sẽ không ngày ngày sợ hãi có kẻ thù nửa
đêm đến cắt cổ.” Cười nhẹ và dư dứ nắm đấm, cô nói tiếp. “Đừng trông cô thế mà
khinh thường nhé, cô cũng tập võ từ nhỏ chứ bộ, mấy tên dê xồm chỉ có nước
chạy mất dé…à…khặc, ban nãy là ngoại lệ. Trông hắn đáng sợ quá.” Cô Châu chột
dạ ngó lơ, trông thấy ông tôi lúc này mới vào trong nhà, sắc mặt ông trông
không tốt lắm, liếc tôi đang né tránh ánh mắt của mình, ông nội giận dữ:

“Con có biết mình vừa làm gì không hả?”

“Con…con có làm gì đâu…” Tôi lắc đầu chối bay chối biến, nhưng ánh mắt của ông
không cho phép tôi có bất cứ cơ hội nào để lẩn tránh cả. “Được rồi. Con xin
lỗi. Con chỉ ngáng chân gã một lần thôi.” Tôi vội khai.

“Một lần?” Ông hỏi lại lần nữa. Tôi bất đắc dĩ trả lời: “Là hai.”

Ông tôi nhíu chặt chân mày, trong chốc lát tim tôi đập thình thịch.

“Ta rất thất vọng. Trở về phòng và suy nghĩ về những gì con đã làm ngay đi.”
Ông tuyên bố hình phạt, tôi ủ rủ xách mông khỏi ghế và lẽo đẽo đi vào trong,
trước khi đi tôi còn ném cái ánh nhìn cầu cứu với cô Châu.

“Anh Hiên này, đừng khắt khe với nó quá như thế.” Cô đỡ lời cho tôi như mong
đợi nhưng chẳng mang lại hiệu quả gì, ông nói: “Em đừng dễ dãi với nó, nếu như
là một đứa trẻ bình thường thì không sao, nhưng khi tiến vào thế giới người
siêu phàm, bất kì ai cũng phải học cách khiêm nhường. Nếu không sẽ chẳng biết
lúc nào bị người đố kị mà chết.” Lời ông nói lọt vào tai tôi không sót một
chữ, đây coi như là lời nhắc nhở cuối cùng tôi có trong ngày hôm nay.

Đi qua hành lang, tôi liếc nhìn căn phòng nhỏ phía dưới chân cầu thang. Đó là
một thói quen mà trước giờ tôi vẫn làm. Chật hẹp, im lặng và khó gây chú ý trừ
một tấm biển nhỏ cũ kĩ gắn phía trên đề ba chữ “Phòng của Lan”. Dù đã trải qua
vô số lần nhưng tôi chưa bao giờ có thể thoải mái đi qua chỗ này. “Cậu ấy
không còn nữa.” Tôi thầm nhủ và mạnh mẽ leo lên tầng để đi vào phòng mình.

Căn phòng của tôi rất bình thường, chẳng có gì nhiều ngoại trừ đồ đạc sinh
hoạt cần thiết, trông nó giống như phòng của những anh bộ đội, mọi thứ được
sắp xếp ngăn nắp, phẳng phiu, vuông vức. Cửa sổ trông ra ngoài có kê một cái
bàn nhỏ, đặt linh tinh những đồ vật kì quái, những chiếc lá ép khô hay một con
bọ trong hộp thủy tinh.

Thả người xuống giường tôi cố gắng không nghĩ quá nhiều. “Hắn đáng bị hơn
thế”, tôi thầm nhủ và thấy tiếc vì mình đã không đánh lão Diên nặng hơn, đằng
nào cũng bị cấm túc cơ mà.

Nằm một lúc, tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên. Tôi nhíu mày bật người dậy và
nói với người bên ngoài:

“Cô vào đi!”

Cánh cửa đẩy ra và cô Châu lò dò vào trong. Trông thấy tôi cô mỉm cười.

“Hey, cảm thấy thế nào hả?” Cô hỏi.

“Càng lúc cô càng lười nhác đấy”, tôi hơi dừng một chút rồi trả lời: “Chẳng
thế nào cả, chỉ là không biết bên đó Kim Phượng thế nào. Cháu hơi lo lắng.”

Kim Phượng là cháu gái của lão Diên. Nghĩ về nhỏ, tôi có phần hoảng hốt. Tôi
và nhỏ bằng tuổi nhau, đó là một bé gái tóc vàng thường tết đuôi gà hai bên.
Nhỏ lúc nào cũng đội một cái mũ rộng vành sụp tận trán và che kín nửa khuôn
mặt. Nụ cười dường như bất biến và nếu như có dịp mắt đối mắt với nhỏ, bạn sẽ
không thể không cảm thấy một loại cảm giác tựa như “mình cần bảo vệ cô ấy”.

“Tốt.” Cô gật gù cười.

“Hử?”

“Nếu như có một cơ hội, cháu có muốn dạy cho gã Diên một bài học nhớ đời và
giúp Kim Phượng không?”

