Bão Đến


Người đăng: tiennhan9512

Cái ngày mà Thu Hương quyết định sẽ bỏ nhà ra đi với tôi, thằng con trai mà cô
bé mới quen một tuần ấy, đã diện một bộ cánh thật xinh đẹp. Ngoài ra cô bé
chẳng mang theo bất cứ thứ gì bên người nữa.

“Thật sự tin tưởng anh đến vậy cơ à?”

“Ngoài anh ra đã chẳng có người em có thể tin tưởng được nữa rồi.”

“Không ai biết em đến đây chứ?”

“Dĩ nhiên.”

“Đi theo anh.”

“Chúng ta sẽ đến chỗ hai người từng âu yếm sao?” Thu Hương nở nụ cười lém
lỉnh.

“Ừm.”

Sau đó tôi nắm lấy tay Thu Hương, từ vị trí cao nhất của ngọn đồi và nhảy
xuống.

Gió gào thét bên tai chúng tôi.

Ánh nắng rọi lên người chúng tôi.

Thu Hương há mồm muốn nói gì nhưng gió luồn vào miệng khiến cho lời cô nói trở
thành một mớ bòng bong.

“A…oa..nh…đ..iê…n…òa?”

Tôi không trả lời, rút từ trong người ra một con dao nhỏ rồi đâm mạnh vào
vách. Lực cánh tay tôi mạnh tới nỗi đâm nó ngập sâu vào bên trong. Tốc độ rơi
của cả hai giảm dần, và khi trượt đến một đoạn lưng chừng có một gốc cây chết
héo, tôi bám vào nó và hai chúng tôi lơ lửng giữa không trung.

“Ha…ha…ha. Anh là thứ gì vậy?”

Thu Hương chưa hoàn hồn sau pha vừa rồi, nhưng kể cả vậy cô vẫn quá bình tĩnh
so với những gì tôi trông đợi. Có lẽ đây là tâm lí của những người đã sẵn sàng
đối mặt với tử vong.

“Đến nơi rồi.”

Đạp vào vách đồi cheo leo, tại đó đất lún vào một cách kì dị, từ chính giữa
vạch ra một khe hở làm đất cát lăn xuống phía dưới. Khe hở mở rộng ra thành
một cánh cửa, sâu vào trong lòng đồi có một hang động.

“Giờ thì em đã hiểu tại sao không ai có thể tìm thấy chị ấy.” Thu Hương cảm
thán.

“Cái động này ban đầu là cô ấy đào, sau đó anh sửa chữa nó một chút.”

Tôi rầm rì nói, đu người bắn vào trong.

“Bộp!”

Mặt nền đã được gia công, lát gạch men. Thậm chí lối vào có một công tắc mở
đèn chiếu sáng.

“Hai người thực sự biến nơi này thành một căn cứ. Anh nói thật đi, anh thực sự
là ai thế?” Thu Hương tò mò hỏi.

“Phần bí ẩn của thế giới.” Tôi nói lấp lửng.

Lối vào cũng không sâu, đích đến là một căn phòng. Nơi đây thậm chí còn có
điều hòa, giường, trải thảm, một cái kệ để dụng cụ, chọt thẳng lên phía trên
là trụ rỗng. Nó là thứ mà chúng tôi từng dùng để ngắm bầu tời đêm và đem đồ
vật thả xuống cho tiện, thông lên là cái cây cạnh nấm mồ. Thu Hương không đợi
được nữa nhảy lên giường, cô ngồi ở mép, hai chân đan vào nhau và tay thì
chống lên, mặt ngửa lên trên.

“Em đoán chị ấy hay làm thế này.”

“Ừ. Em thực sự hiểu cô ấy đấy.”

“Đương nhiên. Chị ấy vẫn thường leo lên ngồi ở bậu cửa sổ, em đã từng tò mò
chị ấy tìm kiếm cái gì trên bầu trời đầy sao nọ. Có thể chị ấy chờ Peter Pan
cuỗm đi.”

“Peter Pan sẽ không chơi với người già tính như cô ấy. Và cô ấy sẽ tóm hắn chứ
không phải ngược lại.”

“A ha ha ha! Đúng, đúng thế!”

Hai chúng tôi cười ngặt nghẽo.

“Tối nay chúng ta sẽ ăn ở đây.”

“Anh không về nhà sao?”

“Anh đã từng ở đây một thời gian dài. Phụ huynh của anh chẳng có ý kiến gì về
việc đó cả.”

“Tuyệt!”

“Nhưng anh chỉ có thể ở đây vào buổi tối thôi. Ban ngày anh phải tập luyện và
đi học.”

“Hmm, vậy ư? Thế là hai phần ba thời gian cuối đời của em sẽ phải gặm nhấm nỗi
cô đơn rồi.”

Trong khi nói chuyện tôi loanh quanh xem xét căn phòng. Như tôi nghĩ, tất cả
thức ăn thừa đều không dùng được, bao gồm cả đồ hộp. Tôi gom tất cả chung lại
một chỗ, ý định ban đêm sẽ vứt đi.

Nhưng hành động của tôi chững lại. Một cảm giác khác thường dâng lên trong
lòng tôi.

“Ngồi yên đấy.” Tôi nói.

“Gì cơ?” Thu Hương muốn đứng dậy.

“Anh bảo em ngồi yên đấy.” Tôi gắt.

“Được, được rồi. Nhưng có chuyện gì vậy?”

“Có người khác từng ở qua chỗ này.” Giọng tôi ngưng trọng.

“Hả? Làm sao có thể? Ai lại có thể tìm được nơi đây chứ?”

