Nỗi Đau Của Địa Tinh Mỹ Nam Tử


Người đăng: Boss

Bien: A La

Lời A Đạt noi ra lam cho Hạ Á va kẻ đang thương đều co một chut ret lạnh,
trong giọng noi của người nay con co một loại lạnh lung vốn co, lam cho trong
long hai người co một chut sợ hai.

Ma Hạ Á con nghĩ sau hơn một chut: A Đạt nay tuyệt đối la một ten mặt lạnh ac
on!

Kẻ đang thương nhin Hạ Á, nang đang tự hỏi nen khuyen nhủ Hạ Á như thế nao để
hắn bỏ đi ý niệm tim đầu rồng kia, từ luc bắt đầu nang đa khong muốn mạo hiểm
như thế nay, nếu khong phải khong co lựa chọn nao khac, nang sẽ chẳng theo dế
nhũi đi đến đay lam gi.

Ma hiện tại, theo ngữ khi của A Đạt thần bi nay, nghe thế nao cũng giống như
nếu tiếp tục đi tới đều la cửu tử vo sinh a.

"Thế nao?" Tren khuon mặt xinh đẹp của A Đạt, khoe miệng xuất hiện một tia
cười lạnh, tran ngập vẻ đua cợt: "Cac ngươi cũng muốn đi tim đầu rồng kia sao?
Co cần ta dẫn đường hay khong?"

"Hạ Á!" Kẻ đang thương nhanh chong keu một tiếng, nghiem tuc nhin chằm chằm Hạ
Á: "Đừng đi!".

Hạ Á khong noi gi.

"Đừng đi!" Ngữ khi kẻ đang thương mềm lại một chut, thậm chi mang theo một
chut ý tứ cầu xin: "Đến ngay cả vai ten ma phap sư cũng khong phải la đối thủ
của no, chung ta cang khong phải. Chung ta khong co cơ hội nao đau. Bảo tang
tuy hấp dẫn, nhưng cũng phải co mạng mới dung được a. Ta đap ứng ngươi, nếu
ngươi cần tiền, sau khi trở về, ta co thể trả cho ngươi một số tiền lớn!"

"..." Hạ Á thoang trầm mặc một lat, sau đo anh mắt co một chut chần chờ của
hắn tản đi, được thay thế bằng một anh mắt kien định: "Đi xem!".

"Ngươi! ?" Kẻ đang thương co chut muốn phat đien: "Ngươi phat đien rồi sao?"

"Đương nhien khong." Hạ Á bĩu moi: "Ta đương nhien biết mệnh mới la quan trọng
nhất. Bất qua, nếu đi đến nơi đay rồi, cứ như vậy ma quay lại rời đi, ta vẫn
co chut khong cam long a. Đi xem, chung ta khong cần tới gần, nhin tinh huống
xem rồi noi sau. Huống hồ... Noi khong chừng những ma phap sư nay đa đắc thủ
rồi. Chung ta cũng khong co ai nhin thấy những ma phap sư nay đa chết thật hay
chưa."

A Đạt nhin Hạ Á. Xac định hắn khong phải la gắng gượng ma noi. Khoe miệng lộ
ra một tia hai long mỉm cười: "Hảo, ta dẫn bọn ngươi đi... Bất qua, trước tien
ta co một điều kiện."

"Cai gi?" Hạ Á hồ nghi nhin người kia.

"Cac ngươi chắc hẳn la vi long bảo tang ma đến." A Đạt thản nhien noi: "Nếu
thực sự đoạt được... tất cả bảo vật trong long huyệt đều thuộc về cac ngươi,
ma ta muốn thu lao cho việc dẫn đường, ta chỉ cần từ trong đo lấy một mon đồ."

Hạ Á nghe xong, bất man cười lạnh một tiếng: "Uy. A Đạt. Đừng quen. Bay giờ
ngươi la tac tac của ta! Ngươi ăn lương thực của ta, mặc da soi của ta, ma
ngay cả mạng của ngươi cũng do ta cứu! Ngươi co tư cach gi noi điều kiện với
ta?"

A Đạt nghe xong lại cũng khong co phản đối. Hắn liếc Hạ Á một cai, bỗng nhien
thở dai, lắc đầu noi: "Đang tiếc, thật đang tiếc..."

