Dã Thú Dị Biến


Người đăng: thatlakho1122

“Cạn ly nào Bá Sinh huynh đệ.”

Một đại hán hướng ly rượu to bằng nắm tay về phía Bá Sinh cao giọng nói. Đại
hán này chính là người dũng mãnh cầm đao chém bay hai con sói trong cuộc chiến
với khuôn mặt đầy dũng mãnh sát khí nhưng bây giờ thì đầy niềm nở và nồng
nhiệt.

Bá Sinh cũng vui vẻ đáp lại

“Cạn ly.”

Một tiếng chạm thật to, có cột nước nhỏ bắn lên trời, Bá Sinh nâng cốc rượu
lên uống thật sảng khoái. Đây đã là cốc thứ mấy rồi Bá Sinh cũng không nhớ rõ
nữa. Mặt hắn lúc này đỏ như quả cà chua, tuy tiễn thuật cao cường nhưng đây là
lần đầu Bá Sinh uống nên tửu lượng không bằng được với những người còn lại
trong tiêu cục. Mọi người uống là rượu ủ từ 12 loại quả chín nên được mọi
người quen gọi là thập nhị hợp tửu. Độ rượu không cao lắm nhưng mùi vị rất
nồng, nó giúp khơi gợi và giải tỏa tâm trạng của mọi người. Bá Sinh rất khâm
phục những người sáng tạo ra rượu, nó có thể uống lúc vui để chia sẻ niềm vui,
lúc buồn mượn rượu giải sầu quên đi tất cả, những người nhút nhát một ngụm vào
thì được chắp thêm mười lá gan ngay.

“Một ly rượu
Cho ta say
Một ly rượu
Chia niềm vui
Một ly rượu
Vơi nỗi buồn
Dù buồn vui
Cho ta lên”

Lại một cốc nữa nâng lên, đầu óc Bá Sinh bắt đầu choáng váng và nằm thiếp đi
lúc nào không biết. Bên tai hắn thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng cười hào sảng
và tiếng nâng cốc nhiệt tình …
…..
Sáng sớm hôm sau, Bá Sinh tỉnh dậy lắc lắc đầu có chút choáng váng của mình,
hắn nghĩ thầm “ thứ này có uống rất sảng khoái nhưng sáng ra mệt mỏi quá, chắc
sau này mình nên hạn chế.” Lúc này đoàn tiêu cục đã chuẩn bị xuất phát lên
đường thẳng về phía nam đến Ngũ Thanh trấn là trụ sở của tiêu cục.

Lúc này đây Văn Nhạc và đoàn người đứng trước mặt Bá Sinh, Văn Nhạc lên tiếng:

“Bá Sinh huynh đệ, nếu huynh đệ không chê có thể gia nhập vào tiêu cục Viễn
An, với thân thủ của huynh đệ có thể leo được cao hơn ta trở thành tinh anh
của Viễn An, tiền đồ bất khả hạn lượng.”

Bá Sinh mỉm cười đáp lại:

“Đa tạ ý tốt của Nhạc huynh nhưng đệ hiện giờ chưa có ý định gia nhập một thế
lực nào.”

Văn Nhạc có chút tiếc nuối:

“Người tuổi trẻ chí ở bốn phương. Bá Sinh huynh đệ đã cứu chúng ta một mạng,
sau này có gì cần thì đến tiêu cục Viễn An tại Ngũ Thanh trấn tìm ta, ta và
các chiến hữu sẽ hết lòng giúp đỡ dù cho núi đao biển lửa vẫn không nề hà.”

Nói xong Văn Nhạc rót đầy hai ly rượu, Bá Sinh tiếp nhận một ly cụng nhau uống
cạn sảng khoái nói:

“Có cơ hội nhất định gặp lại Nhạc huynh cùng các huynh đệ cùng uống thật say.
Bây giờ Bá Sinh xin cáo từ.”

Trao đổi từng cái ôm với đoàn người, Bá Sinh bắt đầu dọc theo hướng tây đi về
phía Thanh Khải trấn. Dọc đường đi Bá Sinh nhạy cảm phát hiện rất nhiều điều
khác thường. Xung quanh nơi sơn mạch thường có rất nhiều dã thú mới đúng, mà
lúc này đã đến trưa mà Bá Sinh chỉ gặp rải rác vài con thú nhỏ yếu. Trong lòng
Bá Sinh bỗng dâng lên nỗi bất an không tên, Bá Sinh thả chậm tốc độ vừa đi vừa
thăm dò cẩn thận.

Phía trước Bá Sinh lúc này là một mảnh cây cối hỗn loạn, nhiều cây cối ngã
nghiêng, có những cây to còn bị gãy đổ trên mặt đất, nơi này có đầy những vết
chân dã thú còn mới hẳn là không quá hai giờ. Từ dấu vết, lông và mùi để lại
Bá Sinh dễ dàng nhận ra được rất nhiều loại dã thú gồm cả rắn, chồn, gấu, sói,
hổ … bình thường rất khó ở chung đang cùng nhau tập hợp và di chuyển về phía
trước như chịu sự dẫn dắt của thứ gì đó, phương hướng chính là Thanh Khải
trấn.

