Chiến Đấu Thảm Thiết.


Người đăng: thatlakho1122

Bây giờ đã là ngày thứ sáu kể từ khi Bá Sinh rời đi từ cửa tây Tinh Vân trấn.
Dọc theo rìa Phong Hỏa sơn mạch, Bá Sinh vô kinh vô hiểm đi hơn năm trăm dặm.
Trên đường đi Bá Sinh cũng tiện tay xử lý những dã thú có giá trị và hành
trang của hắn có thêm một ít da lông của hưu, gấu, hổ. Đặc biệt là vài chục
chiếc nanh sói làm mũi tên cũng không tệ. Có lẽ sau sự kiện kia Bá Sinh rất
chú ý chăm sóc loài sói thì phải, tội cho những con sói đó.

Theo trên bản đồ mà tính nơi này còn cách Thanh Khải trấn chưa tới hai trăm
dặm đường, chiếu theo tốc độ hiện tại mà tính thì tầm vào buổi tối hai ngày
sau Bá Sinh sẽ tới nơi. Lúc này mặt trời có sắp có dấu hiệu chơi trò mất tích,
Bá Sinh định tìm nơi dựng lều nghỉ ngơi thì chợt nghe vài tiếng sói tru đoán
chừng ít nhất hơn chục con.

“Lại là sói à.”

Lẩm bẩm một câu xong Bá Sinh cẩn thận lại gần phương hướng đàn sói, càng đến
gần thì mùi huyết tinh ngày càng nồng đậm, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng
thét thảm thiết. Bá Sinh nhanh nhẹn leo lên một cây cao, hắn đã thấy phía
trước là một khu đất trống có một đoàn người còn lại khoảng chừng hơn ba mươi
đang tạo thành hình vòng tròn bao quanh năm chiếc xe ngựa chất đầy hàng hóa.
Bọn người họ có người cầm kiếm, có người cầm đao, có người cầm thương, cũng có
hai người cầm cung đứng ở trên xe chở hàng bắn tỉa nhưng cung tên thì không
còn bao nhiêu nên bắn thêm mấy phát thì rút kiếm tham gia vào vòng chiến. Bầy
sói đâu phải chừng hơn chục con như Bá Sinh nghĩ đâu mà có gần hai trăm con
đang bao vây đoàn xe. Phía trước của họ chất đầy thi thể sói nhưng cũng có
nhiều đồng đội ngã xuống. Gương mặt mỗi người trông rất mệt mỏi hình như đã
giằng co một lúc lâu có dấu hiệu chống đỡ không nổi.

Một đại hán dũng mãnh chém bay hai con sói lao vào thì bên tai bỗng nghe thấy
tiếng xé gió. Một con sói đang há mồm máu và lao nhanh phía bên hông của đại
hán. Đại hán thầm hô không ổn, đao vừa mới hết đà và con sói nắm bắt thời cơ
khá tốt nên đại hán không thể né tránh. Lúc đại hán muốn phải nhận mệnh thì
ngay lúc này một mũi tên phóng nhanh đến vang lên tiếng “phụp” cắm vào eo con
sói. Đại hán thề cái âm thanh bình thường lúc này là âm thành tuyệt vời nhất
mà hắn được nghe. Hắn xoay người bồi thêm một nhát vào cổ con sói, quay về
hướng Bá Sinh gật đầu rồi tiếp tục chém giết.

Một bản giao hưởng “phụp phụp phụp phụp ….. phụp phụp” vang lên bên tai của
mỗi người. Theo mỗi tiếng “phụp” vang lên là một con sói bị trọng thương và bị
người bên cạnh thuận tiện bồi một phát nằm xuống, có nhiều tiếng “phụp” cứu
đoàn xe một mạng. Liên tục mấy chục con sói ngã xuống, bầy sói bắt đầu rối
loạn. Còn người đoàn xe biết có cao thủ trợ trận thì càng giết càng hăng liên
tục đẩy lùi bầy sói, có một số con yếu tim hoảng sợ cụp đuôi bỏ chạy. Mới
chừng mười phút thôi mà bầy sói chỉ còn trên dưới một trăm, trong khi đoàn
người nhân số hầu như không đổi chỉ có hai người số nhọ nằm xuống.

