Cám Dỗ


Người đăng: tiennhan9512

Cùng với tiếng đàn của nhỏ, tôi cất lên tiếng hát trầm bổng. Một cảm giác khác
lạ dấy lên trong lòng tôi. Đây có lẽ là thứ mà những người nổi tiếng cảm thấy,
điều đó khiến tôi cảm thấy hưng phấn và hát tốt hơn. Thu Hương ban đầu còn hơi
vụng về, có lẽ là vì hồi hộp nhưng nhờ sự thoải mái của tôi mà cô cũng bắt đầu
hòa mình vào trong bản nhạc, đến gần cuối chúng tôi thực sự đã đạt tới điểm
thăng hoa. Theo những giai điệu yếu dần, bài hát cũng đến hồi kết thúc. Một
màn biểu diễn của những đứa trẻ không thể nào là đặc biệt được nhưng cũng đủ
để khiến những người lớn cảm thấy thỏa mãn. Tiếng vỗ tay đôm đốp một lần nữa
vang dội, chúng tôi cũng cười cúi chào, mặc dù chỉ là một sự màu mè nhưng
chúng tôi muốn hoàn thiện nó mà không còn tiếc nuối.

Sau đó thì Thu Hương thực sự là một đứa trẻ khi nhảy vào lòng cha nàng, lật
lên trí nhớ tôi nghĩ rằng tên ông ấy là Cầm, người đàn ông được coi là doanh
nhân thành đạt nhất trong năm năm trở lại đây. Nhìn cách mà ông đón nhận cô
con gái, ông ấy là một người cha khá mẫu mực, tôi mừng là quan hệ giữa hai cha
con rất tốt nhưng có điều gì đó ở ông khiến tôi cảm thấy bồn chồn. Có lẽ đó là
phản ứng chung của một đứa con trai khi gặp mặt gia đình người yêu, cho dù cô
gái đã mất, hoặc giả còn có một lí do khác.

Và khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Tôi biết rằng giữa hai chúng tôi có điểm
tương đồng vô cùng lớn.

“Cảm ơn cháu đã làm bạn với Thu Hương, ta biết con bé không có nhiều bạn lắm.”
Giọng ông trầm trầm, Thu Hương ngay lập tức giãy nãy:

“Cha!”

Ông nở nụ cười hàm hậu, tôi cũng đáp lại:

“Làm bạn Thu Hương cũng là niềm vinh dự của cháu.”

Chúng tôi nói chuyện với nhau một lát, cân nhắc đến những vấn đề riêng tư hay
ảnh hưởng tới Thu Hương tôi tránh đề cập tới những vấn đề nhạy cảm, ấn tượng
của tôi về ông cũng hơi định hình. Đó là một người đàn ông chững chạc, tuy
không phải là mẫu người quyền lực nhưng ở ông có thứ khiến người ta tin tưởng
và cảm thấy có thể dựa dẫm, ông có cái nhìn thực tế nhưng cũng khá lạc quan.

“Cháu có ghét Sói không?”

“Vô cùng thích.”

Tôi trả lời ngay lập tức khiến ông vô cùng kinh ngạc, dường như tôi vừa chạm
đến thứ gì sâu trong lòng ông, đó là thứ gì vô cùng phức tạp, vô cùng đen tối.
Mới rồi có lẽ ông chỉ hỏi theo quán tính, hoặc giả có thứ gì đó thôi thúc, ông
cũng không mong chờ thứ gì đó phía sau. Tôi cũng muốn biết, người đàn ông ấy
có cùng ý nghĩ với tôi hay không, nên tôi trả lời. Khuôn mặt ông âm tình bất
định, không thể hiện cảm xúc rõ ràng. Tôi hơi thất vọng, bản thân ông ấy có lẽ
đã không thể gượng dậy sau tất cả, và có nhiều thứ lưu lại trong tâm khảm ông.
Thu Hương run rẩy nhè nhẹ.

“Phim “Người Sói” rất hay bác ạ. Cháu là fan ruột của nó. Bác có nghĩ Van
Hellsing rất ngầu không?”

Câu hỏi của tôi khiến ông giật mình tỉnh ngộ. Ông Cầm trong lúc bất chợt cảm
thấy đứa trẻ này có một đôi mắt quá đáng sợ, nhưng sau đó ông lại thấy mình
nghĩ quá nhiều.

“À…à, tất nhiên. Ta cũng thích nó.” Ông khó khăn đưa ra lời nhận xét, rõ ràng
đó là câu trả lời thích hợp khi nói chuyện với một đứa trẻ.

