Cậu Thích Hát Sao?


Người đăng: tiennhan9512

“Cậu thích hát sao?”

Dưới bầu trời đêm vô tận ánh sao, trong ngôi trường đã vắng tanh, những giáo
đường, những phòng học ngả bóng trộn lẫn cùng với hàng thông cao vút, hòa vào
tiếng xào xạc đặc thù của cây lá kim, cậu bé đột nhiên hỏi cô gái.

Cô gái chừng mười tuổi, đứng trong căn phòng xếp ngăn nắp những bàn và ghế,
trước hàng cửa sổ ô vuông nơi ánh trăng có thể chiếu sáng mờ mờ khuôn mặt cô,
đó là một khuôn mặt không phải đặc biệt đáng yêu, thậm chí còn có mấy đốm tàn
nhang khiến cô trông có vẻ nghịch ngợm, nhưng dường như có một vẻ đẹp tiềm ẩn
nào phía sau nó khiến cô bé trông đặc biệt mỹ lệ trong khung cảnh này. Cô đang
hướng lên trăng và hát, đó là bài hát cô mới học được hôm nay.

“Những linh hồn tội lỗi, những con chiên sa đọa

Tội ác của các ngươi sẽ không bao giờ được xóa nhòa

Các ngươi phải gánh trên vai năm tháng

Khi tình yêu nở rộ và thương đau tan biến

Khi các ngươi hối tiếc và ăn năn

Ánh sáng của Chúa sẽ gột rửa các ngươi và cứu rỗi

Niềm tin vào ngài là cái giá duy nhất

Kéo các ngươi từ địa ngục đến thiên đàng”

Trái tim cô gái nhỏ bật nhảy, khi cô xoay người lại nhìn vào phía đối diện,
chắn lấy ánh sáng nhờ nhờ từ hành lang bên ngoài rọi vào, một cậu bé đương
đứng nơi ấy. Tuổi cậu bé xấp xỉ cô, nhưng cậu ấy thật đẹp, đôi con ngươi trong
bóng đêm như lỗ đen thâm thúy, từ cậu tỏa ra khí chất khiến người cảm thấy an
toàn.

“Cậu…cậu là ai?” Cô bé hốt hoảng hỏi. Ngôi trường này mới chỉ được xây dựng
hai năm, số học sinh cũng không đặc biệt nhiều, cho nên nếu như cô không quen
biết thì cũng chắc chắn đều nhớ mặt. Và cô bé không nhận ra cậu, quan trọng
hơn cậu là con trai. Một đứa con trai làm gì trong trường nữ vào giờ này?

Cậu ta tùy ý tiến đến, lựa bàn học mà cô bé không rõ là cố ý hay tùy ý của
người mà cô bé ghét nhất rồi ngồi xuống. Khi cậu nhìn cô, cô cảm thấy có một
dòng điện như chảy xuôi qua cơ thể.

“Tôi chỉ là người đi ngang qua thôi. Cậu hát hay lắm, nên tôi tò mò một chút.
Không phiền nếu tôi ngồi đây nghe cậu hát chứ?”

Cô gái nhỏ bối rối, cô không rõ cậu nói thật hay đùa. Nhưng cậu ta im lặng như
một thính giả thực thụ sau đó, cảm thấy khó xử cô đành chiều ý cậu và hát.
Giọng cô trong trẻo mà cao vút, trong đêm tối có cảm tưởng như tiếng hát của
cô thông hướng đến ánh trăng.

Cô có chút hồi hộp, đây là lần đầu cô hát trước mặt người khác, hơn nữa lại là
một cậu trai. Mình hát có hay không? Tựa hồ nghe được tiếng lòng của cô, cậu
trai mở to cặp mắt vẫn khép hờ nãy giờ.

“Cậu hát hay tuyệt đấy, có tiềm năng trở thành ca sĩ nổi tiếng.” Cậu ta gật gù
khen.

“Làm…làm gì hay…đến vậy chứ?” Cô gái lắp bắp vui sướng, nhưng nghĩ tới điều gì
sắc mặt cô lại trở nên ảm đạm. “Trong những người tôi biết còn có người hát
hay hơn tôi nữa, và còn xinh đẹp, thông minh hơn tôi. Làm sao tôi trở thành
người như vậy nếu không vượt qua những người xung quanh chứ?”

