Một Tia Rung Động


Người đăng: Boss

Bien: A La

Hạ Á đau đến nỗi anh mắt va cả cai miệng đều xếp thanh một hang, nhanh chong
dung sức đe miệng vết thương lại, toan than run rẩy một hồi lau, sau đo mới
mệt mỏi đứng dậy, bất chấp chuyện nụ hon đầu tien của minh: "Ngươi muốn giết
ta sao!"

Kẻ đang thương giận dữ, nghĩ thầm rằng dế nhũi nay vừa chiếm đại tiện nghi,
lại con dam chửi minh như thế, cả giận noi: "Hỗn đản nha ngươi, vừa rồi..."

"Cam miệng!" Hạ Á sắc mặt biến đổi, dung sức cắn chặt răng: "Vừa rồi cũng chưa
co phat sinh cai gi! Ngươi tốt nhất mau quen đi! Ngươi, ta khong cho ngươi noi
ra, nếu khong sau nay lam sao lao tử lam người đay!"

Noi xong, hắn nhin quanh bốn phia, nhin thấy Vương phi địa tinh đang sợ hai
rụt re ngồi ở một goc, mặt lộ vẻ sat khi: "Con ngươi nữa! Ta cấm ngươi noi ra
đấy!"

Vương phi địa tinh nghe vậy nhanh chong sợ hai gật đầu.

Kẻ đang thương suýt nữa uất ức ma xỉu!

Chinh minh bị dế nhũi nay chiếm tiện nghi, đa khong co thien lý! Ten hỗn đản
nay lại lam như chinh hắn bị thiệt thoi vo cung lớn? !

Xảy ra sự tinh như vậy, hai người đều ngoảnh mặt đi khong them nhin đối
phương.

Hạ Á tự minh xe ra một đoạn vải bố, miễn cưỡng bao lấy vết thương một chut,
sau đo om đầu ngồi ở đằng kia ma phat sầu.

Sầu muộn của Hạ Á đại gia từ đau ra?

Noi nhảm. Co thể khong lo sao?

Bay giờ hắn tỉnh tao lại. Bi phẫn phat hiện một sự thực. Chinh la... hắn - Hạ
Á đại gia lại một lần nữa biến thanh kẻ ngheo nan.

Luc nay chạy trốn, Hạ Á đại gia xem như đem gia sản mới vừa tich gop từng ti
một đanh mất sạch sẽ! Cai ganh nặng kia hắn chưa kịp mang theo!

Gặp quỷ. Đang chết! Ở đo con co mấy chục kim tệ !

Con co chiến phủ của minh, tấm chắn, đều bị pha hủy rồi.

Thậm chi ngay cả bộ da Thị Huyết Cuồng Lang kia cũng khong giữ được! !

Hiện tại Hạ Á một lần nữa trở về thời điểm hắn vừa ly khai Da Hỏa trấn xong,
khong, thậm chi so với thời điểm kia cũng khong bằng, it nhất trong tay của
hắn con một thanh bua rỉ, ma hiện tại, chỉ con một thanh hỏa trạc xien.

n... n? ! !
Hỏa trạc xien! !

Hắn nhặt len hỏa trạc xien được kẻ đang thương để dưới chan, cầm ở trong tay
cẩn thận xem xet.

Cai chuoi hỏa trạc xien nay bam đầy tro than do nhiều năm hun đuc, một tầng
day nay chỉ sợ cạo cũng khong thể sạch sẽ, đen si, một chut sang sủa cũng
khong co.

Mon đồ nay từ luc minh bắt đầu lam việc đa sử dụng rồi, cũng khong biết la từ
đau lấy được, nghĩ đến hơn phan nửa la do lao gia nay mang tới để đo từ trước,
luc trước Hạ Á cũng chưa từng phat hiện chỗ thần ki của no, ngay thường vẫn
dung trạc xien để gắp than hay dung no để lật ngược than củi linh tinh ma minh
đem về.

Về sự sắc ben của no... Ngươi nếu khong co việc gi nhan rỗi nham chan thi cầm
hỏa trạc xien của nha ngươi đi chem vao thai đao để thi nghiệm đi?

