Người Siêu Phàm


Người đăng: tiennhan9512

Mười năm sau…

Sáng sớm, ông Vũ Văn Hiên đã ra ngoài, đương cau mày nhìn bãi phân chó ai đó
ác ý thả trước cổng nhà. Cục phân nhão nhoẹt, nóng hôi hổi, trồi ra những thứ
lỉnh kỉnh xanh lè, vàng khẹt, có vẻ như đêm qua tiêu hóa của nó không mấy tốt.

“Một con chó đáng thương, thật là một thằng chủ mất dạy!”

Gia đình ông Vũ Văn Hiên chỉ có hai người, ông và đứa cháu mười tuổi của ông.
Chẳng ai biết họ từ đâu đến, nhưng cả hai ông cháu đều rất tốt, hòa đồng với
mọi người. Cá nhân ông ngoài cái dạ tốt của mình ra, ông còn có vẻ ngoài thật
quyến rũ, mái tóc đen dài gọn gàng, đôi mắt thâm thúy, khuôn mặt góc cạnh, đặc
biệt là một cơ thể cân đối với cơ bắp chắc nịch, hơn hết ông là một người lịch
thiệp với tất cả phụ nữ. Sự quyến rũ của ông không chỉ giới hạn trong những
phụ nữ trẻ, mà còn mở rộng ra tới trẻ nít và người già, những thằng ưỡn ẹo
cũng luôn tìm cách tiếp xúc thân mật với ông. Đã có mấy bận ông gặp phải những
cụ, những kị nở nụ cười thân ái, những cháu nhỏ như gà con mới nở líu lo bâu
quanh ông, đáp lại tấm thịnh tình ấy của họ, ông không tiếc dùng đến cái ôm
đầy tình cảm, nụ cười mê hồn và những câu chuyện huyền bí dám lắm những nhà
văn phải xếp hàng lắng nghe.

Được yêu quý lắm thì cũng bị ghét nhiều. Những gã trai làng hẩm hiu, những ông
chồng có vợ thiếu khả năng kiềm chế, những đứa con tôn thờ sự trung trinh của
mẹ, những người cha có tình yêu đặc biệt với con gái, và…cả tôi nữa. Về lí do
tại sao lại như thế thì hãy để nói tới sau.

“Sáng sớm tốt lành, anh Hiên!”

Người phụ nữ xinh đẹp trong bộ đồ công sở đơn giản mà nữ tính cất tiếng chào
hỏi khi đi ngang qua. Ông Hiên không hề lúng túng kể cả khi bị bắt gặp đang
làm một công việc khó chịu. Ông nở nụ cười, cái nụ cười mang tính thương hiệu
của riêng ông, ở cái thị trấn nhỏ bé này nó nổi tiếng không kém gì nụ cười của
nàng Mosa Lisa đã từng đem một người đàn ông tự vẫn vì bị ám ảnh. “Ồ, cô Châu
à, trông cô hôm nay lộng lẫy quá.” Ông Hiên tán thưởng, mặc cho nội dung của
nó thì vẫn đem lại cảm giác tự nhiên như người am hiểu nghệ thuật thưởng thức
một bức tranh và thốt lên một cách hài lòng. Người phụ nữ duyên dáng ngoắt
nhìn: “Anh lại nịnh tôi nữa rồi, hôm nay tôi cũng như mọi ngày thôi. Hơn nữa
hôm qua anh cũng khen tôi như thế.”

Cứ theo cách mà cô tróc gảy lời khen đường mật ấy chứng tỏ cô chẳng phải là
người thiếu kinh nghiệm gì cho cam, dĩ nhiên, kể cả khi nó là lời đường mật
thì vẫn đem lại cho cô thêm vài giây cuộc sống. Ông Hiên càng là một tay lão
luyện, mặc cho vẻ ngoài mang cho người ta ấn tượng về một người đàn ông trung
niên, nhưng ông đã hơn bảy mươi tuổi, và vì lẽ đó kinh nghiệm của ông còn khá
hơn nhiều.

“Chà, tôi chẳng nói dối đâu. Hôm nay cô đẹp lắm, và nếu cô nghi ngờ tính chân
thực vì sự lặp lại, tôi chỉ có thể giải thích rằng nó giống như trường hợp hai
ngày lễ liền kề nhau 30/4-1/5 đấy.”

