Tìm Kiếm


Người đăng: tiennhan9512

'“Ông ơi, ông có thấy Đăng Lan ở đâu không?” An Nhiên hấp tấp chạy lại hỏi ông
mình khi ông Hiên bước vào từ cổng. Sắc mặt cậu tái nhợt, nôn nóng.

“Không, ta không biết nó ở đâu cả. Chuyện gì xảy ra vậy cháu?” Ông Hiên cũng
lo lắng thay cậu, khác với cậu nhóc tám tuổi ông ý thức được việc để một người
sói lang thang bên ngoài có những nguy hiểm nào.

“Đăng Lan…cô ấy đi rồi. Là tại cháu, cháu phải tìm kiếm cô ấy!” Cậu bé lao qua
người ông nhưng cảm thấy một lực kéo lại trên vai.

“Khoan đã, cháu định đi đâu tìm nó?” Ông Hiên nắm lấy cánh tay cậu giật lại
hỏi.

“Toàn bộ thị trấn thưa ông. Cậu ấy chắc đang ở đâu đó trong thị trấn thôi.” An
Nhiên dồn dập nói.

“Vậy thì bỏ qua những chỗ đông người đi, ta chưa nghe có chuyện gì đặc biệt
xảy ra cả. Hai đứa thường đến đâu thì cháu đến đó trước đi.”

“Vâng!”

Khác với sự bùng nổ của cậu, ông Hiên vẫn trấn định ở lại. Hơi ngẫm nghĩ trong
chốc lát ông thầm nhủ: “Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ, nhưng chuyện sau đó
vẫn phải chuẩn bị tốt rồi.”

Nơi đầu tiên cậu bé nghĩ tới dĩ nhiên là đồi Sói. Đó là nơi hai người lần đầu
nói chuyện, lần đầu gặp mặt, cũng là nơi lui tới mỗi khi mệt mỏi. Ở nơi đó
cũng không dễ gì bị bắt gặp bởi người khác. Hôm qua trời mưa to dường như đã
khiến mặt bên bị san bằng của quả đồi bị lở đất, nghe nói người ta định làm
khu dân cư mới ở đó. Phần đất sạt xuống đỏ quánh, chen lẫn với đá vụn lởm
chởm. Cậu bé vội vã tới mức không đi đường chính mà đạp lên chúng, bàn chân
cậu lún vào bùn, bị quấn lấy nhưng cậu vẫn mạnh mẽ nhảy lên làm mỗi bước chân
của cậu để lại những vụ nổ bùn tung tóe.

“Cậu nhất định không có chuyện gì đấy!”

“Tôi sẽ tìm thấy cậu!”

“Tôi sẽ vĩnh viễn không buông tay!”

Tinh thần cậu trải rộng khắp quả đồi, mọi thứ chìm vào trong óc cậu, quá khứ
và hiện tại đan cài khi cậu lướt qua những nơi hai người từng đến.

“Đăng Lan!” “Đăng Lan!”

Tiếng cậu vang vọng nhưng không nhận được đáp lại. Cảnh vật vẫn y nguyên như
hôm qua, hoa xuyến chi trắng vàng lớp lớp sườn đồi, cỏ lau nghiêng mình theo
gió như sắp bật gốc mà đi, đủ thứ hoa không rõ tên rải rác hai bên bờ suối đã
trở nên phong phú hơn nhờ cơn mưa khiến ngọn đồi phủ lên mình một chiếc áo sặc
sỡ. Nhưng không có dấu vết nào để lại, theo lý mà nói nếu di chuyển trong trời
mưa như vậy, một con sói nhất định sẽ để lại dấu chân của nó. Tâm tình của An
Nhiên trầm trọng, cậu ấy không ở chỗ này chăng? Cậu rà soát kĩ càng thêm một
lúc nữa, khẳng định không có ai thì trở ra ngoài. Biết tìm cậu ở đâu bây giờ
hở Đăng Lan? Trái tim cậu thổn thức.

Trái tim cô thổn thức. Cô có thể cảm nhận được cậu vừa mới rời đi. Cậu ấy
không tìm thấy mình. Cũng đúng, cô bé đã giấu mình thật kĩ, mục đích của cô là
không để cậu tìm thấy và đã thành công, nhưng không hiểu làm sao cô bé cảm
thấy một trận bứt rứt. Tại sao cậu không tìm thấy tôi cơ chứ? Đồ ngốc. Giờ cậu
ấy chắc là đang đi vòng quanh thị trấn.

