Than Dế Nhũi.


Người đăng: Boss

Bien: A La

"Uy, ta bảo ngươi đi trước, ngươi chần chờ gi thế." Hạ Á vo lương tam trừng
mắt quat.

Đang thương cho Vương phi tien sinh, con mắt xoay loạn, nhin con ga rừng đa bị
nướng thanh tro bụi ở đầm lầy phia trước mặt, nghĩ thầm: "Nếu ta thật sự nghe
lời ngươi đi qua đo, kết cục ta chẳng khac nao con ga kia".

Chỉ la nhin thấy vị đại gia nay thần tinh hung ac, Áo Khắc Tư nao dam lắc đầu
noi nửa chữ khong?

Bị ep tới tuyệt cảnh, Áo Khắc Tư bỗng nhien nảy ra một ý định sang suốt, hừ
hai tiếng, hai mắt trở nen trắng da, toan than run rẩy, rầm một tiếng, cả
người thẳng đờ nga xuống, hai mắt nhắm tịt, hai ham nghiến chặt - khong ngờ cứ
thế ma ngất đi.

Hạ Á đi tới, bất man đa Áo Khắc Tư hai cước, Áo Khắc Tư luc nay sao dam tỉnh
lại, kien tri chịu đựng hai cước tan nhẫn của Hạ Á, Hạ Á lại một cước đa vao
vết thương tren chan Áo Khắc Tư, ten địa tinh nay vẫn cắn răng nhịn được, cũng
khong co hừ tiếng nao.

Noi đua, bị đa hai cước cung lắm thi đau te rần một chut, nếu thật sự phải đi
về phia trước - sau nay đến cơ hội đau cũng khong co!

Mắt thấy địa tinh bất tỉnh, Hạ Á bất đắc dĩ than thở noi : "Mẹ no, đến thời
khắc mấu chốt liền ngất xỉu."

Dế nhũi ven ống quần, thắt chặt day lưng quần, trừng mắt nhin tử vong thong
đạo phia trước, trong khong khi con vương vấn một cỗ mui khet, tren mặt đất mơ
hồ con tồn tại một lan khoi đen nhe nhẹ. Hạ Á hip mắt suy nghĩ một chut, đưa
tay về phia kẻ đang thương: "Uy, ta nghĩ nếu muốn qua được nơi nay, chỉ sợ chỉ
co một biện phap: Dung tốc độ nhanh nhất chạy một hơi qua, về phần co thể
tranh ne lửa dưới đất phun len hay khong, cũng chỉ co thể dựa vao vận may ma
thoi. Bất qua, người đi đứng co thương tich, chỉ sợ la khong chạy nhanh
được..."

Kẻ đang thương trong long co chut cảm động: du sao dế nhũi nay vẫn con quan
tam đến ta.

Hạ Á kế tiếp noi : "... Đầu tien ta đem ngươi nem qua rừng rậm đối diện thi sẽ
an toan thoi, khoảng cach đại khai la hai trăm thước, nếu ta toan lực nem ra,
hẳn la co thể nem ngươi qua được."

Kẻ đang thương lập tức thet to: "Khong được!"

Nang phẫn nộ nhin Hạ Á: "Ngươi la đồ ngốc sao? Cho du khi lực ngươi rất lớn,
đem ta nem qua được rồi sao? Lực mạnh như vậy, sau khi ta bay qua hai trăm
thước rơi xuống đất thi cũng đa nga chết rồi!"

Hạ Á nhiu may, suy nghĩ một chut, cảm thấy được lời kẻ đang thương noi cũng co
đạo lý liền thay đổi chủ ý: "Thế nay... Để ta xem thử co thể tiến len hay
khong, nếu ta qua được sẽ từ dung vỏ cay từ trong đam rừng rậm kia tết thanh
một cai day thừng để xem co thể đon cac ngươi luon khong."

Dứt lời, Hạ Á lui về sau vai chục bước. Đứng len ngồi xuống vai cai, sau đo
hit một hơi thật sau, quat lớn một tiếng, trừng trừng đoi mắt, chan dung sức
đạp mạnh tren mặt đất!