“Hửm, nếu như anh quên tôi sẽ nhắc lại cho nhớ là hôm trước đó anh cũng khen
tôi y hệt như thế?” Châu nghiêng nghiêng đầu trêu ghẹo.

“À? Có sao?” Ông Hiên có phần bất ngờ vì thông tin này. Châu khẳng định chắc
cú: “Dĩ nhiên rồi.”

“Ở một quốc gia nào đó thì bảy ngày lễ liền kề nhau được gọi là tuần lễ vàng,
và một quốc gia khác…” Nói đến đây, ông chột dạ nhìn nụ cười nửa môi của nàng.
“Khụ, nói tóm lại thì trong mắt tôi, cô Châu luôn luôn là một người phụ nữ
xinh đẹp đầy sức sống, nếu như cô không phiền… tối nay tôi muốn mời cô đi ăn ở
bên ngoài…”

Trong khi hai người líu ríu với nhau, tôi đứng từ phía xa xa cười khinh bỉ. Dĩ
nhiên tôi có thực khinh bỉ hay không thì tự tôi rõ ràng. Người ta vẫn nói trẻ
con bắt chước người lớn ngay từ khi rất nhỏ, đó là lí do tại sao dáng đi của
thái tử Charles lại giống hoàng đế George VI đến vậy.

Nhưng tôi chẳng giống ông một chút nào, bao gồm cả tính trăng hoa lẫn khả năng
gây ấn tượng với các cô gái như ông. Đó cũng là điểm duy nhất tôi cảm thấy
ghét và khó chấp nhận được.

“Ôi, bé Nhiên của cô!” Người phụ nữ hét lên một cách hoan hỉ và lao đến chỗ
tôi như một viên đạn pháo.

Hơi nghiêng người né qua cái ôm đầy thân mật, khiến cô lao đi một cách chới
với, tôi vươn hai ngón tay giữ lại gáy áo khiến cơ thể cô khựng lại như hắt
nước lên mặt kính camera.

“Khặ…c, sao con lại lạnh lùng với cô như vậy?”

“Hừ, đừng hỏi tại sao, ai biết cô sẽ làm gì sau đó chứ?” Nhớ lại lần trước bị
cô bắt được, tôi bất giác rùng mình. Cảm giác làm thú cưng chẳng phải là trải
nghiệm gì tốt đẹp sất. “Cháu thấy cô nán lại đây đủ lâu rồi đấy, bộ cô không
có trách nhiệm gì với công việc cả sao?” Tôi đánh tiếng xua đuổi, nhưng cô
Châu lờ đi ý tứ bóng gió trong đó.

“Hừ hừ…” Cô chống nạnh kiêu kì. “Ta là sếp dĩ nhiên có quyền đi muộn rồi, ai
dám nhắc nhở ta chứ?”

“Còn chẳng phài con ông cháu cha à?” Tôi khịt mũi khinh thường, nhưng chưa kịp
đắc ý thì tai tôi bị xách lên bằng một sức mạnh không thể phản kháng. “Oái
oái!” Tôi hét lên thảm thiết, ông tôi nhíu mày trầm giọng: “Không được hỗn!”

Tôi ngoái chỗ khác ra chiều bất mãn lẩm bà lẩm bẩm: “Đúng thế còn g…á á!” Tai
bị nhéo mạnh hơn, cô Châu vội nhảy ra khuyên can: “Được rồi, được rồi, anh
Hiên, thằng bé nói phải. Có lẽ cũng hơi trễ rồi, em phải đi ngay.” Ông tôi
cũng không giữ cô lại, chúng tôi chia tay nhau, khi ra đến cửa cô ném lại nụ
hôn gió chẳng rõ là dành cho ai và hướng về ông nói: “Tối nay 7h, nhớ nhé.”

“Anh sẽ đến sớm!” Ông tôi vội đáp lại, trông thấy vẻ mặt bất mãn của tôi, ông
cười hàm hồ: “Thế nào, ta tưởng sở thích của cháu là những cô bé bằng tuổi
chứ?”