An Nhiên quyết định đi khắp thị trấn, mặc dù nó không lớn nhưng phải mất ít
nhất một ngày mới có thể kiểm tra hết được. Và nếu như cậu ấy ở đâu đó trong
rừng thì sẽ là rất khó để tìm thấy. Những nơi nào ít người đến có thể giấu một
con sói? Một công trình bỏ hoang, tầng hầm hoặc nếu ai đó sẵn sàng bao che có
thể để ở trong nhà. Trường hợp thứ ba rất khó xảy ra, thứ hai thì rất khó tìm
thấy.

“Cô ơi, trong thị trấn có ngôi nhà bỏ hoang nào không ạ?”Cậu lễ phép chặn hỏi
một người phụ nữ xinh đẹp.

“Ồ cháu trai đáng yêu, cháu không nên chọn nó cho một cuộc thám hiểm đâu. Sẽ
rất nguy hiểm đấy, có những xác chết di động, linh hồn chứa đầy oán niệm, một
con hải cẩu biến dị bị xích ở nơi đó làm bảo vệ sẵn sàng xé bất kì một đứa trẻ
không nghe lời ra thành từng mảnh…”

Có vẻ như An Nhiên đã gặp một người phụ nữ giàu trí tưởng tượng và yêu thích
trẻ con, rất không phù hợp với tâm tình đang nôn nóng của cậu.

“Làm ơn hãy nói cho cháu biết nó ở đâu?”

Người phụ nữ kinh ngạc vì sự gan dạ của cậu, như tìm thấy thứ gì thú vị như
thế, tròng mắt cô đảo nhanh.

“Để xem nào, có có, hãy đi đến chân núi, rẽ vào đường nhà thờ, chà, cháu sẽ
gặp một con phượng hoàng tại nơi này, hãy cẩn thận vì nó có chiêu “sư tử hống”
vô cùng khủng khiếp, đi sâu vào lối mòn ít người biết, đạp lên mảnh cầu cheo
leo, cần lòng gan dạ to lớn và kĩ năng của một người đi trên dây, ở đó cháu sẽ
gặp những thực vật ăn thịt đáng sợ, cháu sẽ cần một nhà thuyết khách dũng cảm
đối mặt với chủ nhân của chúng…Ngang qua ngôi làng sát thủ, hãy cẩn thận vì
chúng có thể lao đến bất kì lúc nào, từ bất kì đâu, nguy hiểm, vô cùng nguy
hiểm… Cuối cùng chúng ta sẽ đến được vùng đất quỷ dữ nơi có lâu đài của bá
tước Dracula bị bỏ hoang…”

Đó là một cuộc hành trình nhất định đã và đang đổ rất nhiều máu, mặc dù không
có cô công chúa nào ở điểm cuối nhưng sâu trong tiềm thức cậu bé vẫn tin rằng
Đăng Lan đang ở đó. Vượt qua vô số nguy hiểm như vậy đến cứu nàng, còn gì kích
thích và anh hùng hơn thế?

“Vậy rốt cục cháu phải đi như thế nào?” An Nhiên thấp thỏm hỏi, không phủ nhận
là cậu có chút sợ hãi, không, phải nói là có chút kích động khi nghe về cuộc
thám hiểm này, mặc dù cậu cảm thấy nó không đúng ở chỗ nào đó nhưng cậu vẫn
không kìm nổi ham muốn được chiến đấu với những sinh vật huyền thoại mà cô
nói.

“Cháu sẽ cần một người dẫn đường và, như ta đã nói, một thuyết khách dũng cảm
để…”

“Để vượt qua vùng đất hoa ăn thịt người!”

“Đúng, đúng thế!”

“Vậy thì trước khi bắt đầu cuộc hành trình, chúng ta cần chuẩn bị một chút
đã.”