Nhận ra được điều này Bá Sinh càng cẩn thận hơn. Càng đi thì Bá Sinh càng thấy
vết chân dã thú càng nhiều hơn như từ bốn phương tám hướng tập hợp lại. Bá
Sinh thấy lần này Thanh Khải trấn sắp có một cuộc chiến nổ ra. Bỗng ngay lúc
này một vệt xanh từ bụi cây gần đó lao nhanh về phía Bá Sinh. Đã có cảnh giác
từ trước nên ngay lập tức Bá Sinh lăn người tránh thoát. Khi ngẩng đầu lên thì
đập vào mắt Bá Sinh là một con rắn dài nữa mét, mình hơi dẹp chỉ, nhỏ bằng tầm
hai ngón tay nhưng làn da một màu xanh lục đậm cùng với cái đầu hình tam giác
nhọn của nó nói cho Bá Sinh biết không nên để thứ này chạm vào người mình. Mới
đứng dậy xong thì lại liên tục có vài vệt xanh nữa phong về phía Bá Sinh. Hắn
có chút tê dại da đầu và cho rằng mình lọt vào ổ rắn. Bá Sinh nhanh chân lách
người rồi chạy lui về một khoảng cách thì những con rắn đó không đuổi theo nữa
mà quay lại nhích dần hướng về Thanh Khải trấn.

Trời đã bắt đầu tối dần cộng với việc trải qua cuộc tấp kích bất ngờ, Bá Sinh
không dám lỗ mãng. Hắn tìm tới một cái động nhỏ cũ nơi vách đá. Kiểm tra một
lúc không có dấu hiệu của dã thú sinh sống, Bá Sinh dùng cành cây che lại cửa
động và rắc bột xung quanh đánh lừa khứu giác của dã thú.

Cả ngày phải di chuyển trong căng thẳng, đến bây giờ Bá Sinh thể lực sắp cạn
kiệt. Hắn lấy một ít thịt khô trong túi đồ mình ra nhấm nháp, chợt không biết
nghĩ sao mà hắn lấy ra bầu rượu hoa quả ngon mà đoàn tiêu cục tặng cho, nhai
nuốt vài miếng thịt khô lại làm một ngụm thật sảng khoái làm sao. Có lẽ vì mệt
cũng có lẽ tại men say mà Bá Sinh rất nhanh chìm vào giấc mộng. Trong mộng có
lẽ hắn có giấc mơ đẹp nên mặt hắn có chút mỉm cười vui vẻ.

Bá Sinh cảm thấy bàn tay mình nhột nhột như con nào liếm vào, cảm giác cũng
phê phê nên hắn chưa mở mắt ra. Đột nhiên ngón trỏ tay phải của hắn bị con gì
cắn vào…

“A … A … A … Đau chết ta ……”

Bá Sinh vừa hét vừa rảy cánh tay phải thì có một tiếng “bịch” va vào thành
động. Mút ngón tay phải bị chảy máu, Bá Sinh tức giận nhìn vào con vật đã cắn
mình. Nó là một con chuột lông màu vàng, chỉ bằng nắm tay em bé, hơi kì lạ là
trên đỉnh đầu nổi bật một nhúm lông màu đỏ, hơi dị lại rất hài hòa như là sinh
ra nhúm lông đỏ vốn phải nằm ở đó.

Chú chuột nhỏ kêu “Chít … chít … chít … đưa đôi mắt tội nghiêp muốn khóc về
phía Bá Sinh. Nó rón rén ăn một ít mẫu thịt thừa rơi vãi, có vẻ nó rất đói. Bá
Sinh nhìn con vật có vẻ vô hại này thì hòa hoãn lại nhưng khi nhìn về phía
ngón tay của mình thì lửa giận lại bốc lên. Hắn đến nhanh tay túm lấy vùng da
sau cổ con chuột tội nghiệp xoay xoay mấy chục vòng đến khi chú chuột nhỏ mắt
đầy sao thì mới buông nó xuống. Thấy hơi tội tội, Bá Sinh xé một ít thịt khô
để trước mặt nó. Con chuột sáng mắt chít chít ăn lấy ăn để, ăn xong nó lại đưa
mắt nhìn Bá Sinh. Bá Sinh hiểu ý lấy ra một cục thịt to cho nó ăn tròn bụng,
con chuột dùng hai chi trước khều khều bụng căng ra của mình trông rất đáng
yêu.

Bá Sinh cũng cảm thấy yêu thích con chuột này, lúc buồn buồn lấy ra nghịch
cũng vui nên hắn làm ra quyết định đưa con chuột vào tròng. Bá Sinh cười híp
mắt xoa xoa đầu chuột nói:

“Chuột nhỏ chú mày đi theo ta không, đi theo ta sẽ có thịt ăn no đấy.”

Như hiểu được tiếng người con chuột đầu hơi cuối gật gật với Bá Sinh rồi “
Chít … chít … chít … chít …” như muốn nói ngươi có đồ cho ta ăn no thì ta theo
ngươi lăn lộn, không được nuốt lời.

Thấy con chuột rất linh tính, Bá Sinh thấy thú vị xoa xoa đầu nó nói nhỏ:

“Từ nay theo ca lăn lộn ngươi không cần lo ăn uống, mà theo ca rồi thì chú cần
phải có một cái tên. Để nghĩ thử xem trên đầu chú em có nhúm đỏ hay hay, từ
nay về sau là Nhóc Đỏ nhé, ha ha ha ha … tên đẹp Nhóc Đỏ… Nhóc Đỏ.”

Chuột nhỏ “chít … chít … chít…” kháng nghị nhưng Bá Sinh mặc kệ nó cười ha ha
nhất nó bỏ vào túi áo. Hắn thu dọn hành trang tiến về phía trước. Chú Nhóc Đỏ
thò cái đầu nhỏ nhắn dễ thương ra ngoài phía trước. Nó không biết rằng cuộc
gặp gỡ định mệnh ngày hôm nay sẽ thay đổi vận mệnh của nó và người thiếu niên
này. Một người một chuột ngây ngô cùng bước trên con đường đầy chông gai thử
thách.


Lập Thiên - Chương #4