“Ông nội nói không được dùng sức mạnh, hơn nữa…”

“hơn nữa cháu sẽ không giúp ai nếu họ không cầu cứu, phải không?”

“Ừm.”

Nói về lối suy nghĩ này, tôi lại hồi tưởng về một chuyện cũ. Đó là một kí ức
đen tối với tôi, và cũng từ khi đó trở đi tôi đã thề rằng sẽ không giúp ai nếu
họ không tự hướng về mình cầu khẩn. Bời lẽ, đôi khi tự tiện giúp đỡ ai đó lại
chỉ đem đến những hậu quả tồi tệ hơn.

“Sẽ không sức mạnh, còn việc nó có muốn được giúp đỡ không, sao cháu không tự
đi hỏi nhỉ?” Cô cười tủm tỉm.

“Nói rõ hơn xem nào.”

“Là thế này…”

Một chốc sau, tôi đại khái đã nắm bắt được toàn bộ kế hoạch. Cô Châu muốn lợi
dụng phương tiện truyền thông để phủ định quyền nuôi dưỡng Kim Phượng, dù gì
cô cũng là nhà báo, hơn nữa một tổ chức về quyền lợi trẻ em đã chú ý tới tình
huống của nhỏ. Tôi chỉ việc tìm kiếm bằng chứng đến và thuyết phục nhỏ rời xa
gia đình ấy. Tất nhiên một ai đó khác sẽ thay thế Diên chăm sóc Kim Phượng.

“Thế nào hả?” Cô Châu đắc ý hỏi, tựa hồ tôi chắc chắn sẽ tán thành ý kiến này.

“Cháu không tham gia đâu.” Tôi gác tay ra sau đầu và ngửa người nằm xuống tỏ ý
không muốn nghe nữa.

Nữ nhà báo há mồm kinh ngạc, nhưng ngay lập tức cô nắm bắt được nguyên cớ.

“Không ngờ cháu vẫn còn bị trói buộc nhiều như thế. Đã hai năm rồi cơ mà…” Cô
ỉu xìu nói.

“Là mới hai năm thôi. Mà những thứ như bài học thì dù cho là mười năm cũng thế
cả.”

“Cháu nghĩ lại đi. Lần đó chỉ là hi hữu trong hi hữu mà thôi.”

Cô Châu khẩn khoản. Tôi díp mắt lại. Trong chốc lát dường như tôi lại đứng
trên đỉnh ngọn đồi ấy cùng nàng. Hô hấp tôi trở nên dồn dập, tôi nhìn thấy
nàng ngã xuống, quá sợ hãi tôi vội chạy đến bắt lấy tay nàng. Giữa lưng chừng
núi, bàn tay chúng tôi siết chặt với nhau, đôi mắt chúng tôi đối diện nhau.
Tôi muốn cô ấy sống, tôi phải cứu cô ấy. Nhưng ánh mắt tuyệt vọng mà thế lương
ấy làm tôi run lẩy bẩy, bàn tay tôi nới lỏng ra…

“Cháu sẽ không thay đổi quyết định đâu.” Thoát khỏi những kí ức xưa cũ, tôi
khăng khăng đáp lại. Nhìn thấy sự quyết tâm của tôi, cô Châu buông bỏ.

“Tốt thôi, tùy cháu. Cứ chìm đắm trong sợ hãi với quá khứ đi. Cô sẽ làm việc
mình cần làm, có cháu chỉ là giúp mọi việc dễ dàng hơn, không có nghĩa là ta
sẽ không làm gì được. Chỉ tiếc cho nhóc là mất đi một cơ hội tạo ấn tượng với
người mình thích. Hắc hắc…” Cô che miệng cười khiêu khích rồi lui ra ngoài, để
lại mình tôi lẩn thẩn với những suy nghĩ về điều cô nói.

Tôi nằm yên như thế một lúc lâu, nhưng đầu óc lại không thảnh thơi. Cô Châu
chắc là sẽ làm thật, tính cô ấy vốn như thế. Kim Phượng sẽ được một gia đình
khác nuôi dưỡng, điều đó thật tốt, cho dù gia đình ấy có tệ đến cỡ nào chắc
cũng tốt hơn gã Diên… Tôi cảm thấy thoải mái một chút, nhưng sau đó lại không
thể lái suy nghĩ sang khả năng tiêu cực. Ai có thể chắc chắn đó là một gia
đình tốt hơn? Cơ mà người giới thiệu là cô Châu, chắc sẽ không đến nỗi nào.
Nhưng cô Châu cũng không phải không thể mắc sai lầm chứ? Tỉ lệ rất nhỏ…hi hữu…
Nhưng những thứ như hi hữu chẳng phải đã xảy ra một lần rồi sao? Mình né tránh
chẳng phải vì sợ rằng một hi hữu khác lại xảy ra à? Không được, không được.
Mình phải bảo vệ nhỏ… Nhưng mà mình vừa mới từ chối… Chết tiệt thật.

Tôi bật dậy khỏi giường, trong chốc lát đã làm ra quyết định.


Linh hồn sói - Chương #5