Người phụ nữ dắt cậu bé tiến vào tiệm tạp hóa, trước sự kích động không che
giấu của cậu, sự thích thú với những món đồ ăn chưa từng thử qua bao giờ, và
mặc dù cậu đã phản đối mãnh liệt rằng ông nội sẽ không cho cậu ăn những thứ
ngoài thực đơn, người phụ nữ vẫn dễ dàng lựa ra những thứ mà cậu thích chỉ
bằng ánh nhìn. Một mũ lưỡi trai, một cặp áo mưa, hai chai nước suối. Họ đã sẵn
sàng cho cuộc hành trình của mình.

Nhưng kể cả vậy, cậu bé vẫn không quên mục đích cuối cùng, chỉ vì cuộc hành
trình ấy dẫn đến đích đến của cậu bé.

Cậu ấy đi những đâu rồi nhỉ? Cậu ấy hẳn lo lắng cho mình lắm? Cậu ấy liệu có
đang khóc không? Mình có quá khắt khe với cậu ấy không nhỉ? Trốn kĩ thế này
thì làm sao cậu ấy tìm được? Sẽ làm thế nào nếu không ai tìm đến đây nhỉ?

Mình sẽ hú lên để cậu ấy biết vào cuối ngày.

Con đường tới chân núi chẳng có chông gai gì ráo, cậu bé vô cùng vô cùng nôn
nóng và nhàm chán vì tốc độ của người phụ nữ quá chậm, có thật nhiều điều kích
thích ở phía trước mà cậu cần đối mặt, cậu muốn đánh boss mà không cần săn
quái lên level.

“Hộc hộc, ha…ha.” Người phụ nữ đã mệt bở hơi tai vì cố đuổi theo cậu. Nhưng An
Nhiên vẫn không tỏ ra chút nào cố sức, thằng nhóc quái vật này là con nhà ai
vậy?

“Khoan, nghỉ…nghỉ chút đã.” Rốt cục không thể nhịn được nữa người phụ nữ đành
buông tay đầu hàng.

“Nhưng chúng ta còn chưa đến nhà thờ cơ mà?”

“Đúng vậy, nhưng chẳng phải là chúng ta sẽ chiến đấu với một con rồng ở nơi đó
sao? Cháu cần phải phục hồi thật tốt trước đã.”

An Nhiên nghĩ rằng mình vẫn đang trong tình trạng tốt nhất những cậu vẫn nhận
ra rằng một người thường như cô không thể nào theo kịp cậu được.

“Oshi? Ostar? Kẹo dừa? Kẹo chanh?” Người phụ nữ xòe ra thực phẩm mới mua ban
nãy trong tay, có vẻ như cô muốn dùng thứ này kìm hãm bớt sự hăng hái của cậu.
Đứng giữa sự ham thích cá nhân và những dặn dò của ông, cậu bé tỏ ra bối rối.

“Không…cháu không…”

“Đây nè.”

An Nhiên nhìn thấy que kẹo chup pa chup lớn lên trong mắt mình, sự lưỡng lự
khiến cậu không kịp tránh né và trước khi có quyết định cậu đã cảm thấy nó
xuyên qua môi mình, cạy lên hàm răng và lọt thỏm trong miệng cậu.

Ngon hết sẩy!

Một đẳng cấp khác hoàn toàn với thực phẩm cân bằng. Tại sao trên đời lại có
thứ tuyệt vời như thế cơ chứ? Cậu chưa bao giờ được thử qua chúng, vị ngọt dần
đậm hơn và đầu lưỡi quấn quanh viên cầu tròn tròn khiến tâm hồn cậu như lên
mây.

“Ưm…”

“Cháu chưa ăn nó bao giờ sao?”

“Chư…a.”An Nhiên thật thà trả lời.

“Ôi chúa ơi! Sao có đứa trẻ đáng thương và đáng yêu như thế cơ chứ?” Người phụ
nữ hét lên như tìm thấy trân bảo, hai tay dang rộng đem cậu ôm vào lòng.

“Chụt! Chụt! Chụt!”

Những nụ hôn lia lịa lên má, lên trán khiến An Nhiên tối tăm mặt mũi.

“Khoan…”

“Này, đi với cô nhé? Cô sẽ dẫn cháu đi công viên nước, trung tâm trò chơi,
quán điện tử, chúng ta sẽ trượt trôn ốc, nhảy …”Cô nói liên tù tì một hồi, tất
cả đều là mới mẻ đối với cậu, những An Nhiên vẫn mạnh mẽ dằn lại lòng mình,
cậu có một việc quan trọng hơn cả.