Cậu trầm ngâm lấy một đoạn, sau đó nhận xét:

“Cậu hiếu thắng và tự ti nhỉ. Nhưng tôi có thể nói với cậu là người đó sẽ
không trở thành ca sĩ đâu. Còn cậu thì sẽ.”

“Làm sao cậu biết cơ chứ?” Cô gái cũng không biết mình muốn điều cậu nói là
thật hay không. Cậu trai suy nghĩ một chút rồi trả lời:

“Những người có quá nhiều thì thường phải lựa chọn, và trước khi tìm ra con
đường của chính mình họ có xu hướng muốn ôm đồm tất cả. Cuối cùng thì chẳng
đạt được đỉnh cao ở bất cứ lĩnh vực nào, chỉ có thể lựa chọn con đường dễ dàng
nhất để đi. Mà nghiệp ca sĩ thì chẳng dễ dàng chút nào cả, trừ phi có niềm đam
mê và ý chí mạnh mẽ nếu không rất khó tiến xa. Tôi thì thấy cậu có tất cả
những phẩm chất ấy đấy.”

Những lời cậu nói dường như ẩn chứa một đạo lí nào đó đã thuyết phục được cô
gái. Một khúc mắc lớn lâu nay vẫn luôn cắm rễ trong lòng cô bé vậy mà chỉ bằng
mấy lời của cậu đã được gỡ bỏ. Mình sẽ trở thành ca sĩ? Chưa bao giờ cô bé tự
tin đến như vậy.

“Cậu chỉ hát chừng ấy thôi sao?” Cậu hỏi mang theo chờ mong. Cô gái tuy có
chút chần chừ nhưng cuối cùng cũng hát tiếp.

Một ca sĩ và một thính giả cứ như vậy thật lâu.

“Cậu nên rời đi đi, nếu để bảo vệ bắt được sẽ không tốt.” Cô đưa ra lời
khuyên.

“Không có việc gì. Tôi có thể vào đây tức cũng có thể rời đi. Còn cậu có vẻ
như trải qua một hành trình không đơn giản để tới đây nhỉ?” Cậu chỉ vào đôi
chân trần lấm bùn của cô, chiếc áo ngủ được trang trí hình pedobear bị rách
một góc vuông, bàn tay có vết trầy vì bám vào thứ gì đó. “Leo qua cửa sổ kí
túc xá, băng qua vườn đào mà không phải vườn hoa vì tóc cậu dính mạng nhện,
hoa thì không cao tới đầu cậu, nên chắc chắn là vườn đào rồi. Sau cùng thì
chui qua cửa sổ đằng kia và bị vướng cái chốt cửa. Nha, cậu còn suýt bị phát
hiện khi bảo vệ đi ngang qua nữa, đầu cậu sưng lên vì gõ vào mép bàn khi trốn
xuống gầm.”

“Không liên quan đến cậu.” Trong chốc lát cậu ta làm cô liên tưởng đến ai đó
khiến cô không vui.

“Hmmm, tôi đoán cậu là người dễ kích động nhỉ. Xem nào, kiểu người ngoài cứng
trong mềm, tìm kiếm sự an toàn bằng cách tập họp với những người giống nhưng
kém mình, tạo ra một kẻ địch chung để tạo nên sự đoàn kết, chủ trương bắt nạt
để trở thành thủ lĩnh nhóm, nhưng cậu có nghĩ đến cảm giác của người bị các
cậu bắt nạt không?”

“Cậu là ai?” Cô hét lên giận dữ. Nhưng cậu không mất đi sự bình tĩnh, cậu ta
cứ như một mũi khoan xuyên thấu vỏ bọc yếu đuối của cô. Dù là lần đầu gặp
nhưng không hiểu sao cậu đã là người mà cô không muốn bị lộ bản chất thật của
mình nhất. Cô rơi vào hoảng loạn, một đầu cô muốn trút giận, một đầu cô muốn
chứng minh rằng mình không phải người như thế. Cô hối hận vì hét lên với cậu.