Nghĩ một chut, Hạ Á trong long cũng hết giận, nhin nhin kẻ đang thương, mới
nhớ tới một it nghi hoặc trong long, ho khan một tiếng: "Uy, ngươi, ta co
chuyện muốn hỏi ngươi."

Kẻ đang thương phụng phịu xoay người lại: "Cai gi!"

Hạ Á thở dai, bộ dạng biểu tinh co chut tham thuy: "Uy... Nếu ta đoan khong
lầm, đam truy sat chung ta cung với ngươi co quan hệ đi! Đầu tien cai ten cưỡi
ngựa kia hỏi ta co hay khong gặp được nhan loại khac, hơn nữa... Ta chu ý
thấy, ngươi nhin thấy bọn họ cứ như gặp quỷ nga!"

Kẻ đang thương thần sắc biến đổi, nang biết minh cũng khong thể gạt Hạ Á được
nữa, hơn nữa luc minh chạy trốn, đối phương đa nhin thấy minh, như vậy hẳn
khong chịu buong tha, binh tĩnh gật gật đầu: "Khong sai... Bọn họ quả thật la
tới tim ta. Những người nay, hẳn la do thuc thuc ta phai tới."

"Thuc thuc của ngươi?" Hạ Á nhiu may, nhin chằm chằm kẻ đang thương: "Chẳng lẽ
những người nay la tới cứu ngươi?" Nhưng sau đo chinh hắn lại lắc đầu: "Khong
giống! Ngươi hinh như rất sợ bị bọn họ tim được."

Kẻ đang thương khẽ he miệng, rốt cục vẫn thấp giọng noi: "Ngươi khong cần
đoan, bọn họ hẳn la phụng mệnh đi... Giết ta!!"

Hạ Á trọn tron mắt, đanh gia kẻ đang thương từ tren xuống dưới một lat, kẻ
đang thương bị hắn nhin đến trong long bất an, am thầm thở dai, đang do dự
rằng nếu dế nhũi nay vẫn truy vấn, chinh minh co nen noi thật với hắn, xem
tinh huống hiện tại, chinh minh cũng chỉ co thể dựa vao hắn bảo hộ...

Thần sắc của nang co chut bi thương: "Chuyện nay vốn la một chuyện bi mật,
trong tộc của ta co lời giem pha..."

Khong đợi nang noi tiếp, Hạ Á bỗng nhien cười ha ha hai tiếng, ngăn cản lời
nang, dung sức vỗ vỗ bả vai kẻ đang thương, thiếu chut nữa lam bả vai nang
trật khớp: "Ha ha! Noi như vậy, ta chẳng phải la lại cứu ngươi một lần?! Uy,
kẻ đang thương, xem ra nha ngươi rất co tiền đi, co thể mướn được một đam sat
thủ lợi hại như vậy. Nếu con sống trở về, ngươi cần phải trả cho ta một số
tiền lớn gọi la bảo hộ phi nha!"

Kẻ đang thương ha miệng thở dốc, co chut giật minh nhin chằm chằm Hạ Á, rốt
cục nhịn khong được thấp giọng noi: "Ngươi, ngươi sẽ khong muốn hỏi ta một
chut..."

"Khong cần thiết hỏi." Hạ Á khoat tay chặn lại, sắc mặt của hắn trầm tĩnh trở
lại, thản nhien noi: "Co biết thi sao, đối với cảnh khốn cung hiện tại của
chung ta co gi cải thiện sao? Co mệnh con sống trở về thi sau nay hẵng noi a!"

Vẻ mặt trầm ổn của hắn khong giữ được một lat, thấy ban tay minh đặt tren bả
vai kẻ đang thương, trong long ớn lạnh, nhanh tay thu về, toan than run run
một chut.

Khong dam nhin kẻ đang thương nữa, sợ lại phat sinh "thảm kịch" vừa rồi, Hạ Á
nhin nhin bốn phia: "Trước tien nghĩ biện phap rời khỏi nơi nay đi, những ten
kia xem ra sẽ khong dễ dang bỏ qua, an, chung ta..."

