Biểu Diễn


Người đăng: tiennhan9512

“Thế nào? Cảm thấy lộng lẫy chứ hả?” Thu Hương vểnh môi nói.

“Cũng thường thôi.”

“Anh!”

“Xì!”

Tôi đoán là một tổ chức lấy rèn vũ khí làm sinh ý như Ánh Kiếm Trắng không đời
nào lại thiếu tiền được, nhưng dù sao một nơi sang trọng như thế này là lần
đầu tôi tiến vào nên quả thật có chút bị choáng ngợp. Thu Hương khinh bỉ nói:

“Không ngờ anh còn có tính kiêu ngạo và không thành thực như vậy. Cha em ghét
nhất hai tính ấy đấy.”

“Cha em ghét thì liên quan gì tới anh chứ? Anh cũng không định làm con ông
ấy.”

Thu Hương mất một lúc lâu mới hiểu ra hàm nghĩa trong lời tôi nói, mặt cô đỏ
như xôi gấc, chỉ tay vào tôi trừng mắt:

“Anh đừng có…tự cho là đúng như thế! Em nói vậy không phải có ý gì với anh,
chỉ là…chỉ là…” Nhỏ lắp bắp một hồi không tìm được từ phù hợp, chỉ có thể phập
phồng lên xuống bộ ngực đã có chút hình dạng của mình thể hiện nhỏ đang vô
cùng tức giận. Mà tôi thì cho đó là bối rối.

“Chỉ là người mà chị em yêu không thể nào bất hoàn hảo được!”



Mặc dù giành tới mười lăm phút để đi tham quan nhưng tôi cũng không đi được
bao nhiêu phần của nơi này. Đơn giản vì nó quá rộng, tất cả các hành lang đều
trang trí bởi các họa phẩm tinh mỹ, một người không biết gì về nghệ thuật như
tôi cũng dừng lại đôi chút mỗi khi gặp chúng.

Tôi nhận ra là Thu Hương cứ kéo tôi đi về duy nhất một phía, nên hẳn bên còn
lại là nơi người ấy từng ở. Suy nghĩ một chút tôi cũng không vạch trần điểm
tâm ý này của nhỏ.

“Anh có thích âm nhạc không?” Thu Hương hỏi. Tôi hơi suy nghĩ một lát thì gật
đầu.

“Ừ, anh thích hát.” Lần đầu gặp gỡ, chính xác là lần đầu nói chuyện tôi đã hát
thánh ca cho nhỏ nghe, đó cũng là một sở thích cá nhân hiếm hoi mà tôi tập
luyện khi thời gian rảnh.

“Đi, đi theo em.” Thu Hương thần thần bí bí kéo tôi đi qua một hai hành lang
lớn và một cầu thang lên trên, đi đến một sảnh đường có cánh cửa lớn bất
thường, nhỏ bảo:

“Đợi một chút ở ngoài này. Tuyệt đối không được mở cửa đấy.” Nhỏ trừng mắt răn
đe tựa như phía sau là một thế giới mới hoàn toàn, và sẽ rất nhàm chán nếu
không mở ra đúng lúc. Tuy thực sự tò mò nhưng tôi vẫn gật gật đầu. Sau đó nhỏ
chạy biến đi đâu mất.

Đương chỉ còn một mình, nữ hầu gái ban nãy đột nhiên xuất hiện.

“Xin phép cậu, quản gia chúng tôi có lời mời ngài đến phòng trà ngồi một lát.
Mời cậu đi theo tôi.”Nữ hầu gái rất lễ phép, bộ ngực lớn của nàng như hai quả
đu đủ đong đưa khi cúi thấp.

“Không phải cô chủ của các ngươi bảo ta đợi ở đây sao?”

Nữ hầu gái trả lời không chút nao núng: “Xin cậu bỏ qua cho sự thiếu chu đáo
của tiểu thư, cho đến khi tiểu thư quay trở lại có thể mất một khoảng thời
gian. Trong lúc chờ đợi, trà thảo mộc đã được chuẩn bị.”

Nghe nữ hầu gái nói như vậy, tôi quắc mắt lên nhìn camera đặt nơi đầu hành
lang đang chĩa thẳng vào mình. Người làm ở đây thực sự có trách nhiệm, tuy vậy
điều đó khiến tôi không thoải mái.

Phòng trà cách cánh cửa lớn không xa, có vẻ như nó được thiết kể đúng kiểu
phòng chờ, mấy chỗ ngồi xếp bằng được đặt xung quanh bàn trà ngay trên chiếc
đi-văng. Cũng như vẻ đẹp của tòa biệt thự này, phòng trà cũng được chăm chút
tỉ mẩn bảo đảm những người khó tính nhất cũng phải hài lòng.