“Cậu cảm thấy thật bất công khi có thật nhiều người hơn mình, mặc dù cậu luôn
cố gắng nhưng những người giỏi hơn vẫn cứ lần lượt xuất hiện? Cậu cảm thấy áp
lực và muốn trút bớt phần áp lực ấy lên người khác?” Cậu ta không buồn trả lời
câu hỏi của cô mà nói tiếp. Cô gái rụt lại một bước về sau, đầu lắc nguầy
nguậy.

“Không, không phải thế…tôi…”

“Tôi có thể kể cho cậu nghe những gì người bị cậu bắt nạt cảm thấy. Cô ấy rất
đau khổ, vô cùng vô cùng đau khổ. Đó là khởi đầu của cô ấy, và cậu chính là
người khiến cô ấy đau khổ hơn nữa, cậu ấy cô đơn, cậu ấy tủi thân. Cậu ấy cảm
thấy thế giới dường như đều có ác cảm với mình. Cậu ấy tin rằng lỗi của tất cả
đều do chính mình, cậu ấy chưa bao giờ trách cậu. Trong khi cậu là người sẽ
oán hận tất cả thì cô ấy là người bao dung tất cả. Cậu nhìn thấy phần xấu xí
trong mình qua vẻ đẹp của cô ấy, và cậu muốn hủy diệt vẻ đẹp ấy để khiến cậu
không ghê tởm chính mình nữa.”

“Cậu nói dối!” Rốt cuộc cô gái nhỏ không thể chịu đựng được nữa, cô vung tay
lên và đánh lên mặt cậu. Cậu ấy bắt lấy tay cô, kéo cô phải đối diện với ánh
mắt cậu.

Sợ hãi.

Sợ hãi.

Sợ hãi.

Cô sợ hãi cái gì? Sợ hãi người con gái ấy? Sợ hãi cậu? Hay sợ hãi chính mình?

“A oa oa oa huh u hu…” Cô khóc, cô khóc vì cô không thể tránh né được nữa. Cô
khóc vì biết mình xấu xí như thế nào. Giọng cô khàn đặc vì khóc, nước mắt cô
như lũ trào dâng. Cô không muốn mình xấu xí như vậy.

“Đừng…đừng nhìn tôi.” Cô nức nở. Gương mặt cậu đập vào mắt cô khi mắt cô mở ra
nhưng bị những giọt nước làm nhòe đi. Nhưng cô cảm giác được khung cảnh xung
quanh liên tục thay đổi và gió táp vào người.

“Trông cậu đẹp hơn lúc nãy rồi đấy.” Tiếng nói của cậu không bị ảnh hưởng của
gió mà truyền thẳng vào tai cô.

“Làm…sao…có thể?”

“Trong mắt tôi, một người xinh đẹp nhất chỉ khi chấp nhận chính mình. Cậu bây
giờ chính là như vậy đấy.” Cô ngơ ngác vì những lời cậu nói, sau đó cô cảm
thấy bàn tay cậu vuốt lấy mặt mình, một cơn mệt mỏi dâng lên trong cô. “Chúc
ngủ ngon.”

Sáng hôm sau cô gái tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường. Mùi gỗ thông quen
thuộc, cảm giác ngủ quen thuộc, tấm la phông với những khoảng tròn tròn quen
thuộc khiến cô nhận ra đây chính là phòng mình. Rờ lên khuôn mặt đốm đốm tàn
nhang, cảm giác rát vì muối vẫn còn cho cô biết mọt thứ không phải là giấc mơ.
Cô ngồi thu lu lại, ánh mắt đăm đăm trông ra cửa sổ.

Cô hát.

*

* *

“Chúc mừng người sử dụng, Harem + 1”

Người duy nhất trong cái hang này ngoại trừ tôi là cô gái này. Tất nhiên lời
vừa thốt ra là từ nàng, hẳn là cái tai thính của người sói giúp cô bé nghe
được cuộc trò chuyện của chúng tôi, cô bé đã chú ý khi hằng đêm vào giờ này
đều có tiếng hát như thế, và giọng của tôi thì đã chẳng lạ lẫm gì với nàng
nữa.

Thu Hương là em gái người yêu cũ của tôi, một người đã qua đời. Cảm thấy trách
nhiệm của mình, hai tuần trước tôi đã đến nhà và mang cô bé rời khỏi.