"Hiện tại đa như vậy, ngươi vẫn con muốn tim con rồng kia sao?" Kẻ đang thương
nhiu may, dang vẻ co chut lo lắng: "Cho du ngươi tim được long bảo tang rồi,
bị những ten nay truy đuổi, ngươi cũng khong co biện phap đem bảo tang trở về
a."

Hạ Á thở thật mạnh, hừ một tiếng: "Khong co lựa chọn. Những ten kia ở phia
nam, chung ta nếu quay đầu lại cũng chỉ la chui đầu vao lưới, chỉ co thể đi về
hướng bắc thoi."

Lập tức Hạ Á cầm hỏa trạc xien, nhin nhin vach đa đối diện, Hạ Á nắm hỏa trạc
xien khoa tay mua chan hai cai, lui vai bước, phi than nhảy về phia trước.

Khi lực của hắn thật sự dọa người, mấy bước nhảy nay, đều cao hơn thước, nhao
tới tren vach đa, gầm nhẹ một tiếng, hung hăng cắm hỏa trạc xien vao vach đa!
Trạc xien nay cắt loại đa cứng như thiết nay, tựa như cắt đậu hũ vậy!

Co hỏa trạc xien lam chỗ đứng, Hạ Á đem đai lưng bện thanh một sợi day thừng
nem qua: Cầm lấy day thừng, ta keo cac ngươi len.

Thể chất ten nay quả thực giống như quai thu, bị thương mấy chỗ như vậy con co
tinh lực như thế.

Sau khi kẻ đang thương cung với địa tinh tom lấy đoạn day thừng kia, Hạ Á đem
day thừng buộc ngang hong minh, đem hỏa trạc xien cắt vai cai thanh một lỗ
hổng, đưa tay bam vao lam chỗ trụ, rut hỏa trạc xien ra, cố gắng hướng len
tren đam vao.

Dung biện phap như vậy vai lần, rốt cục cũng keo được kẻ đang thương va Vương
phi địa tinh len tren vach đa mấy chục thước.

Hạ Á mệt mỏi ngồi dưới đất thở lien hồi, miệng vết thương tren vai lại chảy ra
mau tươi, lam quần ao đều nhiễm đỏ.

Kẻ đang thương nhin xem ma trong long khong đanh long: "Miệng vết thương của
ngươi lại đổ mau..."

Hạ Á đau đến hừ hai tiếng, tức giận noi : "Noi nhảm, ai ngươi cũng sợ đổ một
chut mau. Chỉ la ở đay tim khong được dược vật, mẹ no..."

Nhắc tới dược, hai mắt kẻ đang thương sang len, nang lập tức ngồi xuống, nhanh
chong cởi giay của minh ra.

Miệng vết thương tren chan nang con co tan dược buổi sang nay mới thay vao,
luc nay điều kiện hữu hạn, cũng khong quản nhiều như vậy, duỗi tay cạo một
chut tan dược ra..

Hạ Á vừa thấy liền nổi giận: "Uy! Cai chan thối của ngươi đa dung qua, lại đắp
len tren miệng vết thương của ta sao?"

Kẻ đang thương tức giận đến suýt nữa chảy ra nước mắt qua, lại cắn cắn moi:
"Ngươi nếu khong cần dung, thi mặc kệ ngươi đau đến chết đi!"

Hạ Á chung quy co thoi quen sinh tồn ở da ngoại, biết loại vết thương nay nếu
khong trị liệu một chut, chỉ cần đổ hết mau cũng co thể lam người ta chết đi,
ngay cả thể chất cường han của chinh minh cũng vậy, hiện tại lại nguy cơ bốn
bề, cũng khong quản được nhiều như vậy.

Tiếp tục đi tiếp, chinh Hạ Á cũng bị thương, khong thể khieng được kẻ đang
thương, kết quả... Áo Khắc Tư chịu trận.

No bị bắt mang tren lưng kẻ đang thương co than hinh cao hơn minh rất nhiều,
tập tễnh đi theo phia sau Hạ Á.

Đoan người khong dam đi dọc theo bờ song, một đường hướng phia đong đi nửa
ngay, đến luc chạng vạng mới chuyển hướng phia bắc.

Đa biết truy binh tuy thời cũng sẽ tim được minh, tự nhien cũng khong dam cắm
trại ma la đi suốt đem.