Phanh một tiếng, đất cat dưới chan hắn nhất thời nổ mạnh ra. Cả người Hạ Á như
một mũi ten nhọn lao về phia trước! Than hinh hắn như tia chớp, trong nhay mắt
đa phong tới ben cạnh đầm lầy, đung luc một chan hắn vừa bước len đam đất cứng
rắn kia, cả người liền nhảy vọt len, bay về phia trước!

Hắn nhảy rất cao, ra sức bung len, nhay mắt đa len đến độ cao bảy tam thước!
Kẻ đang thương nhin thấy ma am thầm rung động - dế nhũi da man nay khi lực
thật sự khong nhỏ!

Ngay khi thấy than thể Hạ Á bay vọt về phia trước, ở tren khong trung, xoay
người trở minh bảy tam lần, cang ngay cang xa... Cả than hinh ở giữa khong
trung tạo thanh một cai đường cong vươn đi rất xa.

Trong nhay mắt, than hinh hắn ở giữa khong trung đa đạt tới điểm cao nhất, luc
nay hắn đa vao sau trong đầm lầy khoảng độ sau mươi thước, luc nay, cao độ mới
bắt đầu giảm xuống.

Phanh! !

Du sao sức lực con người cũng co giới hạn, tuy rằng Hạ Á co lực lượng cường
han khủng bố, nhưng chung quy cũng co mức độ, than hinh hắn rơi xuống dưới,
rốt cục cũng nện xuống mặt đất, nhất thời mặt đất cứng rắn kia đa bị hắn đập
vỡ, sụp đổ ầm ầm. Đất chỗ Hạ Á rơi xuống tạo thanh một cai hố sau tầm ba mươi
thước.

Kẻ đang thương vừa định ho len, đa thấy Hạ Á vừa mới rơi xuống đất, mảnh đất
cứng rắn đo bị đập vỡ ra, oanh một tiếng, một ngọn lửa từ phia dưới dang len,
chợt nghe dế nhũi het thảm một tiếng, xoay người về phia trước, lăn long lốc
lien tục mười bảy mười tam vong, ma những nơi hắn lăn qua, mặt đất khong ngừng
phun ra những cột lửa mới.

Ngay cả Hạ Á lăn rất nhanh đi chăng nữa, toan than cũng đa bốc lửa, chay đen,
tựa như than từ trong lo lấy ra vậy.

Hạ Á keu thảm thiết lien tục, bất chấp toan than bốc chay, nổi đien xong len
phia trước, tốc độ hắn chạy cũng thật dọa người, chỉ thấy bụi đất va ngọn lửa
trộn lại thanh quả cầu lửa lăn thẳng về phia trước mặt, vừa lăn vừa bốc khoi,
tốc độ so với tuấn ma con nhanh hơn ba phần, ma tren mong hiện ro ra một đam
lửa vẫn đang chay...

May mắn la đầm lầy nay chỉ rộng tầm hai trăm thước, Hạ Á nhảy một cai liền
vượt qua ba mươi thước, một trăm mấy chục thước con lại dưới sự chạy trốn toan
lực của hắn cũng qua được. Sau một hồi bỏ chạy, rốt cục cũng tới nơi, toan lực
nhảy một cai, cuối cung cũng đến được mảnh rừng rậm kia. Hạ Á lien tục keu
thảm thiết, liều mạng lăn lộn tren mặt đất, lăn vai vong mới đem ngọn lửa tren
người dập tắt hoan toan được.

Chỉ co điều, nhin Hạ Á đa bị chay hoan toan, tren mặt la một mảng đen si, cai
ao choang da tren người đa hoan toan bị chay đen bụi bay phất phơ, nội y dơ
bẩn ben trong cũng đa hoan toan chay sạch, một vai chỗ đa bị vao ben trong, lộ
ra da thịt cũng bị phồng rộp.

Biện phap nay chỉ sợ cũng chỉ co ten quai vật co lực lượng cơ thể khong giống
nhan loại nay mới co thể sử dụng, nếu thay bằng một người thường, lam sao co
được tốc độ như hắn? Chỉ sợ chạy trốn hơi chậm một chut cũng sẽ bị ngọn lửa
nuốt mất.