“Nhưng…nhưng cháu còn phải đi tìm bạn…”

“À ừ nhỉ.” Người phụ nữ sực tỉnh, trong giây lát cô quên mất cuộc hành trình
của mình.

“Không sao. Ta sẽ dẫn cháu đi vào lần sau.”

“Thật ạ?”

“Dĩ nhiên.” Cô hứa hẹn và ngoắc tay với cậu.

Buổi sáng ánh nắng thật dịu hiền, len lỏi qua từng cọng cây ngọn cỏ đem những
sự vật đang ướt đẫm sương chìm vào trong nó. Từ xa xa, biểu tượng con gà đồng
thấp thoáng trên đỉnh nhà thờ vươn mình theo chiều gió hướng ánh mắt về phía
Đông. Ánh sáng yếu ớt không đủ bao trùm toàn bộ nhà thờ, mà khiến nó nằm ở nửa
này nửa kia, một bên tối om om, một bên lại lấp lánh với những cửa sổ màu
trắng bạc. Những tiếng chuông vang lanh lảnh như xa như gần, kéo mọi người sực
dậy khỏi giấc ngủ.

“Hãy cẩn thận, con phượng hoàng sẽ thức dậy khi tiếng chuông đầu tiên vang
lên, tiếng rú của nó có thể khiến cháu thủng màng nhĩ, máu sẽ chảy từ tai đầu
tiên, những mạch máu trong não cháu sẽ vỡ tung, tiếp đó máu sẽ tràn qua mắt,
lỗ mũi và...”

“Và cách duy nhất để đánh bại nó là những hạt đậu của thần mèo!”

“Chuẩn!” Cô giơ ngón cái lên khen ngợi.

“Nhưng chúng ta không có đậu thần.”

“Yên tâm, cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cầm lấy, mỗi người một nắm.”

“Nắm?”

Thì ra đậu thần của cô chỉ là hai vốc gạo mới lấy ra từ trong tiệm tạp hóa, An
Nhiên có một dự cảm chẳng lành về chuyến đi này.

“Ò ó o o o o”

“Bịt tai lại!”

Mặc dù cậu chưa cảm nhận được nguy hiểm nào nhưng theo phản xạ cũng làm theo
lời cô nói.

“Mau!” Sau hiệu lệnh của cô, hai người cùng ném về phía có tiếng gà gáy. Tiếng
gạo rơi lạo xạo, kèm theo đó là tiếng gà im bặt.

“Chạy!”

Hai người vắt giò lên cổ mà chạy, dĩ nhiên, đối với An Nhiên mà nói nó cũng
không tính là chạy, chỉ là đi bộ nhanh mà thôi. Cậu rốt cục hiểu ra cái gọi là
thám hiểm của người phụ nữ chỉ là một trò đùa, nhưng không hiểu tại sao cậu
vẫn thả mình cuốn theo nó. Con đường chông gai phía trước dần trở nên nguy
hiểm với cậu, mục đích của chuyến đi dần trở nên mờ nhạt.

Đăng Lan vô cùng nôn nóng. Đã ba mươi phút đồng hồ trôi qua mà cậu ấy vẫn chưa
trở lại. Cô rất muốn lao ra khỏi chỗ này, trở về bên cậu, trong căn nhà hoa
giấy ấy cô bé cảm thấy sự ấm áp, cách mà cậu chăm sóc cô, cách mà cậu tỉa tót
từng sợi lông trên cơ thể cô. Hơi ấm của cậu khi cưỡi trên lưng cô mặc dù
khiến cô bé say sưa, nhưng cô không thể loại bỏ sự mặc cảm trong lòng mà đẩy
cậu xuống ấy. Cách mà cô tỏ ra lạnh lùng ta đây chỉ muốn được cậu chú ý, cách
mà cô cố nén hơi thở của mình khi tỉnh dậy mỗi sáng.

“Cậu phải nhanh lên đấy, tôi sẽ đợi cậu.” Đăng Lan thầm nhủ trong lòng.

“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Người phụ nữ hỏi. An Nhiên gật đầu đáp.

“Rồi ạ.”

Bọn họ đang đứng trước cái lạch nước nhỏ, không, phải nói là vực sâu không đáy
mới đúng.