Khi thắng lợi đến trước mắt thì bỗng một tiếng tru rất to vang vọng khắp nơi,
bầy sói như được uống thuốc kích thích hăng máu lên chống trả quyết liệt. Rồi
một con sói hình thể to gấp đôi bình thường lao tới đoàn người, nó linh hoạt
né tránh trường thương và cắn ngay vào yết hầu của một thanh niên trẻ tuổi.
Thanh niên này hoảng sợ lắc mình né tránh nhưng không kịp, “rắc” một phát
tuyệt khí bỏ mình. Ngay lúc này một mũi tên lao nhanh đến nhưng không có tiếng
“phụp” vào thịt quen thuộc phát ra mà con sói thủ lĩnh nhanh chóng tránh
thoát. Nó khinh thường liếc nhìn về phương hướng của Bá Sinh liên tục cào cắn
xử lý thêm ba người. Bên cạnh thì những con đệ của nó cũng xử lý được thêm
hai, đoàn người rơi vào nguy hiểm.

Bá Sinh nghĩ thầm “thật nhanh” khi con sói đã né bốn mũi tên của hắn. Lần này
Bá Sinh rút mũi tên nanh sói ra kéo căng hết cỡ chờ đợi thời cơ. Khi con sói
thủ lĩnh bị một đường kiếm chặn lại thì một đường trắng chớp lóe như tia chớp
lao tới cổ nó. Nó có chút bất ngờ về tốc độ của mũi tên này, nó vội vàng né
tránh nhưng vẫn bị mũi tên găm vào đùi trước. Mặc dù hơi có chút đáng tiếc khi
không trúng chỗ hiểm nhưng như vậy cũng đủ rồi. Tốc độ sói thủ lĩnh giảm xuống
cộng thêm đại hán cầm kiếm kiềm chế, chỉ trong chốc lát một mũi nanh sói cắm
chuẩn xác vào eo đồng thời đại hán chớp thời cơ một kiếm xuyên yết hầu kết
thúc sinh mạng sói thủ lĩnh.

Mất đi thủ lĩnh, bầy sói mới hung hăng một lát thì bỗng “ẳng ẳng” cụp đuôi
chạy trốn tứ tán. Có vài thanh niên hăng máu đuổi theo thì bị đại hán cầm kiếm
ra lệnh ngăn lại, cả đoàn người thu xếp một thời gian rồi có mấy người hướng
về phía vị cao thủ Bá Sinh đi tới.

Chiến đấu kết thúc, Bá Sinh nhảy xuống cành cây thì thấy đoàn người đang đến.
Vài phút sau xuất hiện trước mắt Bá Sinh có sáu người, dẫn đầu là đại hán cầm
kiếm có thể kiềm chế sói thủ lĩnh kia chắc hẳn là lãnh đạo của đoàn người. Đại
hán có chút bất ngờ với gương mặt trẻ tuổi của Bá Sinh nhưng vẫn thi lễ một
cái đối với Bá Sinh, năm người đứng sau cũng đồng thời thi lễ cùng thủ lĩnh
của mình. Nếu không có vị cao thủ này thì có lẽ đoàn người của hắn đã hoàn
toàn bị diệt, đúng là anh hùng xuất thiếu niên.

Bá Sinh xua xua tay vịn vai đại hán và nói:

“Các hạ không cần khách khí, người trong giang hồ gặp chuyện khó khăn giúp đỡ
nhau là bình thường thôi mà.”

Đại hán cười và lắc lắc đầu:

“Giang hồ hiểm ác găp chuyện nếu không bị bỏ đá xuống giếng thì may mắn rồi,
tiểu huynh đệ với chúng ta không quen không biết mà hào hiệp ra tay đúng là
hiếm có, hiếm có. Ta tên Văn Nhạc là đoàn trưởng chi nhánh tiêu cục Viễn An
hân hạnh gặp mặt.”

Bá Sinh hão hữu bắt tay Văn Nhạc:

“Tại hạ Bá Sinh, hân hạnh gặp mặt các vị.”