Kẻ đang thương nhin đến trợn mắt ha hốc mồm, trong long vừa buồn cười vừa
khiếp sợ, buồn cười bởi thấy dế nhũi nay chịu đau khổ, khiếp sợ la lực lượng
va tốc độ của dế nhũi nay thật sự biến thai.

Trai lại, A Đạt đang đứng bất động thanh sắc ở đang kia lại sờ sờ cai mũi,
nhin Hạ Á xuyen qua đam chay, trong anh mắt hiện len một tia quang mang khac
thường, đại khai cũng khong ngờ ten tho bỉ nay lại dung biện phap tho bạo như
vậy ma xong qua a.

Luc nay Hạ Á đa đứng dậy, chịu đựng sự đau đớn, phất tay la het với đam đồng
bọn ben nay. A Đạt xoay người lại, anh mắt chuyển động tren người kẻ đang
thương va địa tinh, sau đo thở dai: "Được rồi, giờ đến chung ta."

Hắn đi tới trước mặt kẻ đang thương: "Địa tinh khong hiểu ngon ngữ nhan loại,
ta chỉ co thể mang ngươi theo."

Trong anh mắt của A Đạt hiện len một tia đua cợt: "Ta co thể nhin ra được hoan
toan khac với ten tho bỉ kia, chắc chắn phải co xuất than vo cung cao quý. Nếu
như vậy... nhất định ngươi sẽ biết khieu vũ? Hy vọng bước nhảy của ngươi đủ
thuần thục."

Noi xong, hắn tiến len, một tay đe bả vai kẻ đang thương, lại cầm lấy một ban
tay của kẻ đang thương, lạnh lung noi: "Vien vũ dạ khuc chương thứ tư, đoạn
thứ sau... Đi!"

Kẻ đang thương con chưa kịp phản ứng thi đa cảm giac được than thể bị một lực
lượng mạnh mẽ truyền từ tay A Đạt đến, khong tự chủ được bước theo hắn ra
ngoai.

Lực lượng của A Đạt nay cũng khong nhỏ, kẻ đang thương bị hắn loi keo co cảm
giac như minh tựa như một con rối gỗ, trong tam co chut sợ hai, am thanh lạnh
lung của A Đạt vang len ben tai: "Tập trung tinh thần, khong muốn chết thi
nhảy theo ta!"

"Trai ba! Phải hai! Xoay người, chan trai nửa bước! Dừng lại! Lại xoay người
lui một bước! Đừng nhuc nhich, ta đi! Đi theo ta thi lui về phia sau! Dừng!
Tới hai bước..."

Hai người giống như đang khieu vũ vậy, than hinh nhảy mua tren tấm đầm lầy đầy
lửa đo, trai một chut, phải một chut, cứ thế ma xong vao!

Co thể thấy bọn họ một hơi nhảy ra tren trăm bước, ki quai la ben cạnh bọn họ,
ngọn lửa tuy khong ngừng phun ra, nhưng mỗi luc như thế, luon cach bọn họ
khoảng hai ba bước, khong đụng đến người bọn họ được!

Liền thấy ở trong mảng lửa đo, hai người cứ quỷ mỵ ma xuyen qua ngọn lửa đo,
bước đi khong nhanh khong chậm, A Đạt sắc mặt binh tĩnh nhưng kẻ đang thương
đa sớm sợ đến mặt may trắng bệch, chợt nghe am thanh ngọn lửa rầm rầm ben tai,
trong đầu con co một ý niệm:

Ta sẽ chết, ta sẽ chết, ta sẽ chết ở đay! Thần a, ta con chưa co trải qua tư
vị của tinh yeu a...

Trong long kẻ đang thương vừa cầu nguyện vừa la mắng lung tung, bỗng nhien cảm
giac được đất dưới chan cứng rắn, rốt cục cũng qua hết cai đầm lầy kinh khủng
kia, A Đạt nhanh chong buong tay ra, đem kẻ đang thương đẩy qua một ben, lạnh
lung noi: "Ngươi co thể mở mắt."