“Ông…ông kì cục!” Tôi vùng vằng khỏi sự trói buộc và muốn đi vào trong nhà,
khi đã đứng lên bậc tam cấp thì một tiếng hét thất thanh quen thuộc kéo tôi
nhìn lại. Đập vào mắt là cô Châu vừa mới chia tay xong lại lật đật chân thấp
chân cao chạy vội, trên khuôn mặt không giấu vẻ sợ hãi. Hai chúng tôi ngạc
nhiên nhìn cô, ông tiến lên trước một bước đón đỡ. “Chuyện gì vậy?” Ông hỏi.

“Hắn…hắn…” Cô hô hấp dồn dập lắp bắp chỉ tay về phía ngoài. Từ xa, mùi rượu
nhè nhẹ đánh tiếng cho chúng tôi biết là ai sắp xuất hiện, tôi không khỏi chán
ghét nhìn sang. Dĩ nhiên nếu tôi đoán được là ai, thì ông tôi cũng biết. “Đi
ra ngoài nào, chớ để hắn lộn xộn trong này. Yên tâm đi.” Ông tôi trấn an cô
Châu đang còn kinh hoảng.

Tới cửa, một bóng người khập khiễng mang theo mùi cồn nhàn nhạt, phía sau làn
tóc rối bời là cặp mắt sắc như dao găm, lóe lên ánh sáng nhè nhẹ đầy âm hiểm,
xảo trá, những nét phác thảo cho khuôn mặt thật sâu và gồ ghề đem ấn tượng về
một kẻ tàn độc. “Dĩ nhiên là còn tỉnh?” Tôi kinh ngạc. Ông tôi gật gù: “Xem ra
không cần thiết động võ.” “Ông làm gì phải nói chuyện với cái ngữ ấy chứ?” Tôi
cáu bẳn. “Nhiên, sức mạnh chỉ là công cụ cuối cùng để giải quyết mâu thuẫn chứ
không thể tùy tiện, nếu con không rõ ràng được điểm này, làm sao ta dám truyền
thụ kiếm thuật cho con cơ chứ? Nên nhớ, kẻ có đức mà không có tài là vô dụng,
có tài mà không có đức là ăn hại, chỉ có vừa tài vừa đức mới có ích cho xã hội
mà thôi.” Ông chầm chậm giảng đạo lý, mặc dù không cho là đúng nhưng tôi cũng
không thể cãi lời người lớn. “Con biết rồi.” Tôi đáp gọn, ông cũng không nói
nữa mà hướng sự chú ý đến hướng đối diện.

Người đến tên Diên. Là một nhân vật số má trong thị trấn, hắn nổi danh vì tính
hèn mọn cũng như cách cư xử bạo lực, thô lỗ của mình. Tiểu sử của hắn không có
gì bí mật, vốn là một kẻ thất nghiệp ăn không ngồi rồi (bây giờ vẫn thế), thừa
hưởng tài sản từ cha mẹ là căn nhà với mảnh vườn rộng, thêm một ít của nổi,
chừng đó là đủ cho một người khởi nghiệp nhưng không may cho kẻ đã khuất khi
chỉ vài năm sau hắn cơ hồ đã đem gia sản trong nhà tiêu pha đi gần hết.

May mắn hắn còn một người chị quan tâm đến em trai mình. Đó là một phụ nữ
tuyệt vời về nhiều mặt trái ngược với cậu em kém cỏi, cô lấy chồng ở nước
ngoài và có một gia đình hạnh phúc, sẵn sàng san sẻ một phần khả năng của mình
cho cậu em cho đến hết đời và có một đứa con gái dễ thương. Đáng tiếc trong
một tai nạn, hai người lớn đã vĩnh viễn ra đi để lại đứa trẻ non nớt buộc phải
đến sống cùng người cậu xấu xa của mình.

“Kia ha ha…!! Cô em xinh đẹp, lại chơi với anh nào!” Tiếng cười của gã nghe
giống như một sinh vật dạng “Alien mẹ” rít lên đau khổ. Khi cái mùi rượu nồng
nặc ấy xộc vào mặt cũng là lúc cánh tay vươn dài về phía cô Châu, y trực tiếp
bỏ qua cái hình hài bé nhỏ là tôi đang ở phía dưới nách, cái sơ hở to lớn ấy
đủ để khiến tôi giết chết gã chỉ bằng một ngón tay.