Đúng là giang hồ hiểm ác, Bá Sinh có thể lựa chọn bỏ mặc đám người không quen
biết mà không ai nói gì. Bá Sinh đã trải qua việc lớn lên mà không có sự ấm áp
của mẹ, khi chưa trưởng thành lại mất đi sự che chở của cha nên Bá Sinh hiểu
rõ một người mà mất đi người thân, mất đi trụ cột trong gia đình thì đau khổ
và khó khăn cỡ nào, nếu trong phạm vi mình có thể thì Bá Sinh không do dự giúp
đỡ người lúc người gặp khó khăn.

Trao đổi vài câu với nhóm người, Bá Sinh sánh vai với Văn Nhạc đi về phía đoàn
xe. Lúc này mọi người của tiêu cục đang thu dọn chiến trường, đám người và Bá
Sinh vừa đến cũng tham gia vào. Bá Sinh nhặt lại những mũi tên mà mình bắn ra,
hắn bắn ra được chừng hơn bốn mươi mũi tên nhưng giờ còn khoảng mười lăm chiếc
nguyên vẹn. Con sói thủ lĩnh có vẻ còn to hơn con lần trước suýt khiến Bá Sinh
ôm hận một chút, phía trước đầu có một nhúm lông trắng nổi rõ trên nền xám
nhưng trông rất hài hòa. Bá sinh rút tên trên người nó ra, hơi chút vui mừng
vì chúng vẫn còn xài được.

Đến lúc trăng lên thì chiến trường phần lớn đã thu thập xong. Văn Nhạc đọc tên
từng người bị tử vong với niềm thương tiếc của những người sống sót. Trên
gương mặt mỗi người tràn đầy bi thương, thậm chí nhiều người không kiềm được
nước mắt trước thi thể của chiến hữu mình. Văn Nhạc khi đọc xong đến tên cuối
cùng thì giống như hét lên:

“Bốn mươi bảy vị chiến hữu đã dũng cảm chiến đấu và hi sinh tính mạng của
mình, nhờ có sự hi sinh đó mà chúng ta mới còn sống tiếp, nhờ có sự hi sinh đó
mà tôn nghiêm và uy tín của tiêu cục chúng ta được đảm bảo. Hình ảnh những
chiến hữu ngã xuống chúng ta sẽ không bao giờ quên. Chúng ta sẽ chăm sóc gia
đình các chiến hữu và kể cho họ nghe về sự anh dũng mà các vị thể hiện. Các vị
hãy yên nghỉ!”

Mặc dù tỏ ra cứng rắn nhưng Bá Sinh liếc thấy một dòng nước chảy theo khóe mắt
của Văn Nhạc, hắn nghĩ “đúng là một vị thủ lĩnh tốt và nghĩa khí rất đáng kết
giao”.

Khi Văn Nhạc đọc xong thì từng ngọn lửa được châm lên. Các thành viên còn sống
cúi người đối với những thi thể bốc cháy. Bá Sinh cũng giống như bọn họ cuối
người thể hiện một sự tôn trọng. Khi ngọn lửa tắt thì có nhiều người lên thu
thập tro cốt của chiến hữu để sau này về quê cho gia đình vừa thu thập họ vừa
khóc rống lên rất thương tâm.

Đối diện với nỗi đau thì mỗi người cần phải mạnh mẽ hơn nữa nhất là mọi người
cùng sống trong gươm đao nay sống mai chết. Chỉ có càng mạnh mẽ hơn thì mới
sống sót, thì mới bảo vệ được những thứ quý giá nhất. Sau sự bi thương thì mọi
người bắt đầu chôn lũ sói và dựng lều trại nghĩ ngơi. Xung quanh đây không có
dã thú mạnh mẽ nên chiến trường này có sức uy hiếp đe dọa với thú hoang, nhắc
nhở bọn chúng không nên tiến đến.

Trời đã khuya, mọi người cùng nhau ca hát, cùng nhau kể chuyện, cùng nhau uống
rượu trong niềm vui và nước mắt.


Lập Thiên - Chương #3