Còong


Người đăng: tiennhan9512

“Cuộc nội chiến miền Đông” - đó là cách mà người ta gọi nó. Chính phủ của nước
abc đã giấu nhẹm đi mục tiêu của cuộc thanh trừng ấy, mặc dù đã có rất nhiều
những kẻ tọc mạch hay những người thích sự minh bạch, những người tin vào tính
dân chủ của họ muốn biết sự thật, rằng- trong cuộc chiến ấy đất nước của họ đã
chống lại cái gì, hi sinh vì cái gì, là công lý hay tôi ác, thậm chí là chiến
thắng hay thất bại. Đáng tiếc câu trả lời vẫn nằm trong vòng bí mật, bất kì ai
có cơ hội tiếp xúc với sự thật đều biến mất một cách khó hiểu. Dĩ nhiên, một
cuộc chiến đẫm máu mang tính phỏng đoán không thỏa mãn được bất cứ ai có người
thân biến mất trong cuộc chiến ấy. Điều đó đã dấy lên vô số những cuộc bạo
động, biểu tình nhằm tìm kiếm sự thật, và kể cả khi nó đã mang đến sự hỗn loạn
kéo dài nhiều năm liền, những kẻ đã ra lệnh bắt đầu cuộc chiến vẫn cứng đầu
không chịu hé miệng.

Lí do mà họ đưa ra đó là cuộc chiến chống khủng bố. Nhưng trên thế giới này
thực sự có một tổ chức khủng bố đủ sức khiến phân nửa lực lượng quân sự của
một đại quốc bị hủy hoại khi đã mà chính phủ đã tìm được căn cứ của nó sao? Đó
thậm chí còn không phải là một cuộc chiến hạt nhân, một vụ nổ mang tính chất
hủy diệt không thể giấu diếm bất kì ai, cũng không thể là vũ khí sinh hóa, bởi
cuộc chiến đã kéo dài nhiều năm liền và kết thúc bởi sự hao mòn của đôi bên.

Gọi là “nội chiến”, đơn giản vì cuộc chiến diễn ra trong khu vực quốc nội, khu
vực băng tuyết phía Đông cùng với một chút diện tích thảo nguyên và rừng rậm.
Nơi đó là khu vực vườn sinh thái, ngoại trừ những kẻ buôn lậu, những công ty
được cấp phép để khai thác khoáng sản, một số nhà tự nhiên học cũng thỉnh
thoảng qua lại, cơ hồ đã không còn ai lui tới. Tuy nhiên giờ đây người ta đã
biết rằng, ẩn sau vẻ hoang dại ấy, một tổ chức quân sự bí ẩn từng hoặc đang
tồn tại.

Khu vực giáp ranh với nó, cách một trăm kilomet về phía Tây, có một ngôi làng
nhỏ nay đã trở thành lịch sử. Vốn dĩ đó là nơi mà những người dân bản địa di
cư tới từ hàng trăm năm trước, khi mà thực dân xâm lấn họ đã phải trốn tới
mang theo chút văn hóa góp nhặt đến lánh nạn. Đó là những chủ nhân thực sự
cuối cùng của lục địa này.

Cậu bé Coòng sinh ra và lớn lên trong thị trấn xa xôi hẻo lánh ấy. Mẹ của cậu,
sinh thời là người con gái đẹp nhất và cũng là bông hoa cao quý nhất làng, cô
là một người có tính cách hoạt bát, năng nổ và thích khám phá. Những lái buôn
từ bên ngoài đến mang theo kiến thức về thế giới hiện đại khiến cô có một khát
khao mãnh liệt đến tìm hiểu. Khi mười lăm tuổi, cô bị cha mình ép đính hôn với
một cậu trai khác có thế lực trong làng. Nuôi ý định từ lâu, cô quyết định tới
thành phố, nơi mà có ánh sáng văn minh dấy lên khát khao hiểu biết của cô.

Nhưng cô đã quá ngây thơ, thế giới bên ngoài có nhiều nguy hiểm mà cô chưa đủ
kinh nghiệm để đương đầu.

Vì đó là một cuộc bỏ trốn nên cô đã không thể mang theo nhiều tài sản, ngoại
trừ trang phục trên người, thức ăn cho vài ngày đi đường, một con ngựa và tiền
bạc. Cô thậm chí còn chưa đến thành phố thì đã gặp rắc rối.

Ở vùng này thường hay có đám buôn lậu gỗ lui tới, Làng của cô thỉnh thoảng vẫn
hay có những vị khách bặm trợn ghé thăm tìm kiếm vật phẩm tiếp tế, cha của cô
vẫn luôn nhắc nhở cô rằng cần tránh xa những kẻ đó. Vẻ nghiêm trọng của ông
khiến cô-một cô gái có sự phản kháng mạnh mẽ cũng không khỏi e dè.