“Ồ, anh Diên. Cơn gió nào hôm nay đưa anh đến đây vậy?” Ông tôi thân thiện
chào hỏi, thân thể cao lớn đứng chắn phía trước cô Châu làm cánh tay hắn đang
vươn tới chạm đến ngực ông. Cái chạm nhẹ nhàng ấy lại truyền một lực phản chấn
trở về làm gã có cảm giác như thứ mình chọc tới là một bức tường thép. Sắc mặt
hắn biến hóa, có chút sợ hãi nhưng liếc nhìn thấy Châu đang đứng phía sau, một
bộ dáng vẻ si ngốc, lửa giận trong lòng gã lại bùng lên.

Nếu nói trong cái thị trấn này ai ghét ông tôi nhất thì chắc chắn là Diên rồi.
Hai người dường như đứng ở hai thái cực với nhau, có điều vẻ ngoài mạnh mẽ của
ông luôn khiến cho gã cảm thấy rụt rè, trong tiềm thức hắn sẽ đi đường vòng
khi nhìn thấy ông, do đó hắn chẳng chạm mặt chúng tôi mấy khi. Tôi cứ ngỡ như
lần này cũng vậy, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của hắn, cả tôi lẫn ông
đều biết mình sai rồi.

“Mày tránh ra, không có cơn gió nào ở đây hết, tao chỉ muốn con đàn bà này
thôi!” Giọng nói hắn cương quyết lắm, nhưng cái yết hầu to dưới làn da đỏ gay
di chuyển lên xuống chẳng gạt được ai. Có chút phiền phức. Cứ tưởng khi say
thì gã đã nhiễu sự lắm rồi, ai biết khi tỉnh gã lại còn cù nhây hơn. Chắc hẳn
gã không thích cứ mãi sợ hãi một người, gã muốn gạt bỏ nỗi ám ảnh ấy ra khỏi
lòng.

“À, ý anh là muốn hẹn cô Châu sao? Tiếc quá, anh đến không đúng lúc lắm, hiện
tại cô ấy phải đi làm rồi, sao anh không tìm một cơ hội khác khi đã chuẩn bị
lịch sự hơn?”-Ông xoay sang cô Châu hỏi khách sáo: “Phải không cô Châu?”

“Đúng, đúng thế!” Cô gật đầu lia lịa.

Được câu trả lời, ông vỗ vỗ ai gã, tựa như mối quan hệ giữa hai người rất là
thân thiết.

“Mày không cần phải xen vào, hôm nay…”

“Thôi nào, một buổi sáng thế này sao chúng ta không làm vài ly cho ấm bụng
nhỉ. Xem xem, tôi có nhưỡng một bình rượu thuốc già lắm, chỉ chờ có người đối
ẩm thôi.” Ông ngắt lời khiến gã chần chừ. Phỏng chừng một bình rượu thuốc có
sức hấp dẫn không nhỏ với gã.

“Không được!”-Tôi hét lên. “Ông, không thể để hắn vào nhà mình!” Hắn sẽ say
rồi làm loạn tất cả lên, tôi chắc chắn thế.

“Hử, mày nói gì thế nhóc?” Gã gầm gừ đe nẹt, ông nội ném cái nhìn nhắc nhở cho
tôi rồi vội khuyên can: “Xin lỗi, nó chỉ là trẻ con không hiểu chuyện thôi.
Anh đừng chấp nhặt với nó như thế…” Ông đổi sang giọng cầu hòa, thế nhưng
dường như lời nói hỗn xược của tôi đã kích phát hung tính trong lòng gã, lão
Diên tuy lười nhác nhưng cũng không phải kẻ ngốc, gã biết ông tôi chỉ đang
chơi bài dĩ hòa vi quý. Gã nổi nóng:

“Mày câm, đừng có giả nai làm bộ đàng hoàng với tao nữa. Đừng tưởng rằng tao
không biết bản chất thật của mày, cứ tỏ ra làm người tốt đi, nhưng mày cũng
chỉ là một loại người với tao thôi. Đồ giả tạo!”

“Con đàn bà kia, đừng tỏ ra kiêu kì với tao. Con mẹ nó, tao có tiền, chỉ cần
mày ngủ với tao, không, làm người đàn bà của tao, tao sẽ cho mày tiền!”