Noi xong, hắn cũng khong để ý đến Hạ Á, chậm rai đi tới cai hố sau kia, nhanh
chong lột cai khối da cẩu kia xuống, động tac nay lam cho kẻ đang thương het
len một tiếng, nhanh chong quay đầu đi nhắm hai mắt lại.

A Đạt bum một tiếng nhảy vao trong cai hố, đem cai đầu lộ ra ben ngoai, ngẩng
đầu nhin Hạ Á, binh tĩnh mở miệng: "Đến đay đi."

"Ách?" Hạ Á mở to miệng.

"Ngươi đa khong đap ứng, như vậy cứ đem ta chon lại đi, coi như ngươi khong
cứu ta." Ngữ khi A Đạt rất lạnh lung, cũng co một chut khinh thường: "Khi thấy
ba ten cac người, hanh trang đơn sơ, tren người đầy vết thương, hẳn la đến
được đay nhất định đa chịu qua rất nhiều đau khổ. Hừ... Khong co sự chỉ dẫn
của ta, cac ngươi cứ việc tự minh tim đi. Du sao day nui nay cũng khong phải
qua lớn, ba người cac ngươi cứ tim từng cai đỉnh nui một đi, qua ba năm năm,
nếu vận khi tốt, co lẽ sẽ tim được."

Hạ Á khong noi gi, trừng mắt nhin người kia, anh mắt hai người nhin nhau một
hồi lau, trong anh mắt Hạ Á co chut phẫn nộ, ma anh mắt A Đạt thủy chung vẫn
thản nhien ma trong suốt, cuối cung Hạ Á cũng khuất phục, hắn bất man lắc lắc
đầu: "Được lắm được lắm! Xem như ta thua ngươi, tren thế nay lại con co người
chủ động yeu cầu bị chon sống... Thoi, du sao mục tieu chinh của ta la một
chut tai bảo, ngoai đống tai bảo kia ra, những thứ khac ta cũng khong co hứng
thu."

A Đạt nghe vậy, mới lại từ trong cai hố đi ra, đem da cẩu mặc vao. Trong long
Hạ Á lại thầm nghĩ, mơ hồ co một chut tự đắc: Người kia bộ dạng tuy rằng so
với lao tử tốt hơn một chut, bất qua cai kia của hắn so với lao tử lại nhỏ
hơn, hừ! Lao gia hỏa kia co noi qua, nam nhan chỉ cần cai đo lớn, đủ che đi
trăm chỗ xấu khac!

[ lao gia hỏa tiếp tục mỉm cười dưới cửu tuyền... ]

Co đồng bọn mới A Đạt gia nhập, đoan người tiếp tục hướng về day nui xuất
phat.

"Uy, bay giờ mọi người đa la đồng bọn, ngươi cũng nen he lộ một chut tinh bao
đi. Tỷ như, đầu rồng kia rốt cuộc co bộ dang như thế nao?"

A Đạt vẫn đi ở phia trước Hạ Á, hắn tựa hồ rất quen thuộc địa hinh ở đay, dẫn
mọi người hướng một ngọn nui ma đi. Nghe thấy những lời nay, hắn dừng chan lại
một chut, quay đầu qua, nhiu may nhin nhin Hạ Á: "Chẳng lẽ ngươi chẳng biết gi
về đầu rồng nay cả ma đa chạy đến đay tim bảo tang?"

"... Khong biết." Hạ Á thanh thật trả lời.

"Ai." A Đạt thở dai, nhin Hạ Á co chut thương hại: "Hiện tại ta co một chut
thong cảm cho ngươi, chẳng lẽ tiền tai thật sự hấp dẫn người đến vậy sao? Ngay
đến cả thực lực đầu rồng kia như thế nao cũng khong biết, cũng dam chạy tới?"

"Biết thi sao?" Hạ Á rất thản nhien, hắn tuy tiện cười: "Ta cũng biết thực lực
của rồng co mạnh co yếu. Nhưng ta lại cang biết bản lanh của minh ra sao, cho
du la gặp một con rồng yếu nhất, ta cũng tuyệt đối khong địch lại. Nếu đa như
vậy, đầu rồng kia cường đại hay yếu ớt thi co quan hệ gi với ta? Biện phap của
ta chinh la đục nước beo co thoi, cũng khong phải muốn lam anh hung Đồ Long gi
gi đo."