“Brừm, brừm…!!!”

Tiếng động cơ xe tải trọng lớn từ phía sau khiến cô lo lắng. Một cái bóng lớn
lù lù tiến tới, vẻ ngoài kềnh càng hóa trang vụng về bằng những cành lá và một
tấm bạt loang lổ trùm lên hàng đống những trụ gỗ tròn. Trông nó làm cô liên
tưởng tới một thằng béo ăn nhầm thứ gì vào buổi sáng, di chuyển nặng nề mà
linh hoạt, chiếc xe dần dần tới gần cô. Cô vẫn đủ tỉnh táo để trốn đến một
trong những đại thụ quanh đó, bao gồm cả con ngựa mà cô đang cưỡi.

Chiếc xe dừng lại.

Một gã đàn ông cơ bắp lực lưỡng râu quai nón xồm xoàm từ trên xe đi xuống. Hắn
nhìn thoáng qua dấu chân ngựa để lại trên đường, theo đó ánh nhìn của hắn
hướng về chỗ cô bé đang đứng.

Tim cô đập thật nhanh. Tiếng động cơ dừng lại cho cô biết được vị trí của bản
thân đã bị lộ. Cô có hai lựa chọn, một là kì vọng rằng những người kia không
có ác ý và tự nhiên đi ra chào hỏi như một kẻ qua đường, hai là nhảy lên lưng
ngựa rồi thật nhanh chạy vào rừng sâu. Tính cách dứt khoát cũng như chủ động
trong cuộc sống ngay lập tức chỉ cho cô lựa chọn.

“Kẻ ở phía trước, từ bỏ chống cự và đi ra đây.” Gã nói và khẩu súng săn trong
tay đã hướng mũi về. Gã bước từng bước chậm chạp, tiếng lách cách lên nòng đầy
đe dọa.

Một cái bóng thoát xuất hiện, nó quá nhanh để gã kịp phản ứng, khi bản năng
cảm nhận được nguy hiểm, ngón trỏ của hắn bóp mạnh. “Đoàng!” Tiếng súng vang
vọng trong núi rừng, tiếng xào xạc phát ra từ lũ thú hoang sợ hãi bỏ chạy,
chim chóc bay tán loạn. Một hòn đá cuội đập lên mặt làm gã trong lúc nhất thời
lúng túng, sau đó con ngựa đạp lên ngực khiến gã phún ra một búng máu.

“Đoàng!” “Đoàng!”

Giật lấy súng của gã, cô bắn thủng lốp xe của chúng rồi leo lên ngựa bỏ chạy.
Theo tiếng cười sảng khoái nhỏ dần, cái bóng của cô mất hút phía sau những
hàng cây.

Quá nhanh. Mọi sự chỉ diễn ra trong chớp mắt và cô bé đã chuồn mất, những kẻ
buôn lậu chỉ có thể trơ mắt nhìn theo. Siết chặt dây cương, cô thúc giục con
ngựa phi nước đại bằng những cú huých vào sườn nó, hành động vừa rồi là một sự
bộc phát may mắn, chỉ một chút sai lầm cũng có thể đẩy cô vào nguy hiểm. Thế
nhưng cô không cảm thấy sợ hãi, trong lúc ấy chỉ có phấn khích, máu trong cơ
thể cô sôi lên, gió táp vào mặt khiến cô sảng khoái không thể nhịn được một
tràng cười dài.

Đó là những tin tức cuối cùng mà những người trong làng biết được về cô, trước
khi cô tự trở về cùng cái bụng lớn hai năm sau. Chẳng ai rõ cha đứa trẻ là ai,
kể cả khi cha cô sử dụng những lời lẽ cay nghiệt nhất cô cũng chẳng hề hé
miệng. Tuy vậy từ đôi mắt của cô ông có thể nhận thấy cô không hề hối hận, chỉ
là một thứ gì đó ở cô đã thay đổi. Đứa con gái ngỗ nghịch khiến ông lo lắng đã
trở thành một phụ nữ thực thụ, trưởng thành và từng trải. Ông có thể cảm nhận
được cô đã trải qua một mối tình khắc cốt minh tâm, một mối tình mà cả cô lẫn
người yêu đều lựa chọn hi sinh trong những giây phút gian nan nhất. Cái thai
của cô là bằng chứng cho tình yêu đó, nó mang máu mủ của ông và cho dù đó là
đứa trẻ chửa hoang ông cũng không thể bỏ mặc nó được.