“Oa, vậy bác chắc chắn là người tốt!”

“Tại sao lại thế?” Từ “người tốt” khiến ông cảm thấy khó chịu, trong vô thức
giọng của ông có phần trầm nặng hơn.

“Bởi vì tất cả những ai thích “Người sói” đều độ lượng cả.”

“Thật sao?” Ông đã có ý định bỏ qua cuộc đối thoại này và không còn chú tâm
vào nó nữa. Mắt ông liếc qua đồng hồ, quả là một con người bận rộn.

“Cái đó thì mỗi người phải tìm câu trả lời rồi ạ. Nhưng cháu tin là thế.”

Tôi nhìn bóng lưng người đàn ông ấy rời đi, có lẽ tôi đã quá khắt khe với một
người đáng thương đến vậy. Cũng có thể vì hai chúng tôi phải đối diện cùng một
bóng tối giống nhau mà tôi không cho phép ông sa ngã, ông Cầm đến giây cuối
cùng vẫn không xác định được từng lời tôi nói là vô tình hay cố ý, tôi nhận
thấy những người khác quan sát tôi nhiều hơn, có lẽ là ông ấy muốn tìm hiểu về
tôi. Nhưng dĩ nhiên có một người biết.

“Tại sao anh lại nói như thế?”

“Xin lỗi.”

Thu Hương nhìn tôi một hồi, rốt cuộc thở dài bất đắc dĩ. Trông nhỏ có vẻ mệt
mỏi, xong cô kéo tôi đi một nơi khác.

Căn phòng nằm ở tầng ba, đối diện với sân lớn bên ngoài là phòng của Thu
Hương, tôi không nghĩ ra cô ấy sẽ dẫn tôi tới phòng riêng của mình. Cánh cửa
màu cánh gián làm từ gỗ sồi, phía trên có tấm biển đề rõ tên chủ nhân của nó,
một điểm trang trí màu mè trên khung mà nhỏ quên béng mất đã khiến nhỏ bối rối
khi chúng tôi đến.

“Cái…cái này là từ lâu rồi.” Nhỏ lắp bắp phân bua.

“Trông đẹp mà, em có khiếu vẽ đấy.”

“Thật à?”

“Ừ, không có vấn đề gì.”

Tôi gật gù, không phải tôi nói lấy lệ mà trông nó thực sự đẹp, những người dạy
dỗ Thu Hương có lẽ đã rất phân vân khi lựa chọn hướng phát triển cho nhỏ.

Khi Thu Hương mời tôi tiến vào, tôi mới nhận ra căn phòng rộng hơn mình tưởng
rất nhiều. Bản thân nó chật hẹp, nhưng để quá nhiều sách bên trong khiến căn
phòng đậm mùi giấy. Tôi chợt nhớ hình như ở trường nhỏ làm công việc của một
thủ thư và cũng từng thắng cuộc thi đọc nhanh, nhưng không nghĩ đến nhỏ cũng ủ
một đống ở nhà như vậy. Ấn tượng đầu tiên của tôi là…tạp nham. Không có một
chủ đề cụ thể hay một tác giả chủ đạo nào, một vài bìa sách khiến tôi hơi xấu
hổ. Tôi nghi ngờ mục đích của nhỏ đưa tôi đến đây là một kiểu khoe khoang,
rằng mình là một người có trí thức, những cô nàng tiểu thư thường mắc những
căn bệnh chung như vậy.

“Anh đang nghĩ tớ thích sách sao?”

“Không phải vậy sao?” Tôi không hoàn toàn nghĩ như vậy nhưng cũng không phản
bác.

“Không.”

“Ồ.” Xem ra tôi nghĩ xấu về nhỏ rồi. “Nhưng anh thấy em đọc rất nhiều?”

“Chính vì vậy nên mới nói không quan tâm. Nếu như em thực sự quan tâm đến
chúng thì sẽ không đọc tất cả mà chỉ là một vài loại hay tác giả nào đó thôi.
Cũng giống như việc ăn cơm ấy. Một người có thể ăn rất nhiều, nhưng thường thì
chỉ lựa một vài loại anh ta thích hoặc cảm thấy thu hút nếu quan tâm đến thức
ăn. Nhưng nếu như anh ta ăn tất cả các loại thức ăn mà anh ta gặp thì chỉ là
vì đói mà không phải vì thức ăn hấp dẫn.”

“Vậy em “đói” thứ gì?”

“Không gì cả. Chỉ là người ta nói em cần phải đọc nhiều hơn để trở thành một
cô gái thanh lịch như chị em vậy.”