“Đúng vậy. Chẳng ai có thể tìm được chỗ này cả. Nhưng những người biết về nó
có thể từng tiến vào. Xem này.” Tôi ném cho Thu Hương một hộp thức ăn cân bằng
trên kệ.

“Em chẳng thấy có gì đặc biệt cả.”

“Xem ngày sản xuất ấy.” Tôi nhắc. Thu Hương dò dẫm một hồi, kinh ngạc kêu lên.

“Năm ngoái!”

“Ừ. Xem ra có người từng ở nơi này, nhưng vì không muốn anh biết nên đã sắp
mọi thứ lại như cũ. Có thể người ấy cũng từng mua về, và sau đó dọn đi lại
nhầm với hộp ở đây.”

“Nhưng là ai?”

Tôi suy nghĩ một chút và đưa ra câu trả lời:

“Hẳn là người của ông anh. Ông là người giúp anh xây nên chỗ này. Anh sẽ trở
về và hỏi ông ấy vậy.”

“Em thực sự tò mò hai ông cháu anh là kiểu người gì.”

“Đưa nó lại cho anh nào. Có thể bên trên còn dấu vết gì đó.”

“Này.”

Tôi nhận lấy hộp trức ăn từ tay Thu Hương, xem xét kĩ một hồi. Trên hộp cá có
những vết xước như bị thứ gì đó cào nhẹ qua. Tim tôi đập thình thịch, tuy hơi
khác nhưng tôi nhận ra chúng. Một suy nghĩ dấy lên trong lòng tôi, nhưng lí
trí lại mách bảo tôi rằng đó là chuyện không thể nào. Những vết xước như vậy
có vô số cách để tạo ra, mọi thứ có thể chỉ là sự trùng hợp. Tự giễu vì quá
mẫn cảm, tôi buông xuống nghi ngờ trong lòng và quên nó đi.

“Có gì không?” Thu Hương hỏi.

“Không, không có gì đặc biệt cả.”

“Hmm. Một lát nữa anh sẽ đi phải không? Giúp em mang đến một ít sách nhé?”

“Em thích loại nào?” Tôi đặt hộp cá xuống và hỏi lại.

“Truyện ma, trinh thám, khiêu dâm…”

“STOP!”

Tôi thực sự thấy cô không có gì nghiêm túc trong việc lựa chọn. Nhìn cách mà
Thu Hương ưỡn ngực về trước để tỏ ra quyến rũ, tôi cảm thấy một luồng máu nóng
dâng lên.

“Thôi nào. Đừng nhìn em băng con mắt kì dị như vậy. Khi người ta sắp chết
chẳng phải thường làm những việc cả đời không bao giờ làm sao? Một vài người
thì đi du lịch, một vài thì ăn thật nhiều, đàn ông thì có thể bỏ tiền chơi
gái.”-Tôi tự hỏi cái cô Maria gì đó có bao nhiêu trình độ mà có thể dạy một cô
gái nói về những vấn đề nhạy cảm thoải mái mà vẫn giữ được nét đoan chính như
thế-“Sao nào? Em chỉ muốn mất trinh trước khi chết mà thôi.”

“Phụt!!”

“Em có thôi cái trò tỏ ra người lớn đó không hả? Đừng làm bộ như mình là người
có kinh nghiệm như thế!”

Thu Hương nghiêng đầu trước sự chỉ trích của tôi:

“Nhưng cái này của em thực sự khá người lớn mà. Không phải đàn ông các anh
đánh giá phụ nữ lớn nhỏ qua nó sao?”

Gân xanh hiện lên trên trán tôi. Bất lực trước sự giả ngu của cô nàng tôi
quyết định ra ngoài.

“Nếu anh muốn hiếp em em sẽ không chống cự đâu, ừm, trừ phi anh có máu bạo
dâm.”

Tôi đã hiểu ra một điều, những việc trên chẳng phải là điều mà cô chưa từng
làm. Sau đó tôi rời khỏi nơi ấy, để lại Thu Hương đang ngắm nhìn màn xanh sau
giếng trời.

*

* *

Cuộc sống của tôi đi vào giai đoạn tuần hoàn, ban ngày luyện tập và đi học,
đến đêm chăm sóc Thu Hương, thỉnh thoảng dạo chơi với Kim Phượng. Mỗi ngày
trôi qua càng nhiều hơn phần trên cơ thể cô bé hóa thành người sói, tôi thực
sự không biết sau khi hoàn toàn hóa hình cô sẽ làm như thế nào. Là tự vẫn hay
là tiếp tục ở lại cái hang đó, hoặc giả có một lựa chọn khác tốt hơn. Khi tôi
đem chuyện này nói với ông, ông cũng không có cách giải quyết. Hai năm trước
không có, và bây giờ cũng không có.

“À, quả thực trước đây có người ở trụ sở đến, vì tính bí mật nên ta để cậu ta
ở chỗ đó.”

Mặc dù lời giải thích còn không ít nghi vấn, nhưng tôi cũng không suy nghĩ
nhiều. Thời sự đưa tin cho thấy càng ngày càng nhiều nơi trên thế giới hòa
bình đang bất ổn, những cuộc xung đột, chiến tranh cục bộ xảy ra hằng ngày,
tựa hồ báo hiệu cho một cơn bão táp sắp đến cuốn tất cả mọi thứ vào.

Bắt đầu từ vụ li khai của một dân tộc ở phương Đông mười năm trước, sau một
trăm năm hòa bình thế giới một lần nữa rơi vào hỗn loạn. Là thành viên của
giới võ thần, có những tin tức bí ẩn tôi có thể chạm đến, nhưng tôi không để
ý. Cho đến một hôm, tôi trở thành một phần của cơn bão lớn.


Linh hồn sói - Chương #23