Cô Châu giận dữ, một tay vung tới. Có vẻ như quá bất ngờ vì tốc độ của cái tát
hoặc giả tinh thần nhiều năm đắm chìm trong men rượu của gã làm Diên không kịp
phản ứng, một tiếng “bốp” to, giòn dã vang lên. Trên mặt gã lập tức in hằn một
dấu tay.

Sảng khoái! Đó là cảm xúc của tôi lúc này, thậm chí cả hàng xóm đang chú ý tới
cũng thầm hoan hô. Một vài người thậm chí che miệng cười khúc khích.

Diên cảm thấy mặt nóng rát, cơn nóng giận như lửa gặp dầu bùng lên dữ dội. Hắn
vung bàn tay siết chặt to như chày cối hướng cô mà giộng tới. “Con điếm khốn
kiếp!” Gã thẹn quá, nhưng nắm đấm không có cơ hội đến đích vì gã đã ngã xuống
theo tư thế dùng răng cạo đất. Tôi rút chân mình trở lại thật nhanh, nhanh đến
nỗi người xung quanh chỉ nhìn thấy gã đang hung hăng lao tới rồi đột ngột ngã
xuống.

Diên nằm im trên mặt đất một lúc. Tựa hồ như cơn đau làm hắn choáng váng đầu
óc. Chung quanh đã không thể nén lại tiếng cười.

“Ôi ôi, thằng ngu này, mỹ nhân của mày là mặt đất đó à?”

“Đm, thằng này lại muốn đẻ ra tôn ngộ không chắc?”

“Ha ha…chết luôn có phải tốt hơn không?”

Ông tôi thở dài bất lực vì mọi thứ đã đi quá tầm kiểm soát. Lắc lắc đầu, ông
dựng Diên dậy nhưng gã vùng vằng tự đứng lên. Kẻ hèn cũng có tôn nghiêm của kẻ
hèn, hắn chùi đi máu trên mặt và vung nắm đấm loạn xạ.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, anh Diên!” Ông tôi nhíu mày né tránh, nắm đấm lượn qua
mặt ông bằng khoảng cách độ dày một cuốn sách nhưng chẳng thể chạm tới mảy
may, đến lúc mệt quá hắn đong đưa cơ thể nguyền rủa: “Con mẹ mày, mày nhớ đấy.
Tất cả chúng mày…tao sẽ giết, giết hết!”

“Tội gì phải khổ thế chứ…” Ông thở dài tiếc hận, nhưng Diên đã bỏ đi, thậm chí
còn xô ngã một gã cười lớn nhất từ nãy giờ. Cái bóng của hắn lẩn khuất sau
những kẻ gièm pha, nguyền rủa. Trông hắn cô độc và dữ tợn như một con thú bị
thương, thậm chí khi đi qua khá xa, người ta còn nhìn thấy hắn ngã oạch xuống
đất và lồm cồm bò dậy mà chẳng hề quay đầu nhìn lại.

“Được rồi mọi người, ở đây đã không có chuyện gì nữa. Giải tán giải tán thôi!”
Ông tôi xua tan đám người. Sau khi trở vào nhà, tôi lấy cho cô Châu một li
nước, phỏng chừng cô nàng đã phải sợ hãi không ít. Nhìn cô nhấp môi tôi trách
móc:

“Cháu đã bảo cô nên học “nó” đi. Nếu không thì đã chẳng phải chịu thiệt như
thế.” Tôi nguýt cô một cái, cô nàng công sở chu môi. “Việc gì cô phải học khi
đã có hai người đàn ông sẵn sàng bảo vệ cô nhỉ?”

“Chẳng phải lúc nào cũng thế được.”

“Nhưng học “nó” có nghĩa là cô phải tiến vào một thế giới nguy hiểm hơn, đúng
chứ?” Cô Châu vểnh môi hỏi ngược lại.

“Xì, cũng chẳng đáng sợ đến thế.” Mặc dù bảo vậy nhưng tôi cũng không nghĩ
rằng cô nên học “nó”. Mà nhắc đi nhắc lại “nó” mãi như vậy hẳn mọi người cũng
tò mò nhỉ. Vậy hãy để tôi giải thích nhé.

