Một Cái Đầu Người


Người đăng: Boss

Bien: A La

Trải qua suốt hơn một ngay kinh hoang, đại khai la tinh tinh của Hạ Á đại gia
bạo phat, khiến cho truy binh khong thể đuổi theo.

Dần dần đi cang xa, tựa hồ nguy hiểm khoảng cach lại cang xa, bất an trong
long mỗi người cũng thoang tản ra.

Thừa dịp hừng đong, Hạ Á kiếm một chut cay cỏ đốt thanh rơm rạ, sau đo cẩn
thận tram loạn tren miệng vết thương. Mọi người thường sống ở da ngoại đều co
loại kinh nghiệm nay, sau khi bị thương ma lại khuyết thiếu dược vật, dung rơm
rạ đa được đốt thanh tro bịt loạn len vết thương, co thể cầm mau, cũng co thể
phong ngừa miệng vết thương hư thối.

Tới nửa đem ngay hom sau, tam tinh của Hạ Á bung nổ đến cực điểm, bọn họ gặp
được một đầu sai cẩu co ý đồ cong kich họ.

Suc sinh nay bị chết hết sức bi thảm dưới hỏa trạc xien của Hạ Á, sau đo biến
thanh một khối thịt nướng thơm ngao ngạt. Về phần thịt con lại, cũng biến
thanh lương thực dự trữ của đoan người. Chỉ la ganh nặng tren người Vương phi
địa tinh đang thương lại gia tăng them nhiều.

Hạ Á thực khong co xem Áo Khắc Tư la no lệ.

Vương phi địa tinh đối với việc nay thật ra khong co ý kiến gi, du sao, đối
với địa tinh ma noi, một khi than phận biến thanh "tac tac", liền khong co noi
đến nhan quyền gi cả - nga, đung rồi, đại khai địa tinh cũng khong hiểu cai gi
gọi la nhan quyền a.

Bọn họ ở tren canh đồng bat ngat đi khoảng năm ngay, rốt cục nhin thấy xa xa
phia đường chan trời, xuất hiện một mảnh lien mien mau xanh đậm...

Nui! Rốt cục cũng thấy nui !

Đoan người nhất thời hoan ho len, Hạ Á con nhịn khong được ra sức rit gao.

Hai ba ngay nay lam bọn hắn uất ức muốn chết cho rồi. Hơn nữa cang đi lau, cả
thợ săn co kinh nghiệm phong phu như hắn cũng co chut lo lắng minh co đi lạc
đường hay khong.

Du sao vi tranh ne truy binh, bọn hắn cũng rời xa đường song kia, ma đường đo
mới chinh la nơi xac định lộ tuyến tốt nhất.

Ma căn cứ tin tức địa tinh cung cấp, đi ba ngay co thể thấy nui, bọn họ lại đi
chừng năm ngay.

Nếu đi them một hai ngay nữa ma vẫn khong tim thấy vung nui đo. Chỉ sợ ten địa
tinh đang thương kia vi việc noi dối lộ tuyến ma chịu sự tức giận của Hạ Á.

Tuy rằng nhin thấy nui từ xa xa, nhưng vốn co cau tục ngữ "Thấy sơn chạy chết
ngựa". Luc mọi người đi đến rừng cay dưới chan nui, cũng hết chừng nửa ngay.

Rốt cục nhin thấy rừng cay xanh tươi. Hạ Á hưng phấn đến te nga, het to vai
tiếng.

Đối với người lớn len từ nui rừng như hắn, nhin thấy nui va rừng rậm, hắn co
một cảm giac quen thuộc khong thể tả. Ở trong nui với hắn, nơi nơi đều la thực
vật, nơi nơi đều la con mồi, nơi nơi đều la tai nguyen co thể lợi dụng.

Trong luc Hạ Á đang hưng phấn keu to, kẻ đang thương rốt cục nhịn khong được
tạt hắn một gao nước lạnh.

"Uy, Hạ Á." Kẻ đang thương thở dai -- Từ luc Hạ Á cho nang ăn đam trứng kiến
đỏ - chut thực vật duy nhất đo, kẻ đang thương khong con đấu vo mồm với Hạ Á,
cũng khong gọi hắn la "dế nhũi" nữa. Cẩn thận ngẫm nghĩ một chut, rốt cục vẻ
mặt rất on hoa noi với hắn mấy cau.

"Cai gi?" Hạ Á quay đầu, hắn cố ưỡn ngực, miệng vết thương tren vai đa khep
lại, điểm nay cũng lam cho kẻ đang thương va địa tinh phi thường kinh ngạc

Thể chất người kia quả thực giống như một quai thu a... Thậm chi lam người
khac hoai nghi, chỉ sợ hắn la một quai vật gi do nhan loại cung ma thu sanh
ra. Ít nhất trong thien hạ cũng kho ma tim thấy người co thể chất tốt như hắn!