Cô hầu gái rót trà trong khi tôi lơ đãng ngắm bài trí trong phòng. Trà thơm,
lưu vị, và tôi cứ như thế mười phút:

“Này, khi nào cô chủ của các người mới xong vậy?”

“Xin ngài kiên nhẫn một chút, tiểu thư sắp xong ngay bây giờ.”

Nửa giờ sau:

“Này, bảo cô ta nhanh lên nếu không tôi sẽ về đấy.”

Nữ hầu gái hốt hoảng níu kéo tôi và mang tới thêm một dĩa bánh, thấy cô nàng
bối rối quá tôi cũng đành chờ thêm một chút, và một chút ấy là nửa giờ sau.
Thật sự thì tôi không phiền nếu như cứ ngồi như vậy cho đến hết ngày, nhưng
tôi vẫn giả vờ tỏ ra giận dữ: “Ta đoán là cô chủ của các người không được dạy
dỗ đúng mực, mặc dù lúc nào cũng luôn mồm “lịch sự” và “tôn trọng” nhưng ta
chẳng thấy tí nào phẩm chất đó ở cô ta cả.”

“Này, anh có thôi đốp chát đi không? Thứ trà mà anh uống có giá bốn triệu một
cân đấy, nên mừng vì được chờ đợi trong hoàn cảnh ấy đi. Thiệt tình…” Cái cách
nói chuyện này thì không thể nào là người làm được, và cô hầu gái thì rõ là
đang cười với tôi bất đắc dĩ. Tôi xoay sang nhìn Thu Hương, và trước khi kịp
nói gì thì tôi chỉ có thể ú ớ, trong giây lát đầu óc tôi trống rỗng và biểu
hiện sững sờ. Nhỏ đã không còn trong trang phục ở nhà nữa, thay vào đó là một
bộ cánh hoa lệ đỏ rực, ngực và eo thắt chặt, tóc được cột bằng một cái nơ màu
đỏ, váy xếp với nếp nhiều lớp tới đầu gối, giày búp bê mũi nhọn ôm ấp lấy đôi
chân mảnh khảnh của nhỏ, cùng với găng tay trắng bọc lấy, nhỏ thực sự giống
nàng công chúa trong truyền thuyết.

“Hừ, đừng có nhìn ngốc ra như vậy nữa”nhỏ nghiêng đầu né tránh ánh nhìn của
tôi trong khi khóe miệng không giấu được một nụ cười tự mãn.

Tôi thầm mắng bản thân, mặc dù cảm thấy được trông nhỏ như thế nếu phải đợi
thêm một tiếng nữa cũng đáng, nhưng tôi cũng không thích rơi vào thế yếu, và
một cảm giác mãnh liệt thôi thúc phải đả kích tự tin của nhỏ nữa.

“Cũng không tệ lắm, nhưng trà “ngon” hơn.”

“Khục!”

Tay quản gia và nữ hầu gái phân biệt đứng phía sau tôi và nhỏ không chịu được
cúi gằm mặt xuống đất nén cười, còn Thu Hương thì đã nghẹn họng trợn mắt tức
cành hông.

Dĩ nhiên, đó chỉ là một lời nói dối, tôi bị vẻ đẹp quí phái của nhỏ đả động
thật sự, sau khi để lại vài lời khen hòa giải, rốt cục nhỏ cũng chịu bỏ qua và
dẫn tôi tới cánh cửa ban nãy.

“Đẩy vào.”

Đó là một sân khấu thật sự, có đèn pha và chỗ ngồi cho khán giả, tường cách âm
bằng những loại rèm tối màu. Trên một góc bục biểu diễn là đàn dương cầm,
chính giữa là mic.

“Đây là gì?” Tôi hỏi.

“Buổi biểu diễn của chúng ta.”Thu Hương hào hứng trả lời, nhỏ nhấc váy lên hơi
cao và đạp lên hành lang đi lại dốc nghiêng.

“Đừng nhìn em như vậy, tuy hoành tráng như thế nhưng chẳng mấy khi nơi này
được dùng đến. EM chỉ cảm thấy cứ bỏ trống như thế thì thật đáng tiếc nên…muốn
thử một lần.”

“Ý em là tất cả những thứ này đều chưa sử dụng qua?”

Thu Hương ẩn dụ nói:

“Hai năm trước thì đã có người dùng nó rồi.”

Chúng tôi bước lên đài cao, bắt đầu là Thu Hương. Cô ấy ngồi vào vị trí chơi
đàn, bàn tay ngọc lướt nhẹ qua những phím đàn tạo nên một chuỗi âm tăng.

“Trước đây hai chúng em từng mơ rằng có một ngày sẽ cùng biểu diễn với nhau.
Em gõ đàn dương cầm và chị sẽ hát. Nơi này sẽ là sân khấu riêng của cả hai.”

“Em sẽ đánh cậu nếu cậu không hát hay bằng chị ấy.”

