Rối Loạn


Người đăng: tiennhan9512

An Nhiên phát hiện nhiều dấu vết của một sinh vật lớn từng đảo quanh nơi này.
Những sợi lông bạc bám khắp nơi mà mắt thường không thể nhìn thấy cùng với mùi
máu nhè nhẹ. Trái tim đập dồn dập, những dấu hiệu ấy khiến cậu lo lắng không
thôi. Cậu ấy bị thương?

“Đăng Lan, Đăng Lan!” Cậu gọi chới với nhưng vẫn không được đáp lại. Cậu ấy có
thể bị hôn mê hoặc đã rời đi chăng? An Nhiên cắn răng đẩy cửa tiến vào. Cánh
cửa kẽo kẹt, lỏng lẹt, một cái chốt bị mở bung ra theo cách bạo lực nhất.
Không khí u ám bên trong xộc ra mang theo một loại sát khí khó hiểu.

Trong chớp mắt đã tiến xa hai chục mét, cho dù không muốn tin nhưng cô không
có cách nào lí giải chuyện vừa rồi. Có thể là mình không chú ý trong vài giây,
cô tự thuyết phục mình bằng lí do hợp lí hơn nhưng trong lòng vẫn còn vương
lại nghi vấn. Cậu bé gọi tên ai đó, cô không nghĩ tới cậu thật sự định tìm
kiếm ai ở nơi này, và nhìn vẻ lo lắng của cậu, cô biết đó là một người quan
trọng của An Nhiên. Mặc kệ, sau đó mình giúp nó tìm bạn là được, cô tự nhủ.
Tới bên cạnh cậu, cô cũng bị không khí bên trong gây ảnh hưởng.

“Đừng tiến vào.” Cậu nói.

“Sao cơ?” Cô ngạc nhiên vì biểu cảm cậu thay đổi.

“Cháu nói cô đừng tiến vào!” Nửa bàn chân đặt lên thềm nhà của cô bị giựt lại.
Khuôn mặt An Nhiên nghiêm trọng, trông cậu cứ như chực khóc tới nơi.

Chẳng lẽ người quen của nó thực sự ở nơi này? Thật kì lạ vì cô chưa hề nghiêm
túc trong cuộc hành trình này, điểm đến chỉ là một nơi cô ngẫu nhiên biết được
và đi tới đây chỉ là hứng thú nhất thời. Trong lúc khó xử, cô cứ đứng như vậy
ở bên ngoài và An Nhiên đã tiến vào trong.

“Đăng Lan…” An Nhiên sướt mướt gọi tên cô bé. Cô đang nằm xoài trên cái giường
trúc ở góc phòng, mắt lờ đờ, hô hấp yếu ớt. Nơi khóe miệng còn vương vết máu.
Cả cơ thể cô cũng không còn sạch sẽ như trước mà thay vào đó là bết lại từng
cục đỏ loét. An Nhiên nhào đến chỗ cô.

“Grừ…” Đôi mắt vàng của cô mở to, sát khí trong mắt cô bé như hóa thành thực
chất hướng thẳng về cậu mà phóng đến. Nhưng An Nhiên không ảnh hưởng, mặc dù
cậu có thoáng sợ hãi nhưng sự lo lắng đã át đi nó và tiến đến bên cô.

“Đăng Lan! Chuyện gì đã xảy ra?”

Cô không trả lời mà chỉ gầm gừ trong cổ họng càng lúc càng lớn tựa hồ một con
dã thú đang dọa nạt kẻ thù. Môi cô nhếch lên để lộ ra hàm răng trắng ởn mà sắc
bén. Khi cậu tiến đến gần cô chỉ cách ba mét thì cô bé vươn người dậy, một tư
thế sẵn sàng chiến đấu.

Người phụ nữ nghe thấy tiếng thú dữ, cô giật mình hoảng sợ. Nơi này từ khi nào
lại có thú hoang đến ở? Cậu bé tiến vào trong liệu có nguy hiểm gì không?
Nhưng chẳng phải đó là bạn nó sao? Tại sao lại có thú ở trỏng? Càng lúc càng
nghi hoặc, càng lúc càng lo lắng, cô quyết định tiến vào.

“AAAAAAAAAAAAAA”

Cô hét lên thất thanh khi nhìn thấy sinh vật khổng lồ đó. Một con sói! Cô sợ
tới mức ngã ngồi xuống đất, cả cơ thể run rẩy không thôi. Tại sao mọi chuyện
lại như thế này? Không phải chỉ là vì nửa đường tập thể dục mà gặp một đứa trẻ
và muốn chơi đùa với nó một chút hay sao? Mình đã làm nên tội tình gì mà phải
kết thúc như thế? Mình thậm chí còn chưa có chồng! Còn cậu bé? Cô há to miệng
khi thấy cậu ở thật gần còn sói, thậm chí còn không có vẻ gì là hoảng sợ. Một
bàn tay cậu nhè nhàng vươn tới như muốn chạm đầu nó trong khi con sói càng lúc
càng tỏ ra giận dữ.