Đứa trẻ sinh ra trong sự ghẻ lạnh của người dân trong làng. Nó thật sự là một
bản sao của người mẹ về ngoại hình lẫn tính cách trừ giới tính. Thừa hưởng sự
phản nghịch từ mẹ mình, cậu cũng rất tò mò về thế giới bên ngoài. Cuộc nội
chiến đã đến giai đoạn căng thẳng nhất, ngôi làng đã trở thành cứ điểm cho
quân đội. Cậu không có bạn ở trong làng nên thú vui duy nhất của cậu là lẩn
quẩn quanh trại lính, những kẻ mang áo xanh cùng súng trường đến từ vùng đất
văn minh nọ.

“Này nhóc, đây không phải chỗ mà một đứa trẻ nên lui tới. Quay về với vú của
mẹ mảy và vùi đầu vào đó đi.” Gã đàn ông to con cười dữ tợn khi Coòng xuất
hiện. Nhưng cậu bé chẳng sợ hãi, cậu biết đó chỉ là cách chào hỏi của những
người này. Cậu bị thu hút bởi vẻ bất cần đời và ngôn ngữ tục tĩu tự do của họ,
đôi mắt cậu lấp lánh hào quang tò mò nhìn báng súng sau lưng gã.

“Cháu có thể xem nó một chút không?”

“Cái này à?”-Gã chỉ ra sau lưng mình, cười khẩy. “Khi nào mày chọc được súng
của mày vào bụng con nào đó thì hãy nghĩ đến điều đó.”

“Nhưng mẹ cháu đã sử dụng nó từ hồi rất trẻ, cháu là đàn ông và sẽ không thể
thua kém bà ấy được.”

“A ha ha ha, thú vị, thú vị đấy nhóc! Kể cho ta nghe câu chuyện của mẹ ngươi
và ta sẽ cho ngươi xem sau khi đã rút hết đạn ra.”

“Cháu muốn bắn thử một phát.”

“Không!”

Coòng không dám mặc cả nữa, cậu kể cho ông nghe câu chuyện mình được nghe lại.
“Pằng! Mẹ nã một phát chỉ thiên và cả đám bỏ chạy mất dép!” Coòng hào hứng kể.
“Hay hay!” Gã đàn ông vỗ tay đôm đốp, gục gặc đầu.

“Ta dám cá mẹ ngươi là một phụ nữ xinh đẹp đầy cá tính đấy.”

“Còn hơn những gì ông tưởng tượng nữa.” Coòng dài mũi khoe khoang.

“Vậy cha ngươi là người như thế nào?”Trong suy nghĩ của gã, một người đàn ông
có thể lấy được trái tim của một phụ nữ như vậy ắt hẳn giữa họ phải có điểm
giống nhau, nói không chừng cũng có vài cố sự thú vị tương tự nữa. Thế nhưng
khi nhắc đến cha, cậu bé liền lập tức thay đổi, khuôn mặt trở nên méo mó, ánh
mắt tràn đầy căm phẫn. Điểm này không khỏi khiến tay lính tò mò nổi lên.

“Thế nào, cha ngươi rất tồi tệ sao?”

Coòng cắn môi trả lời:

“Đú…” Thế nhưng khi lời chưa kịp ra khỏi miệng, một giọng nói lớn hơn đã chặn
ngang cậu nhóc. “Coòng! Ta nói bao nhiêu lần rồi hả? Tại sao ra ngoài mà không
báo cho mẹ cơ chứ?” Gã lính ngước nhìn lên, trong vài giây sau đó ông không
thể rời bỏ ánh mắt của mình, trái tim ông đập thình thịch, một thứ gì đó mới
mẻ mà kì diệu dấy lên trong trái tim người đàn ông ấy. Đó là một phụ nữ xinh
đẹp, ước chừng hai lăm tuổi, cô vận tạp dề và thường phục cầm theo cái muôi
lớn, làn da trắng hồng, cái mũi cao và đôi mắt đen bướng bỉnh, mái tóc cùng
đôi môi đỏ rực đang đứng chống nạnh chỉ tay vào cậu hét lớn.

“Huých!” Coòng thúc cùi chỏ vào bụng ông, cười lém lỉnh. “Mẹ cháu thế nào hả?
Đẹp chứ?” Gã đàn ông vội lấy lại tinh thần, ông có chút xấu hổ vì giây phút
thất thần vừa rồi của mình. Ông cũng không thể phủ nhận vẻ đẹp rực rỡ mà mẹ
cậu mang lại. Bình ổn tâm tình xong, ông vội dùng điệu bộ lịch sự nhất đến
chào hỏi.