Những thứ bình thường trong thế giới này như “chạy 100m trong 12s”, “nhảy cao
2m”, “nâng tạ 50kg”…bị một bộ phận người siêu việt.

Là siêu việt mà không đơn thuần là vượt qua. Né đạn, đấm vỡ tường, nhảy từ lầu
mười xuống đất mà không hề hấn gì, thậm chí là đi trên nước, bay, đánh nhau
với quân đội vũ trang…

Họ tự gọi mình là người siêu phàm (việt). Có điều nếu như ai đó thử mổ xẻ họ
ra thì sẽ thấy rằng những kẻ này hoàn toàn bình thường, có chăng là một cơ thể
được rèn luyện tới mức độ hoàn hảo.

Khả năng xử lí của não người có hai phần, chủ động và bị động. Nói chuyện, ăn
uống, học hỏi, làm tình…là chủ động, tim đập, lớn lên, thận lọc máu…là bị
động. Hãy thử tưởng tượng một ngày bạn có năng lực điều khiển sự phát triển cơ
bắp của cơ thể, thậm chí là sự phân chia tế bào? Tôi muốn mình chạy nhanh hơn,
tôi muốn ngực mình to hơn, tôi muốn mình mất đi cảm giác đau… Tất cả những thứ
đó đều có thể nếu bạn tập luyện chăm chỉ đúng cách, dĩ nhiên là cần thêm thiên
phú.

Tuy nhiên chỉ một bộ phận nhỏ người có thể làm được, khoảng 1/10000, nhưng số
người ý thức được nó còn nhỏ hơn rất nhiều. Bọn họ tập trung lại thành một
cộng đồng riêng tách biệt với xã hội, thông qua các phương thức rèn luyện cơ
thể, tinh thần, thúc đẩy tiềm năng tới cực hạn để liên tục đột phá các cảnh
giới. Điều khiển cơ bắp, điều khiển nội tạng, điều khiển tế bào (võ thần),
điều khiển nội tế bào (tông sư) và điều khiển gen chỉ tồn tại trên lí thuyết.

Nói tóm lại, “nó” là thứ gì đó tựa như võ công trong truyện kiếm hiệp, có điều
khác với những thứ mờ mịt, bản thân sức mạnh đặc biệt ấy được khoa học chứng
minh cũng như xây dựng trên cơ sở lý luận rõ ràng.

Tôi và ông nội là hai người siêu việt như thế, ông nội thậm chí đã đạt đến
trình độ tiếp cận đỉnh cao của thế giới này là võ thần, tôi cũng đạt đến cấp
độ thứ hai khi mới mười tuổi. Và chúng tôi là một gia đình người siêu việt.
Tương tự, dòng dõi cô Châu cũng có truyền thống lâu đời, thậm chí nếu không kể
đến những kẻ sống ẩn núp như tôi và ông nội, Phan thị là chủ nhân chân chính
của vùng đất này (tên đầy đủ của cô Châu là Phan Huỳnh Châu).

Kì quái là mặc dù thiên phú không kém, nhưng cô Châu lại không học để trở
thành một người siêu việt. Tệ hơn là cô mới chỉ biết đến sự tồn tại của chúng
tôi cách đây không lâu, vào lần đầu chúng tôi gặp nhau hai năm trước đó. Nghề
của Châu là nhà báo, cô nàng biết một ít kĩ năng phòng thân nhưng chủ yếu chỉ
để cho có, ngoại trừ cường thân kiện thể ra thì cơ hồ chẳng có chút sát thương
nào.

Thế giới người siêu phàm là một thế giới mà lợi ích có thể gạt bỏ tất cả, đạo
đức –nhân tính – tình yêu…nó là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh gạt bỏ
kẻ yếu, liên tục chém giết lẫn nhau. Vậy nên thà rằng không học còn hơn là học
một cách hời hợt, ít nhất thì khi bạn là một người thường, bạn sẽ được bảo vệ
bởi những đạo luật khắt khe. Cô Châu đã quá lớn tuổi để trở thành một người
siêu phàm thực thụ, vậy nên tốt hơn là đừng dính dáng đến nó làm gì.


Linh hồn sói - Chương #4