“ĐỪNG!”

Cô hét lên thất thanh nhưng đã muộn, nó há miệng như muốn cắn đứt cánh tay
cậu. Không phải như! Nó thực sự muốn làm thế! Cái mồm rộng ngoác của nó vậy mà
di chuyển thật nhanh!

“Phập!” Người phụ nữ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh máu me như
vậy ở khoảng cách gần như thế. Tim cô như muốn căng ra, cảm giác tội lỗi tăng
vùn vụt. Chính cô đã đưa cậu tới nơi này, và giờ thì hai người sẽ phải cùng
mai táng trong bụng sói. Trong lòng cô dâng lên một nỗi thương cảm, thương cho
chính mình cũng thương cho một cậu bé dễ thương mà đoản mệnh. Nó là một đứa
trẻ khỏe mạnh, dũng cảm, người thân của nó hẳn phải tự hào và kì vọng về nó
lắm.

Hai hàm răng của sói đã siết chặt, nhưng cánh tay cậu nhẹ nhàng xoa trên đầu
nó. Lực lượng mạnh mẽ của nó không chút nào ảnh hưởng đến cậu, vẻ ngoài của nó
không khiến cậu sợ hãi. Cậu chỉ xoa đầu nó, cảm nhận vết thương của nó.

“Đừng sợ, Đăng Lan. Mình đang ở đây.” Cậu nói từ tốn.

“BÀNH!”

Móng vuốt sắc bén như một cơn lốc đánh thẳng lên người cậu. Lần này còn nhanh
hơn lần trước nhiều lắm, sát khí của sói thậm chí như một cơn đại hồng thủy.
Người phụ nữ cảm thấy có lẽ mình sẽ chết vì kinh hãi trước khi bị xé ra từng
mảnh. Khi cô nghĩ rằng cánh tay hoặc đầu của cậu sẽ biến mất, An Nhiên lại cứ
như một phù thủy dễ dàng thoát khỏi nguy hiểm, thậm chí chạm lên người nó. Con
sói này có thể là bạn đứa trẻ này chăng? Ý nghĩ đó làm dấy lên hi vọng trong
lòng cô. Nếu như vậy thì có thể ban nãy nó đã nương tay, điều đó có thể giải
thích được tại sao cậu không hề hấn gì. Và cô cũng không phải chết. Nó sẽ nghe
lời cậu vì nó là bạn cậu.

“BÀNH!”

An Nhiên lướt đi trên nền đất làm cuốn lên một cái rãnh nông và dài. Trong
chớp mắt ấy từ trong tay áo cậu bé đi ra một con dao nhỏ chống đỡ lấy móng
vuốt của Đăng Lan. Cậu thật sự gặp nguy hiểm trong khoảnh khắc đó, nếu như cậu
phản ứng không kịp, có thể một vết thương lớn đã mở ra ở bụng cậu.

Cánh tay đau ê ẩm.

Nhưng không định cậu làm gì một cái bóng to lớn đã xuất hiện trên đỉnh đầu
cậu.

“OÀNH!”

Cậu quỳ một chân xuống đất và hai tay cậu giữ chặt hai cán dao đối chọi với
bàn chân to lớn che khuất cả đầu mình phía trên.

“Gruuuuuuuuuuuuu!!!”

An Nhiên không thể không cố sức thoát ra. Chỉ hai đòn vừa rồi đã khiến cậu
đuối sức vô cùng. Cậu thở hồng hộc lui về sau, cậu chưa bao giờ ngờ rằng mình
có thể bị áp đảo bởi cô. Mặc dù cậu biết cô không còn là con người và cô rất
mạnh, nhưng cậu vẫn tin rằng mình mạnh hơn cô bé rất nhiều, cậu sẽ dễ dàng
kiềm chế cô. Thế nhưng hôm nay, trong tình huống bị thương và chỉ dùng hai
đòn, Đăng Lan đã đẩy cậu đến bờ vực sinh tử.

Quan trọng hơn, chuyện gì đang xảy ra với cậu ấy? An Nhiên không thể lí giải
tình huống trước mắt. Bất kể cậu dùng tiếng người hay thần niệm đều không được
đáp lại. Cậu nhớ tới trong phim “Người sói” dường như nhân vật chính cũng từng
rơi vào tình huống này. Vậy ra nó là sự thật, cô ấy đang mất lí trí tự kiểm
soát. Mình phải khiến cô ấy tỉnh lại.