Ba người khong co thực vật, vừa mệt vừa đoi, lại sợ ban đem sẽ bại lộ phương
vị của minh, khong dam nhom lửa, đến nửa đem, trừ bỏ Hạ Á con co thể kien tri,
kẻ đang thương va Áo Khắc Tư đều co chut chịu khong nổi.

Nhất la kẻ đang thương, ngay hom qua bị rơi vao trong nước, luc nay la mua
đong, buổi tối gio lạnh thổi qua, đến sang thấy nang xanh cả mặt, nằm ở tren
lưng Áo Khắc Tư ma răng va vao nhau canh cach.

Hạ Á nhin thấy, trong long cũng co chut lo lắng. Luc trời sang, cả bọn rốt cục
ngồi xuống nghỉ ngơi, đoi chan nhỏ của Vương phi địa tinh đa sớm lung lay, nga
ngồi xuống rồi cũng khong đứng dậy nổi nữa.

Hạ Á miễn cưỡng sốc len tinh thần, tim toi xung quanh trong chốc lat, sau khi
lật ra một tảng đa, hoan ho một tiếng, rut hỏa trạc xien ra ra sức đam đam
xuống mặt đất..

Sau một lat, Hạ Á quay lại, đoi ban tay to đang cầm lấy một đam hồng hồng tinh
tế giống như trứng ca.

Kẻ đang thương đa bị lạnh đến nỗi thần tri co chut khong ro, liền thấy tay Hạ
Á đưa tới trước mặt, cui đầu nhin thoang qua tay Hạ Á: "Cai gi đay?"

"Ăn hết!" Hạ Á khong phan trần, trực tiếp nắm cằm kẻ đang thương, bức nang he
miệng rồi tống đam đồ vật nay vao.

Vật kia vừa vao miệng, cảm giac tinh tế gion gion, thoang co chut cảm giac e
ẩm, miệng đa kho lại, kẻ đang thương nhai hai cai, trong bụng co thực vật,
tinh thần nhấn thời phấn chấn, cảm giac được trong bụng con co một tia ấm ap,
ngẩng đầu nhin dế nhũi, trong anh mắt co chut cảm kich: "Đay la cai gi?"

Hạ Á liếm liếm đầu lưỡi, nhin nhin trong tay, một đam vật kia, kẻ đang thương
một minh ăn sạch.

"Trứng kiến đỏ." Hạ Á thản nhien noi: "Thứ nay rất tốt, ăn co thể no, hơn nữa
kiến đỏ tinh kho, trứng co thể trừ lạnh. Ngươi sẽ phat ra một than mồ hoi, sẽ
thoải mai hơn."

Kẻ đang thương con muốn noi điều gi, lại thấy cổ họng Hạ Á giật giật, giống
như nuốt nước miếng, liếc mắt thấy trong tay dế nhũi trống trơn, lập tức hiểu
được, nguyen người đang yếu ớt, luc nay trong long lại mềm nhũn, ten kia vi lo
lắng cho minh ma mang trứng kiến đỏ tới, cũng khong biết tại sao, ngay cả trai
tim cũng nong len, kinh ngạc nhin dế nhũi nay, một chữ cũng khong noi nen lời.

Nghỉ ngơi tới luc thai dương len cao, đoan người mới tiếp tục đi, quả nhien
sau một hồi ra mồ hoi, tinh thần kẻ đang thương đa khoi phục một it, chỉ la
khong biết tại sao lại trầm mặc, khong cung Hạ Á noi chuyện, ngay cả đấu vo
mồm với dế nhũi nay cũng khong co hứng. Chỉ co anh mắt ngẫu nhien xoay chuyển,
nhịn khong được luon nhin dế nhũi nay.

Dế nhũi ngẩng đầu ưỡn ngực đi tuốt ở đang trước, buổi sang trong trẻo nhưng
gio lớn lạnh lẽo, Hạ Á hit thở phun ra nhiệt khi phieu tan trong khong khi, kẻ
đang thương nhin bong dang cường trang rộng lớn của Hạ Á, khong khỏi ngay
ngốc...


Liệp Quốc - Chương #30