Nói là cô bé hay em, không phải vì tôi hơn tuổi nàng, chỉ là mối quan hệ với
chị gái Thu Hương mà chúng tôi xưng hô như vậy. Nơi chúng tôi ở là một tầng
hầm khoét sâu vào lòng đồi sau trường nữ thánh Thiên Thanh. Cũng là chỗ mà tôi
và chị nàng từng sống chung với nhau.

Biến thành người sói là nỗi tuyệt vọng của cả hai chị em.

Tôi vô lực thay đổi điều đó. Tôi cũng không biết khởi nguồn của tất cả những
thứ này là gì, là một virut kiểu công ti ô dù, hay là đột biến gene, hay là
một loại bệnh, một loại nguyền rủa?

Kẻ thù vô hình ấy có sức mạnh áp đảo tôi.

Tôi làm ngơ câu nói đùa của nhỏ, đánh giá một chút căn phòng rồi bày lên bàn
thức ăn mình mang tới.

“Oa, cái này thực sự là anh tự làm à? Anh có định làm đầu bếp không?” Thu
Hương kinh ngạc nhìn, cô bé đã nghi ngờ khi tôi nói mình biết nấu ăn.

“Còn nhiều thứ em phải kinh ngạc lắm.”

“Xì, đồ kiêu ngạo.”

“Được rồi, ăn thôi nếu em không muốn nó nguội đi.”

Chúng tôi ngồi vào bàn, chào nhau và vèo vèo đem chỗ thực phẩm ấy cuốn sạch.
Thu Hương tuy rằng cảm thấy xấu hổ nhưng như tôi nghĩ, cô bé đang trong quá
trình chuyển hóa nên thực sự cảm thấy đói và thậm chí ăn nhiều hơn cả một
người đàn ông trưởng thành. Một lúc sau khi mọi thứ đã được dọn dẹp, chúng tôi
ngồi ngay ngắn tại chỗ và không biết làm gì tiếp đó.

“Em muốn ra ngoài.”

Thu Hương nói với tôi.

“Tại sao?”

“Trong này chán chết chứ sao nữa. Nhìn này, trông em vẫn bình thường khi mặc
quần áo. Hmmm, đầu vú của em không bị mọc lông nên anh có thể ngậm thoải mái.”

Cô nói và niết áo ngực của mình từ bên trong.

“Em không cần phải nói rõ vậy đâu. Anh biết là em đang xấu hổ đấy.”

“Xì, em cũng biết là anh “hứng” mà.”

Những cuộc trò chuyện kiểu nhảm vồn này trở thành bữa ăn hàng ngày của cả hai
người. Thành thử tôi cũng đã có nhất định sức miễn dịch.

“Được rồi, em thay đồ đi, đừng lấy váy, gió có thể lật nó lên và mấy gã biến
thái sẽ thấy là em có đuôi. Mặc áo dài tay, sẫm màu thôi, quấn thêm khăn quàng
cổ cho chắc, nhớ đeo bao tay, móng tay em cũng hơi bất thường rồi.”

“Nhưng bây giờ là mùa hè mà? Và anh bắt một cô gái quyến rũ phải kín đáo sao?”
Thu Hương giãy nãy.

“Quên cái trò quyến rũ của em đi. Và trước khi trời sáng chúng ta sẽ quay về.”

“Eo…”

Mặc dù phản kháng nhưng Thu Hương vẫn nghe theo lời tôi nói. Khi đã hoàn tất,
tôi nắm lấy cô nàng leo ngược lên vách đồi, khi đi ngang qua gốc cây già, cô
hơi níu tôi lại.

“Sau đó, anh nhớ để chúng em cùng một chỗ.”

Cảm thấy cô bé run rẩy, tôi ôm nàng vào lòng.

“Em có thể lựa chọn. Thế giới này vẫn còn người quan tâm đến em.”

Thu Hương trong lòng tôi chỉ an tĩnh một chút, sau đó đẩy mạnh tôi lui về sau.

“Anh không hiểu.” Cô nói, trong giọng nói mang đậm sự ai oán.

“Không hiểu điều gì?” Tôi nhíu mày.

Thu Hương nhìn tôi thật sâu, cô muốn nói điều gì nhưng lại dừng lại.