“Đăng Lan! Là mình đây! Làm ơn tỉnh lại đi!”

Nhưng cô nhóc không nghe cậu, thậm chí không có chút dấu hiệu nào bị ảnh
hưởng.

Cô lao tới, nhưng An Nhiên nhận ra không chỉ là mình mà chính cô cũng chậm đi
nhiều. Cậu lộn người và may mắn tránh được. Tiếp theo đó một người một sói vật
lộn với nhau.

Người phụ nữ không thể tin được vào giác quan của mình nữa. Da cô cảm giác
được những cơn gió mạnh mẽ táp tới qua từng sự di chuyển của cả hai, tai cô
nghe được tiếng thanh thúy của kim loại va chạm và tiếng nổ do không khí bị ép
mạnh, mắt cô nhìn tất cả, tuy rằng không rõ ràng. Đây cứ như là chuyện xảy ra
trong phim ảnh.

Thế nhưng…cô cảm thấy phấn khích. Vô cùng phấn khích. Một thứ gì đó bên trong
cô như thức tỉnh, như bùng nổ.

An Nhiên bị đánh văng ra ngoài và hướng thẳng đến chỗ cô đang đứng.

“Tránh ra!” Cậu hét lớn nhưng không kịp nữa.

Tim cô đập thình thịch, cảm giác này thật kì diệu. Cô cảm thấy thế giới hoàn
toàn thay đổi trong mắt mình, andrelin trong não cô tăng lên tới cực hạn,
trong chớp mắt sức mạnh cô vượt qua phạm trù người thường!

“Bốp!”

Cậu nằm gọn lỏn trong lòng cô, cô đã đỡ cậu mà không hề hấn gì.

“Người siêu phàm?” An Nhiên nghi ngờ tự hỏi.

“Vậy ra những người như chúng ta là người siêu phàm? Này cậu nhóc, nói cho ta
biết đi, sức mạnh này là gì? Có phải trong cơ thể ta ẩn giấu sức mạnh siêu…”

An Nhiên không có tâm tình trả lời cô, cậu dùng phương pháp nhanh nhất ném cô
ra ngoài cửa và cúi đầu né tránh một đợt tấn công của Đăng Lan.

“Tỉnh lại đi Đăng Lan! Là tớ đây! Cậu có nghe không?”

Cậu gào to. Trong đôi mắt đờ đẫn của cô lóe lên một vệt sáng, sau đó dường như
vì kiệt sức mà nằm gục tại chỗ.

“Đăng Lan…”

An Nhiên muốn ôm đầu cô vào lòng, nhưng ngay khi cậu muốn chạm tới cô lần nữa,
Đăng Lan lại động. Không phải cắn, không phải gào, mà là…bỏ chạy. Cô bé bỏ
chạy ra ngoài. Người phụ nữ còn đang hưng phấn nằm tại chổ hoảng hồn khi nhìn
thấy cô bé lao tới. Mặc dù đột ngột trở thành người siêu phàm trong khoảnh
khắc đó nhưng cô vẫn tự biết mình, cô biết chỉ cần móng vuốt hay hàm răng sắc
nhọn kia lướt nhẹ qua cổ mình, cắn vào đầu mình là bản thân sẽ xong đời. Cô
tính bỏ chạy, nhưng cô phát hiện con sói ấy cứ hướng về mình mà đuổi, và khi
mà cô đã bị bắt kịp, khi mà cô ngỡ là mình sắp chết rồi thì con sói…chạy vượt
qua cô.

An Nhiên cũng chạy theo.

Căn nhà hoang nằm sát chân núi, một người một sói rượt đuổi nhau và dần dần
hướng vào trong rừng mà chạy. Tốc độ của họ quá nhanh, cho dù có ai nhìn thấy
cũng chỉ cho đó là hoa mắt, chẳng mấy chốc thân ảnh hai người đã mất hẳn sau
rừng thông để lại một người phụ nữ bơ vơ tại chỗ ngơ ngác nhìn theo.

Đăng Lan bắt đầu cảm thấy hối hận. Có lẽ mình không nên trốn kĩ như vậy, thậm
chí là đừng nên bỏ đi. Mặc dù mới nửa ngày nhưng cô bé phát hiện ra mình đã
không chịu nổi nữa rồi, lăn qua lăn lại, cảm xúc nhớ nhung day dứt không ngừng
dày vò cô bé. Cô rất muốn nhìn thấy cậu, nhưng hiện tại cô chọn cách tự nhốt
mình vào chỗ này, đây là sự trừng phạt nên có với cô.


Linh hồn sói - Chương #21