Hơi lạnh lan tràn từ phía dưới bốc lên khiến cả hai cảm nhận được nguy hiểm.
Cô không khỏi lui một bước, sắc mặt tái nhợt nói:

“Cháu nên suy nghĩ kĩ, chúng ta không thể quay đầu nếu đi qua nơi này.”

“Không một võ thần nào lại chưa từng đối mặt sinh tử.” Cậu bé nói như đinh
đóng cột và mặc dù người phụ nữ không hiểu võ thần là gì, nhưng cô vẫn cảm
nhận được ý chí sắt đá của cậu, không khỏi thầm khen một đứa trẻ dũng cảm.

“Vậy nắm lấy tay cô nào, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”

“Tốt.”

Hai bàn tay một lớn một nhỏ, một mềm mại một chai sạn siết chặt với nhau. Hơi
ấm của đối phương làm kiên định thêm quyết tâm của mỗi người.

“Cộp!”

Bước chân đầu tiên lên sợi chỉ bắc ngang hai đầu thế giới làm dội lên một
tiếng như vậy.

“Cháu có nghe tiếng kèn kẹt không? Có thể đầu này không được chắc lắm, nó có
thể đứt rời nếu chúng ta đi tiếp.”

“Không sao đâu, cháu có thể cảm nhận được nó đủ vững chắc để chở cả hai. Chỉ
cần không có thêm bất kì thứ gì và chúng ta di chuyển nhẹ nhàng.”

“Được rồi.”

Cả hai tiếp tục di chuyển, một cơn gió thổi qua, một con chim sẻ vô ý đậu lên
làm cả hai giật thót.

“Ổn chứ?”

“Vâng, không sao ạ.” Đó là một lời nói dối vì sắc mặt cậu đã tái nhợt, nhưng
cậu vẫn nghiến răng kiên trì, bờ bên kia đã không còn xa nữa.

Ngay khi chỉ còn cách ba bước chân, một giọng nói bất ngờ truyền đến làm hai
người chao đảo.

“Này, nhanh lên đi chứ, làm gì lề mề thế?” Một người đàn ông với cái cuốc trên
vai xuất hiện, rõ ràng là một người đi làm sớm. Ông ta đang chờ đợi để thông
qua bờ bên kia chính là nơi hai người vừa rời đi, cây cầu quá nhỏ để ba người
đồng thời đi qua. Hai người nhìn nhau không hẹn mà cùng đỏ mặt, ba bước còn
lại được hoàn thành chỉ bằng một cú nhảy.

“Rốt cục chúng ta đã vượt qua, mặc dù ở những bước cuối cùng ta đã gặp một con
trâu quỷ chặn đường và nhờ thần linh ban phước, đã vượt qua giây phút hiểm
nghèo khi cây cầu bị gãy.”

“Nha.”

Cuộc hành trình vẫn tiếp tục nhưng cũng kém hào hứng hơn trước. Sau khi vượt
qua vườn hồng của một người quen, cả hai rảo bước đến một mảnh đất nơi có
những con mèo hoang thường thường tụ tập. Bọn chúng ném cái nhìn xanh lè từ
trong góc râm, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ, một hai con bạo dạn hơn
chạy ra ngoài nhưng khi tiến gần tới thì chạy biến mất.

Cuối cùng sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của một con chó mẹ, hay là bá tước
Dracula, cả hai đã tơi tả theo nghĩa nào đó, trên thực tế người phụ nữ đã mặt
mày xám xịt sau khi bị chó rượt nhưng vẫn không che giấu nổi sự hưng phấn của
mình.

Nó là một căn nhà hoang thật sự. Nhà bằng gỗ thông đã mục nát nhiều phần, lợp
ngói nâu xỉn, khoảnh sân bằng đất rậm rạp cỏ dại, bao quanh bằng hàng rào kẽm
gai rỉ sét. Bước vào dễ dàng bị những hạt xuyến chi bám vào người, cỏ lau vươn
lên trên nhất. Tiếng mèo la ó chói tai, thậm chí nơi này so với mảnh đất trống
lúc trước còn nhiều mèo hoang hơn.

“Rốt cục đã tới.” Thở phào nhẹ nhõm cô quay sang nói với cậu nhưng lập tức sợ
điếng người vì An Nhiên đã biến đâu mất.


Linh hồn sói - Chương #19