"Anh hung Đồ Long." Luc A Đạt nghe thấy từ nay, trong anh mắt hiện len một tia
đua cợt nhan nhạt: "Ngươi con kem rất nhiều. Theo như những gi ta biết, nhan
loại co thể Đồ Long, đều la tuyệt đỉnh cường giả của đại lục. Con ngươi? Chỉ
la một ten vo sĩ nhỏ nhoi như con chim non trụi long trụi canh ma thoi!"

Thai độ của Hạ Á liền giống như chưa bao giờ biết đua cợt la gi, hắn nắm lưng
quần mang thật chặt, sau đo hừ một tiếng: "Trụi long thi trụi long, chẳng lẽ
ngươi mới sinh ra phia dưới đa mọc đủ long rồi sao?"

A Đạt sắc mặt nhất thời trở nen phấn khich, hắn quai dị nhin Hạ Á một cai, rồi
quay đầu đi khong để ý đến Hạ Á nữa.

Bất qua sau khi đi được vai bước, hắn cũng khong quay đầu lại ma noi mấy cau.

"Đo la một thanh long thổ hệ, một con mẫu long trưởng thanh, am hiểu thổ hệ ma
phap, hơn nữa năng lực cong kich, phong ngự vật lý theo tieu chuẩn của nhan
loại đều thuộc loại đứng đầu. Nếu đanh nhau, thổ hệ long nếu gặp thủy hệ ma
phap thi lực lượng phong ngự co thể yếu đi một chut. Ma cai đam ma phap sư ta
gặp kia, khong co một thủy hệ nao, cho nen ta mới noi bọn họ chết chắc rồi."

Hạ Á nghe xong lập tức hưng phấn len: "Ê... Ta nghe noi đầu rồng kia hinh như
đang trong tinh trạng suy yếu, no gặp chuyện gi thế?"

Thanh am binh thản của A Đạt truyền đến: "Xem ra ngươi cũng khong phải hoan
toan khong biết gi, đầu rồng kia, no bị mu."

...

Dọc theo đường đi, A Đạt tựa hồ lười noi chuyện với Hạ Á, tinh tinh ten kia
cũng thật quai dị. Luc hắn noi chuyện, kỳ thật khẩu khi của hắn cũng khong
tinh la cứng ngắc, thậm chi tren mặt ngẫu nhien mỉm cười. Chẳng qua, du la Hạ
Á hay kẻ đang thương đều cảm giac được, cho du la luc A Đạt cười, đoi mắt kia
đều xạ ra anh hao quang sắc ben, giống như co thể hoan toan nhin thấu người
khac vậy!

Hơn nữa, bọn họ vẫn cảm thấy được ben trong hanh vi cử chỉ của A Đạt nay, luon
mang theo một loại cao quý kieu ngạo vốn co.

Ma loại cao quý kieu ngạo nay, cũng khong phải la cố ý lam ra, ma la ở mỗi lời
noi cử chỉ, lơ đang tản mat ra loại hơi thở bản năng nay. Tuy rằng hắn khong
lam ra bộ dạng kieu căng gi, chỉ la bộ dạng binh tĩnh nay của hắn, cang lam
cho người ta cảm thấy được sự ngạo mạn với hết thảy của hắn.

Thật sự ngạo mạn? Hay la... Căn bản mọi thứ hắn đều nắm trong tay?

Ngoai điểm nay ra, A Đạt it nhất cũng khong co noi lao.

Hắn thật sự rất quen thuộc nơi nay!

Hắn dẫn đam người Hạ Á xuyen nui, vượt khe, lướt qua cay cối, xuyen qua triền
nui gập ghềnh, treo len một vach đa hiểm trở.

Đi đường ước chừng hết sau ngay.

Đến ngay thứ sau, A Đạt con lộ ra một biểu hiện kỳ quai:

Hắn ngẫu nhien cung Hạ Á noi chuyện, thậm chi cho du đối mặt với địa tinh đe
tiện, vẻ mặt hắn cũng on hoa.

Nhưng la! Đối với kẻ đang thương, vị A Đạt tien sinh nay lại khong co lấy nửa
điểm hoa nha. Cẩn thận suy xet, thậm chi con co bộ dạng ac ngon ac ngữ nữa.
Ánh mắt lạnh lung, hơn nữa khong một chut che dấu một tia chan ghet.

Điều nay lam cho trong long kẻ đang thương phi thường buồn bực.