Tôi hơi nghi ngờ về tác dụng của mấy cuốn có rank cao hơn tuổi đời của nhỏ
kia, và cũng không biết cậu ta mất bao lâu để đọc chỗ này.

“Anh phát hiện em cũng không phải người thích đi vào khuôn khổ đấy.”

“Trong em có một con quái vật, anh không biết sao?”

Nhỏ nói mang theo giọng thương cảm, tôi cũng im lặng. Mặc dù đã tránh nhắc đến
vấn đề ấy từ đầu tới giờ nhưng rõ ràng là không ai trong hai chúng tôi bỏ qua
nó được. Thu Hương giống Đăng Lan, là một người sói. Cả hai chị em đều mắc
chung một căn bệnh, đó có lẽ là vấn đề di truyền. Tôi nghe nói mẹ nhỏ cũng mất
cách đây mấy năm, rất có thể bà ấy là người đầu tiên hóa sói.

“Em định như thế nào?” Tôi hỏi cẩn thận.

“Không biết nữa, nhưng nếu thực sự trở thành thứ kia tôi có lẽ cũng sẽ lựa
chọn như chị.”

Tôi ngừng thở trong chốc lát, sự thản nhiên của nhỏ khi đối mặt với cái chết
khuấy động tôi. Nhỏ không khóc, chỉ là giọng hơi run, sau khuôn mặt ấy tôi
không biết nhỏ đã tự chống đỡ tới mức nào, đã trải qua sự đấu tranh gì để đạt
tới mức ấy.

Cái chết…

Chẳng ai là không sợ chết. Một con người có thể thản nhiên đối mặt cái chết
làm người ta liên tưởng tới những con người vĩ đại hoặc một người tuyệt vọng,
hoặc một người già đã thỏa mãn với cuộc đời của mình. Thu Hương chẳng thuộc về
bất kì loại nào kể trên.

Nhỏ…đang chuộc tội.

“Anh đã nói với em, chuyện của Đăng Lan, em không phải nguyên nhân.”

Nhỏ nhìn tôi, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy áp lực khi đối mặt với
người khác.

“Hì hì, đùa thôi, em và chị là hai người khác nhau. Em sẽ không đi con đường
của chị ấy, biết đâu vài năm nữa sẽ có thuốc chữa thì sao? Thậm chí là nó sẽ
tự động biến mất như cách mà cô tiên răng lấy đi cơn đau ấy. Một đêm tỉnh dậy
và mọi thứ trở nên bình thường.”-Nhỏ cười làm trò nhưng tôi rõ là nhỏ chỉ đang
tự lừa mình dối người.-“Thôi nào, đừng đứng đó không thôi, ở đây có nhiều sách
lắm. Anh thích thể loại nào?”

“Thể loại huyền thoại ấy.”

Tôi không định nói mấy câu đại loại như “Anh sẽ cứu em”, bởi những lời như vậy
chỉ xuất ra từ những kẻ rỗng tuếch và kiêu ngạo. Tôi chẳng cứu được bất kì ai,
nhưng nếu như nhỏ còn đứng giữa hai bờ nắm thả, tôi không ngại ngần cho nhỏ
một lí do sống tiếp. Cho đến khi tia hi vọng chưa dập tắt hoàn toàn hoặc trở
thành ánh sáng cứu rỗi, tôi sẽ ở bên nhỏ, cho nhỏ biết rằng vẫn còn người quan
tâm đến cô ấy. Tôi đã thất bại một lần vì chưa làm hoàn mỹ, và lần này tôi sẽ
làm tốt hơn.

Thu Hương rút lấy cuốn sách tựa đề “Thí thần giả”, ngồi lên một góc giường,
trong khi tôi nghi hoặc thì nhỏ vỗ vỗ lên đùi.

“Anh có thể gối lên đây.”

Đầu óc tôi có chút xoay chuyển không kịp, mơ mơ hồ hồ bị kéo lên giường rồi
thật là nằm lên đùi nhỏ. Có lẽ là tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để phản kháng nhưng
cám dỗ lớn không dễ gì mà làm vậy. Nhưng tôi vẫn phản đối bằng miệng:

“Này, em làm gì vậy?”

“Suỵt! Cứ coi như là phúc lợi vì theo ý em suốt ngày hôm nay đi.” Nhỏ che
miệng cười lém lỉnh và, tôi cũng nằm yên hưởng thụ trong khi cố xua đuổi cảm
giác tội lỗi với Kim Phượng ra khỏi óc. Một lần…chắc chẳng chết ai.


Linh hồn sói - Chương #20