Mấy chỗ miệng vết thương cũ nhất tren lưng hắn do Thị Huyết Cuồng Lang lưu lại
sớm đa khỏi, ngay cả vết sẹo cũng đa thay da, ma vết thương tren vai do trung
ten cũng khep lại bảy tam phần, da cũ bị boc ra hơn nữa, da thịt mới đa dần lộ
ra, trừ việc hơi tham một chut, căn bản la khong nhin ra cai gi dị thường.

Lại noi, sự thật thật đang giận. Vết thương tren chan của kẻ đang thương con
chưa khỏi, hiện tại nang đi đường đều phải co người nang, nhưng dế nhũi nay đa
co thể khỏe mạnh chạy loạn.

Do dự một chut, kẻ đang thương vẫn khong nhịn được nhắc nhở Hạ Á: "Ngươi xem,
một ngọn nui lớn như vậy, chung ta phải đi đau tim rồng đay?"

Hạ Á ngẩn cả người.
Hắn ngẩng đầu nhin trước mắt...

Chỉ thấy mảng rừng cay ở chan nui nay nhin qua như vo bien vo hạn, rừng rậm
theo chan nui chạy thanh một đường bao trum tới tận tren nui, xanh biếc rậm
rạp, ma nhin phia sau ngọn nui nay, lien mien khong dứt, một ngọn nui tiếp một
ngọn nui... Nếu thật sự mỗi một cai đỉnh nui đều tim tới, chỉ sợ đi hết hai ba
năm cũng chưa chắc lam được!

Hạ Á cũng la một người khong để tam vao những chuyện vụn vặt, hắn thở dai: "Du
sao loại chuyện như tim kiếm bảo tang nay vốn la xem vận khi, nếu thật sự tim
khong thấy thi thoi vậy. Chung ta ở trong nui nay tim kiếm vai ngay, co thể co
phat hiện thi tốt, cho du khong co, luc nay truy binh đi cũng xa rồi, cũng co
thể quay đầu trở về."

Dừng một chut, Hạ Á cười cười: "Hoặc la, chung ta đi qua toan bộ day nui nay,
ta nghĩ đi một thang cũng đủ, nghe noi ben kia nui, chinh la ranh giới của Ô
Đin đế quốc, ta du sao cũng la một người khong nha cửa, đi tới đau cũng được,
cung lắm thi đi vao Ô Đin đế quốc la được."

Kẻ đang thương nghe vậy on nhu cười: "Hắc, luc trước ngươi con noi la ở tren
Da Hỏa trấn cung với người ta ký kết ma thu khế ước, ngươi noi cai gi la lời
hứa của nam nhan, noi cai gi đều phải tuan thủ."

Hạ Á ngượng ngung cười: "Lời hứa tự nhien phải lam, bất qua... Lại noi, nếu
thật sự vi năm đồng tiền liền đem mệnh ban đi, cai đo khong gọi la anh hung
khi khai, ma la đầu oc co vấn đề. Noi đến anh hung khi khai, cũng phải xem đo
la tinh huống gi a."

Nhin xem, dế nhũi nay quả nhien khong phải la một người phuc hậu gi a.

Dừng một chut, Hạ Á ngẩng đầu ưỡn ngực noi : "Uy, kẻ đang thương, niệm tinh
ngươi ở trong long song đa cứu ta một lần, để bao đap, ta hứa với ngươi, nếu
gặp được rồng, ta tuyệt đối khong bắt ngươi lam mồi!"

"Nga?" Kẻ đang thương nhan tinh sang len, anh mắt khong khỏi lại on nhu vai
phần.

Ma Hạ Á noi tiếp một cau...

"Nếu gặp được rồng, ta khong đem cac ngươi lam mồi, chung ta đều bằng bổn sự
của minh ma chạy trốn a, chạy nhanh thi sống, chạy chậm thi bị rồng ăn, tất cả
la do thien mệnh a - chỉ cần ngươi co thể chạy nhanh hơn ta la được..."

Kẻ đang thương: "... ..."

Chạy trốn trước ngươi? Đừng noi hiện tại tren chan ta co thương tich, cho du
la luc ta khỏe mạnh nhất, lam sao co thể chạy trốn trước một ten biến thai như
ngươi? !

Kẻ đang thương cảm thấy ham răng lại co chut ngứa.

Dế nhũi đang chết! Dế nhũi hỗn đản! Mới lam cho người ta co một chut cảm động,
lại noi những lời hỗn trướng nay!