Đó là lời tuyên bố bạo lực nhưng tôi vui vẻ chấp nhận.

“Được.”

“Anh tự tin quá nhỉ?”

“Em sẽ biết khi tôi hát thôi.”Thu Hương không phản đối vì tôi đã từng hát cho
nhỏ nghe. “Anh lựa xem trong những bản nhạc này anh hát được bài nào?” Tôi
nhận lấy xấp nhạc phổ, lướt qua một lần, hầu hết là những bài hát không mấy lạ
lẫm, tôi chọn lấy bài cảm thấy ổn nhất và đưa cho nhỏ. Khi nhận lấy, nhỏ có vẻ
hơi sững sờ một chút.

“Giờ thì em đã hiểu tại sao chị ấy lại thích cậu. Hai người thực sự nhiều điểm
chung.”

“Đăng Lan thích bài này sao?”Tôi tò mò hỏi.

“Ừm,”- cô nói và lầm bầm tiếp trong miệng- “hai chúng tôi.”Thu Hương hoài
niệm. Trong trí nhớ của cô, Thu Hương từng tưởng tượng rằng hai chị em sẽ diễn
tấu cùng nhau trên sân khấu, khi ấy sẽ có thật nhiều khán giả, vũ công sẽ nhảy
múa dưới ánh đèn sáng lóa khiến nó trở nên hoàn mỹ, đó chắc chắc chắn là một
đêm rực rỡ, sau cùng họ sẽ nắm tay nhau và cúi chào. Nhưng mọi thứ đã tan vỡ,
không, phải nói ngay từ đầu đó chỉ là sự viển vông. Giờ đây khi chỉ còn một
mình, cô đi tìm sự thay thế ở người thân thiết nhất với chị cô.

Cô muốn chứng tỏ với mọi người, với cậu, với chị cậu rằng cô sẽ không thua kém
bất kì ai. Không biết từ lúc nào, phía dưới hàng ghế đã ngồi nhiều người.
Những cô hầu gái e dè, ông quản gia mẫu mực, người làm vườn kì dị, một người
phụ nữ xinh đẹp ngồi kế bên người đàn ông trung niên có khuôn mặt khô cứng,
mái tóc hoa râm, dường như có một sự tương tự giữa cô và ông chứng tỏ mối liên
hệ máu mủ giữa hai người.

“Đó là…cha em?” Tôi kinh ngạc hỏi. Thu Hương không phủ nhận.

“Nghiêm túc như vậy?” Tôi nghe nói người đàn ông ấy không có nhiều thời gian,
một cuộc trình diễn chắc chắn sẽ không ngắn hơn mười phút. Cứ nhìn trang phục
ông ta mặc là biết, người đàn ông ấy hẳn chỉ vừa mới từ trên xe công ty trở
xuống.

“Anh không tự tin sao?” Thu Hương lém lỉnh hỏi nhưng tôi có thể cảm thấy nhịp
tim nhỏ đang tăng mạnh. Rõ ràng nhỏ cũng không thực sự tin tưởng vào chính
mình. Trong trường hợp này tôi cần làm gì đó để khích lệ nhỏ, đó có lẽ cũng là
điều mà nhỏ mong đợi trong vô thức khi hỏi tôi.

“Tự tin không phải là thứ cần thiết trong một sân khấu bé thế này. Tất cả
những gì chúng ta cần làm bây giờ là dùng hết sức mà thôi. Hãy dành sự tự tin
của em ở một thế giới to lớn hơn. Hiện tại, chẳng có gì phải sợ hãi cả.” Tôi
cười nói rồi hướng xuống phía dưới hàng ghế khán giả hét to: “Xin chào mọi
người! Hôm nay hai chúng tôi sẽ biểu diễn tiết mục abc, xin mọi người cho một
tràng pháo tay khích lệ! Cô giáo và cha của Thu Hương, cháu là An Nhiên bạn
cùng lớp với cậu ấy, xin mạn phép.”

“Này, cậu hét lên cái gì thế hả? Không xấu hổ à?” Thu Hương gắt nhỏ, tôi nhìn
thấy những người phía dưới trao nhau đôi câu rồi vỗ tay. Người đàn ông còn nở
nụ cười và gật đầu với tôi nữa.

“Đồ đần.”

“Cậu là người đầu tiên mắng tôi như vậy đấy.”

“Đồ kiêu ngạo.”

“Cũng lần đầu nốt.”

Sau đó tôi đứng vào vị trí, không mất quá nhiều thời gian để đọc xong nhạc
phổ, những tiếng đàn đầu tiên cất lên, tai tôi lắng nghe những âm điệu lan
truyền trong không gian.

Trên hàng thông reo dưới suối róc rách

Tôi và bạn nắm tay đi trên lớp lá kim


Linh hồn sói - Chương #18