Dế nhũi bất qua chỉ đem minh biến thanh một người quai dị. Nhưng với A Đạt
tien sinh xinh đẹp nay, lại giống như nhận thức được tren người minh co độc
bệnh ấy, giống như chỉ cần nhin minh một cai đa lam dơ bẩn anh mắt của hắn!
Loại thai độ nay...

Quả thực buồn cười! !

Lấy than phận của Ngả Đức Lam, khong nghĩ rằng ở tren Da Hỏa Nguyen gặp được
hai nam nhan, vậy ma đều co tật xấu cả!

Đến hết ngay thứ sau, thai độ chan ghet của A Đạt với kẻ đang thương, đến cả
Hạ Á cũng co chut nhịn khong được.

"Kỳ thật... Ngươi khong cần kỳ thị kẻ đang thương như vậy." Hạ Á co tam khuyen
nhủ một chut, mặc kệ noi gi thi noi, hiện tại mọi người đều xem như đồng bọn
đồng hanh rồi.

"Ta chan ghet người co dang vẻ xấu xi." A Đạt trả lời lạnh như băng.

Cau trả lời nay lam cho kẻ đang thương suýt nữa hộc mau.

Rất khong co thien lý !

Dế nhũi con chưa tinh! Chẳng lẽ A Đạt nay cũng la người mu hay biến thai sao?!

Thậm chi... Trong luc nay, ngay cả kẻ đang thương cũng nhịn khong được co một
chut cảm giac nao nao, thậm chi nang con hoai nghi, dao động với dung mạo
minh: Chẳng lẽ, ta thật la một người rất xấu sao? Từ trước tới giờ nam nhan
đều vi than phận của ta ma cố ý noi dối để lấy long ta?

"Ách... Kỳ thật, hắn cũng la một người đang thương." Hạ Á biểu hiện rất la
chan thanh: "Tướng mạo la cha mẹ cấp cho, bộ dạng xấu cũng khong thể trach hắn
a."

"Ta thống hận tất cả những cai gi khong đẹp tren thế giới nay." A Đạt trả lời
như trảm đinh chặt sắt, ngữ khi thậm chi co vai phần kẻ bề tren: "Nếu khong
phải nhin thấy ở ngươi co vai phần khi chất cuồng da của nam tử han, ta cũng
sẽ khong noi chuyện với ngươi."

Hạ Á nhất thời vui vẻ, mặc kệ kẻ đang thương đang ủy khuất, dung sức vỗ vỗ bả
vai A Đạt: "Ha ha ha! Đo la đương nhien, chung ta đều la mỹ nam tử a!!".

Nhưng sau đo hắn lại nhiu may: "Di... Ngươi chan ghet kẻ đang thương thi thoi,
sao lại hiền lanh với Áo Khắc Tư như vậy? Bộ dang Áo Khắc Tư..."

A Đạt lắc đầu: "Lấy tieu chuẩn của địa tinh, Áo Khắc Tư quả thật được xem la
một mỹ nam tử."

Được rồi!

Kẻ đang thương trong long bi thương: Dế nhũi nay con cho rằng ta hơn địa tinh
một chut, nhưng A Đạt nay lại cho rằng ngay đến cả địa tinh xấu xi ta cũng
khong bằng?!

[ Áo Khắc Tư lệ rơi đầy mặt: u khắc au khắc - ta vốn la một mỹ nam tử địa tinh
]

Đi tới luc trời chạng vạng, đoan người do A Đạt dẫn đầu đa đi tới một mảnh đầm
lầy trống trải.

Địa hinh nơi nay rất cổ quai, mảng đầm lầy nay ước chừng rộng trăm met, xa xa
hai ben đều la những đa tảng lớn va bun đất, nhin qua khong thấy giới hạn.

"Muốn đi tới Long huyệt, đay la con đường duy nhất." A Đạt chỉ tay về phia ben
kia đầm lầy, nơi đo la một rừng cay, cach đầm lầy chừng hai trăm thước: "Đi
xuyen qua đầm lấy, xuyen qua mảnh rừng cay kia, phia sau một ngọn nui, nơi đo
chinh la Long huyệt."

Hạ Á nhin tấm đầm lầy trước mặt, trong long bỗng nhien sinh ra một tia cảnh
giac, khong khi nơi nay tran ngập kho nong, nhiệt độ lam cho người ta chảy mồ
hoi!

Hắn lại nhin nhin hai ben vũng bun: "Nơi nay..."