Ma sau khi noi xong, kẻ đang thương trong long lại co một loại cảm giac, giống
như... Nhin Hạ Á, người kia tuy rằng miệng noi chuyện tho bỉ giảo hoạt, nhưng
nếu thật sự gặp nguy hiểm, hơn phan nửa sẽ khong bỏ minh lại.

Khong biết vi cai gi, kẻ đang thương lại co long tin như thế.

...

Tiến nhập vao trong rừng rậm, Hạ Á lấy một nhanh cay lớn lam quải trượng cho
kẻ đang thương, chinh hắn cũng dung hỏa trạc xien đem một nhanh cay lớn khac
vot thanh một trường mau. Đang thương cho Áo Khắc Tư, tiếp tục đong vai khuan
vac, chỉ la trọng trach của no nhẹ hơn rất nhiều.

Đi vao rừng đến luc chạng vạng tối, Hạ Á tim kiếm nhanh cay chung quanh chuẩn
bị nhom lửa, đột nhien nghe thấy từ sau trong rừng truyền đến một loạt am
thanh cổ quai.

Thanh am nay luc bắt đầu rất mơ hồ, nhưng luc Hạ Á gạt ra vai cai cay, chợt
nghe thấy rất ro rang.

Kẻ đang thương cung với Áo Khắc Tư đi theo sau Hạ Á, cũng nghe thấy được cai
am thanh kia.

Thanh am cao vut va mỏng manh, am điệu keo dai, mang theo vẻ suy yếu cung với
giay dụa ren rỉ, hơi giống am thanh cu meo buổi tối keu to.

Kẻ đang thương nhất thời sợ hai trong long, rụt cổ: "Uy, Hạ Á, co thể hay
khong la loại ma thu nao đo?"

Hạ Á cẩn thận lắng nghe một lat, quay đầu cười cười: "Khong phải! Hinh như la
tiếng một người keu thảm thiết a. m thanh kiểu nay cũng giống như luc trước ta
nhặt được ngươi ấy."

Kẻ đang thương mặt đỏ len, vừa muốn noi gi đấy, Hạ Á đa đi nhanh tới trước.

Đi được mấy trăm bước, phia trước xuất hiện một khu vực trống trải nhỏ, nơi
nay hiển nhien đa co người đi qua, thảm cỏ chung quanh co dấu vết bị dẫm đạp.

Ba người gạt cay cối ra, nhin thấy chinh giữa khối đất trống nay... Chinh la
nơi phat ra cai am thanh kia!

Đay la một người!

Một người nam nhan, toc dai, mau vang, dinh đầy cay cỏ va bun đất, đang yếu ớt
lắc qua lắc lại.

Ba người vừa tới, liền nhin thấy ro mặt người nay... Hơn nữa...

Bọn họ cũng chỉ nhin thấy mặt người nay!

Bởi vi, ten đang thương nay, cả người bị chon xuống đất, chỉ lộ ra một cai đầu
tren mặt đất.

Thấy cai đầu người kia, tuy rằng hắn đang keu thảm thiết the lương, nhưng Hạ Á
lại khong nhịn được cảm giac buồn cười trong long.

Hắn đi nhanh tới, đứng trước mặt ten đang thương nay, dung mũi chan huých vao
đầu đối phương: "Uy!"

Tam tinh cai đầu lập tức trở nen tốt hơn, mở to đoi mắt, nhin nhin Hạ Á, kinh
ho một tiếng: "Thần linh phu hộ, ca ngợi chủ nhan vĩ đại, anh sang của người
khong ở đau khong co! Rốt cục cũng co người đến đay cứu ta..."

"Ngươi la..." Hạ Á ngồi chồm hổm xuống, xem xet kỹ người kia.

"Ta la người!" Cai đầu nay co chut bất đắc dĩ, tuy rằng khuon mặt bam đầy bụi
bặm, nhưng đoi mắt của hắn lại vo cung co thần, Hạ Á chưa từng thấy qua anh
mắt co thần đến vậy! Người kia tuy rằng chật vật, nhưng ngữ khi lại co chut cổ
quai: "Chẳng lẽ ngươi khong nhin ra ta la một nhan loại? Đừng nhiều lời nữa,
mau đao ta len a, ta thật sự sắp bị nghẹt chết rồi."

Noi xong, hắn lấy sức phun ra một ngụm nước miếng mang theo bun đất: "Tốt nhất
ngươi nen chuẩn bị cho ta một kiện quần ao, luc ten hỗn đản kia chon ta xuống,
đem quần ao của ta lấy đi hết rồi..."


Liệp Quốc - Chương #31