Kẻ đang thương trợn mắt nhin len, nhất thời trời đất quay cuồng, trong long
dang len một cỗ kinh hỉ vi sống sot sau cai tai nạn đo! Đầm lầy chết hai trăm
thước ở phia sau, khong ngờ cứ như vậy ma đi qua! !

Nhin nhin lại người minh, ngay cả một sợi toc cũng khong bị thieu hủy! !

"Ngươi? !" Kẻ đang thương trợn to mắt nhin A Đạt.

A Đạt lạnh lung noi: "Ta la tới vi con rồng nay, khu vực đầm lầy đầy lửa nay
ta đa sớm tinh toan tỉ mỉ, nơi nay tổng cộng co một trăm sau mươi bốn cai hố
phun lửa, vị tri mỗi một cai hố phun lửa, con co thời gian mỗi cai hố phun lửa
phun cach nhau bao lau, tất cả đều nằm trong long ta rồi, cho du la mộng du đi
tới, ta cũng sẽ khong bước sai một bước."

Hạ Á ở ben cạnh nghe xong, nhất thời rống giận một tiếng, vọt đến bop cổ A
Đạt: "Hỗn đản! Sao ngươi khong noi cho ta biết sớm! !"

"Ngươi chưa hỏi ta đa tự minh chạy mất." A Đạt bị bop cổ, mặt lại khong đổi
sắc, trả lời hợp tinh hợp lý.

"... ..."

Luc nay Hạ Á đang căm phẫn đến cực điểm, giống như một cai lo nấu rượu, hận
khong thể bop chết ten A Đạt hỗn đản nay. Bất qua nhớ tới người nay thật bi
hiểm, rất quen thuộc với nơi nay, noi khong chừng sau nay con co luc dung
tới... Rốt cục vẫn buong lỏng tay ra, hung hăng trừng mắt hắn một cai: "Sau
nay co thứ gi khac thường, ngươi phải đi ở phia trước!"

Luc nay cả đoan người, chỉ con lại địa tinh Vương phi tien sinh chưa qua được,
Hạ Á cao giọng la len: "Áo Khắc Tư! Chờ một chut, ta lập tức sẽ nem day thừng
qua, ngươi bắt lấy day thừng cột vao tren cay, sau đo đi qua đay..."

Hắn khong ho thi thoi, hắn ho len lại khiến địa tinh nguyen bản đang nằm giả
chết tren mặt đất thức tỉnh lại.

Áo Khắc Tư nhảy dựng len, đoi mắt hướng về phia Hạ Á, lại nhin mảnh đầm lầy
trung gian nay, đoi mắt nhỏ của hắn xoay chuyển vai vong, bỗng nhien cười ha
ha hai tiếng.

"u khắc! u khắc! Tự do! Tự do!"

Sau khi ho hoan, thần tinh địa tinh hưng phấn, quay đầu bỏ chạy.

Nhất thời sắc mặt Hạ Á trầm xuống, nhin địa tinh đang lắc lắc mong chạy trốn,
hắn nổi trận loi đinh: "Hỗn đản, tac tac của ta!!! Ăn của ta, uống của ta, giờ
lại muốn chạy!"

Ten man rợ nay phat đien thực khủng bố, hắn xoay người nhặt len một tảng đa,
nhắm nhắm trong tay, sau đo nem về phia xa xa...

Mắt thấy địa tinh đa chạy ra vai chục bước, tảng đa kia bỗng nhien bay tới,
nện len đầu no một cai, Vương phi địa tinh đang thương kia rốt cục vui qua hoa
buồn, nga quỵ xuống, lần nay... Thật sự la ngất đi rồi.

"Hừ!" Hạ Á vỗ vỗ tay, ngạo nghễ noi : "Chung ta tiếp tục đi đi, hai ba giờ sau
ten phản đồ nay vẫn sẽ bất tỉnh, chờ chung ta trở về sẽ hảo hảo thu thập no -
nếu trong khoảng thời gian nay no khong bị sai lang linh tinh gi để ý nga."


Liệp Quốc - Chương #34