“Không có gì. Em chỉ lảm nhảm thôi.”

Nói nửa chừng như vậy làm tôi cảm thấy khó chịu. Tôi có cảm giác mãnh liệt
rằng những điều cô muốn nói là một sự thật tôi luôn tránh né. Tôi không muốn
tin vào điều ấy, vì vậy tôi muốn lắng nghe nó bằng được.

“Em đừng khơi ra như vậy rồi dừng lại. Anh biết em đang có tính toán. Không
phải chúng ta có thỏa thuận ngầm rằng sẽ không giữ lại gì liên quan đến vấn đề
này sao?”

“Chẳng có thỏa thuận ngầm nào cả. Anh chỉ tự suy diễn thôi.”

“Em!”

“Được rồi, em không muốn bỏ lỡ bình minh đâu. Còn nhiều nơi em muốn đi lắm.”

Cô nở nụ cười và kéo tay tôi rời đi.

Chúng tôi lang thang không mục đích, chỗ nào cũng đi, thậm chí ngõ cụt cũng
phải chui vào một lần.

Như mọi khi, thị trấn khá thưa người vào ban đêm, những nhà gần nhau cùng mở
một kênh tạo ra sự cộng hưởng là tiếng ồn duy nhất hiện tại. Tuy vậy vẫn có
vài người xuất hiện trên đường, khi chúng tôi đi qua đồng rau, gã Diên đang
tất bật đập vào mắt tôi.

Không hiểu tại sao nhìn gã tôi cảm thấy một loại tội nghiệp cảm.

“Sao thế?”

“Không có gì. Em có muốn về nhà không?”

Khi tôi hỏi đến vấn đề này, Thu Hương im lặng. Ngay từ khi bắt đầu tôi đã
không nhắc đến chuyện ấy. Trên tivi, các cột điện dán ảnh cô bé khắp nơi. Cha
cô là một doanh nhân nổi tiếng, báo chí đưa tin ông vì thiếu quan tâm mà để lũ
trẻ lần lượt ra đi. Họ đào sâu sự thất bại của ông trong việc nuôi dạy và bảo
vệ con cái. Người đàn ông ấy đã mất vợ, một đứa con gái và giờ đây lại phải
mất Thu Hương. Phần đời còn lại của ông sẽ chỉ còn hắc ám và cô độc.

“Ông ấy đã rất cố gắng. Em biết. Cho dù rất bận ông ấy vẫn dành thời gian cho
em mỗi ngày. Ngôi trường trên đồi Sói là do một tay ông dựng lên, trước đây
chị em đã nói với ông rằng chị ao ước được đến trường như mọi người mà không
phải là học với gia sư. Sau khi chị biến mất, ngôi trường lập tức được xây
dựng, vì gia đình theo đạo, và cha em không muốn em dính dáng gì đên con trai
quá sớm nên nó là trường nữ thánh. Ông ấy thực sự đã cân nhắc rất nhiều.”

Bây giờ tôi mới hiểu tại sao lại có một ngôi trường quá hiện đại như vậy ở
trong thị trấn mà lại chỉ giành cho con gái. Hóa ra đó là nỗi khổ tâm của một
người đàn ông gà trống nuôi con.

“Anh biết không, cha em và anh. Hai người thật sự rất giống nhau.”

“Điểm nào cơ?”

“Ông ấy biết chị em và em là người sói.”

Câu nói của Thu Hương mang nhiều ẩn ý trong đó. Nhưng tôi không hiểu. Tôi nhận
ra rằng mình chẳng biết gì cả. Sau mọi thứ, tôi nghĩ mình là người hiểu hai
chị em nhất nhưng cái tôi thấy chỉ là mặt ngoài. Thu Hương và cô ấy, hai người
họ thực sự cảm thấy gì, đau khổ vì cái gì?

“Nói cho anh, làm ơn nói cho anh!”

Tôi thất thố, tôi gần như gào lên với cô bé.

“Anh chỉ có thể tự tìm kiếm lấy câu trả lời thôi. Nếu em nói cho anh, nó sẽ là
vô nghĩa. Trời gần sáng rồi, ta quay về thôi. Em muốn đón bình minh trên đồi.”


Linh hồn sói - Chương #24