“Xin chà…o?” Người phụ nữ liếc cũng chẳng thèm liếc ông lấy một lần, đi thẳng
tới chỗ Coòng đang cười hề hề méo xệch vươn tay nhéo tai cậu bé.

“A a a a, đau…tha cho con…đau quá mẹ!” Coòng đau đớn cầu cứu, đánh ánh mắt về
phía người lính. Trông cậu bé thật tôi nghiệp nhưng ông cũng không định nhúng
tay vào. Có điều sau khi dạy dỗ cậu một lúc, cô rốt cục cũng chú ý đến sự tồn
tại của ông.

“Bốp!”Một cái tát vang dội làm người lính thất thần. “Lần sau đừng đưa thứ
nguy hiểm ấy cho một đứa trẻ, thêm lần nữa là tôi bẻ “súng” của anh đấy!” Bà
cất cái giọng lanh lảnh đầy uy thế khiến chân giữa của ông không tự chủ được
sun lại rồi phủi đít bỏ đi. Nhìn bóng lưng thẳng tắp kia nhỏ dần trong tầm
mắt, anh lính ngây ngốc ngơ ngác thật lâu.

Một cánh tay cường tráng vỗ lên vai người lính cùng tiếng cười hề hề tục tĩu.

“Ha ha, Kiện, chúc mừng chú vì là người đầu tiên gây sự chú ý của nàng! Hãy
thông báo với anh em nếu có ngày chú nhét được cái gì cứng vào mồm ả đàn bà
kiêu ngạo đó. Đấy là ước mơ của cả đội đấy!” Người đến là thủ trưởng trực tiếp
của anh, hơn bốn mươi tuổi, dáng người cứng ngắc, vững chãi, theo sau là lố
nhố những gã lính khác đang cố nén cười khi nhìn vào vết hằn trên má của anh.

“Đội trưởng!”

“Thôi nào, đừng buồn. Chú mày biết đấy, tuy rằng anh không ăn quả đắng bự như
thế nhưng mà cũng bị chửi thối mặt đấy. Ở đây chẳng có anh em nào mà không cảm
nắng cô nàng cả.” Gã cười hề hề và một vài tên quay anh lại hỏi xem cảm giác
sau khi bị sỉ nhục là như thế nào. Vuốt má đang còn giữ lại cảm giác nóng rát
ấy, anh lính thầm nghĩ như vậy cũng không tệ lắm. Dĩ nhiên anh sẽ không nói ra
cảm xúc thật của mình làm gì, anh cũng không muốn gán mác M lên người. Thế
nhưng vẻ đanh đá cùng cái tát ấy của nàng đã khắc sâu vào trong lòng anh, bắt
đầu cho những ngày mơ mộng của mình.

Coòng vẫn trốn mẹ đến trại lính vào những ngày sau đó, cậu trở nên thân thiết
với anh và những người khác cũng quen mặt cậu. Một vài giới hạn đối với người
khác mở ra với cậu bé giúp cậu có thể tự do lang thang trong trại. Đôi lúc cậu
bị mẹ xách cổ mang về, người lính nọ chỉ chờ những dịp như vậy để xáp lại nói
chuyện, qua một quãng thời gian tìm hiểu anh cũng biết rằng cô là một góa phụ
và như vậy thì chẳng có cản trở nào hết, mặc dù lần nào cũng như lần nào anh
bị sỉ vả không thương tiếc. Sự lạnh lùng của cô cùng những lời trêu chọc của
đồng đội không làm anh nản lòng, nhưng con đường tới trái tim người phụ nữ ấy
xa xôi và trắc trở hơn những gì anh tưởng.

Một ngày nọ trung đội của anh nhận một nhiệm vụ nguy hiểm, ngắt quãng chuỗi
ngày yên lặng ấy, cả trại lính trở nên ồn ào và nghiêm túc lên. Cậu bé đến khi
anh kết thúc buổi họp của mình.

“Vậy là cháu sẽ không có ai chơi chung trong chừng ấy ngày sao?”

“Đừng lo nhóc, ta sẽ trở về sớm thôi. Gửi lời chào của ta đến mẹ cháu nhé.”

“Hừ, chú lúc nào cũng mẹ thôi. Cháu bảo này, cứ như vậy thì chẳng thể thành
công được đâu.”

“Nghĩa là sao? Mà thôi không nói nữa, đến giờ rồi. Quay về đi nếu không muốn
bị mẹ xách tai lần nữa.”

“Không sợ!”

“Trẻ hư, về nhanh.”

“Xì!”


Linh hồn sói - Chương #25