"Ngươi đa nhin ra? Hai ben vũng bun đều khong thể đi qua, dẫm len sẽ bị chim
sau xuống, ben dưới lại khong đay, một vũng bun lớn như vậy, khong thể vong
qua. Chỉ co cai đầm lầy rộng trăm thước nay, ở tren co một tầng đất mỏng cứng
rắn, chung ta chỉ cần chạy nhanh qua, nếu chạy chậm, tầng đất cứng rắn kia sẽ
sụp xuống... Nếu nga xuống, ta cam đoan ngươi nhất định sẽ chết."

A Đạt cười cười: "Bất qua, tầng đất cứng rắn của đầm lầy nay cũng khong phải
dễ dang thong qua."

Noi xong, hắn tuy tay từ trong cai tui da của Hạ Á moc ra một con ga rừng, con
ga rừng nay la Hạ Á bắt được luc trời tối, lưu lại lam bữa đem.

Liền thấy A Đạt cầm con ga rừng nay nay nem về phia trước, con ga rừng keu
khanh khach vai tiếng, liền chạy dọc theo đường đất cứng rắn kia... Mới chạy
được khoảng mười thước, liền thấy đất nơi đo bỗng nhien sụt xuống, lập tức...

Oanh một tiếng nổ! Một cột lửa từ dưới đất phun thẳng len, cao chừng bốn năm
thước! !

Sau khi ngon lửa vừa phun ra, liền thấy kia con ga rừng co bộ long mau sắc rực
rỡ đa biến thanh kia một tảng ga quay! Lập tức cột lửa tieu tan rutt xuống,
tren mặt đất cứng rắn đất một lần nữa bao trum len hố, tạo thanh vai cai bọt
bong bong, sau đo trở lại nguyen trạng. Đứng cach thật xa Hạ Á cũng co thể
ngửi thấy được một mui vị đậm đặc cực kỳ đặc trưng của lưu huỳnh, khi nong đập
vao mặt, đủ lam cho người ta ho hấp cũng kho khăn.

"Gặp quỷ! Đay la cai đồ vật quỷ gi vậy? !" Hạ Á biến sắc kinh ho.

"Thấy ro khong?" A Đạt quay đầu, nhin Hạ Á thần sắc biến đổi lớn, mỉm cười
noi: "Nơi nay la một cai thong đạo nguy hiểm, ngọn lửa ben dưới mặt đất, sẽ
tuy thời phun ra, khi ngươi chạy tới, noi khong chừng dưới chan sẽ bỗng nhien
phun ra một cột lửa đem ngươi trực tiếp đốt thanh chay sem!"

"Mẹ no!" Hạ Á nổi giận: "Ngươi con noi đay la thong đạo an toan nhất?"

A Đạt nhiu may, lạnh lung noi: "Ta cam đoan đay la thong đạo an toan duy nhất
... Ngoai no ra, con đường nao cũng nguy hiểm hơn, trừ phi ngươi khong tin ta,
muốn đi địa phương khac thử xem!"

"Ma... nơi nay lam sao an toan ?" Hạ Á nuốt nước bọt: "Vọt vao để biến thanh
thịt nướng sao!"

"Muốn tim đến long huyệt, đau phải la chuyện dễ dang." A Đạt hip mắt, tiếng
cười trong trẻo nhưng lạnh lung: "Nơi nay la một cai ma phap trận, nguyen bản
nui nay hạ chinh la một mảnh đất co lửa ngầm, ta đa noi với ngươi, đầu long la
am hiểu thổ hệ, ma phap nay trận đem nơi nay, địa hinh đa bị cải biến một
chut, khiến cho lớp đất cứng rắn phia dưới trở nen yếu ớt vo cung, mới co thể
biến thanh cai dạng như hiện tại nay."

Hạ Á anh mắt lạnh lung nhin A Đạt, hắn ho khan một tiếng, đoi mắt vong vo xoay
chuyển, sau đo bỗng nhien quay đầu đi, trừng mắt nhin Vương phi tien sinh đang
run rẩy ở ben cạnh, vừa vuốt cằm vừa cười quai dị:

"Ngươi! Áo Khắc Tư! Ngươi đi trước!"

"A? ?"

Vương phi tien sinh hai chan run run, mặt xam xịt như mau đất, nga ngồi bệt
xuống.


Liệp Quốc - Chương #33