Tinh Vân Trấn


Người đăng: thatlakho1122

Tinh Vân trấn là một trấn rất có danh khí với quy mô hơn 30 vạn dân, phía đông
bắc của trấn chừng trăm dặm là tam giai Tinh Vân tông, nghe nói tông chủ là
kim đan hậu kì, còn có lão quái nguyên anh hay không thì ít người biết rõ.
Trấn này không thuộc bất kì sự quản lý của đế quốc nào mà là hậu hoa viên của
Tinh Vân tông. Trấn chủ là một vị trúc cơ tuổi đã ngoài 40 một đội thị vệ trăm
tên luyện khí kì duy trì trật tự và thu thuế.Tinh Vân trấn nằm gần Phong Hỏa
sơn mạch nên trấn tập trung rất nhiều mạo hiểm giả, dong binh đoàn và thương
nhân có tiếng.
Lúc này mặt trời đã lên tới đỉnh, không khí tuy nóng bức nhưng không có làm
giảm đi sự náo nhiệt ở đây.

“Đội ngũ đi thu thập thảo dược ngoài rìa sơn mạch tuyển một số nhân công có
kinh nghiệm về linh thảo sáng mai xuất phát đây.”

“Tại quầy có bán thịt dã thú tươi ngon đây giá rẻ 5 đồng một cân mại vô mại
vô.”
“Khuyến mãi dược phẩm chữa thương mua một tặng mười tính tiền mười một đây
~.~”
………….
Cửa đông trấn người ra vào tấp nập, tiếng hò hét rao bán, tìm người khắp nơi.
Bá Sinh quần áo te tua nhuốm máu, tóc tai rối bời như thằng ăn mày theo dòng
người tấp nập vào trấn. Giao cho vệ binh 2 đồng, Bá Sinh mới bước vài bước thì
bị vài tên thương nhân vây quanh chặn hỏi.

“Huynh đệ à có đồ gì tốt không cửa hàng Đức Lan thu mua hết với giá phải
chăng, uy tín hàng đầu”

“Huynh đệ cần thay quần áo hay nghỉ ngơi không hãy về với đội của tôi”…..
Bá Sinh lắc lắc đầu cười cười từ chối những người này, hắn đã từng ở đây vài
tháng nên hắn cũng thông thuộc tương đối nơi này, có thể tìm kiếm được nơi
thích hợp với mình.

Trên người Bá Sinh chỉ có ít ỏi hơn 2 lạng bạc, số tiền mấy chục lạng tích góp
8 tháng vẫn cất trong phòng của hắn trên môn phái. Mà cho Bá Sinh mười lá gan
bây giờ cũng không dám quay lại tìm đường chết, quân tử lấy tiền mười năm chưa
muộn sau này có thực lực hắn sẽ trở lại hoàn trả nhiều lần dẫu biết rằng điều
ấy rất xa vời.

Tiền ở giới bình dân mạo hiểm giả đơn vị nhỏ nhất là đồng. một ngàn đồng tương
đương với một lạng bạc, mười lạng bạc thì đổi được một lạng vàng, mười lạng
vàng thì tương đương với một viên hạ phẩm linh thạch dùng cho giới tu sĩ mà
chắc là không ai chịu đổi. Trên hạ phẩm linh thạch còn có trung phẩm linh
thạch, thượng phẩm linh thạch và tuyệt phẩm linh thạch với tỉ lệ 1:100.

Bá Sinh ghé vào cửa hàng mua mấy bộ trang phục rồi sau đó thuê một căn phòng ở
tửu lâu để tắm rửa sạch sẽ mùi máu tanh. Đúng là sự khác biệt của phái mạnh
giữa trước và sau khi tắm là một trời một vực. Lúc trước nhìn Bá Sinh có chút
giống ăn mày thì bây giờ lại như lột xác với làn da trắng trẻo, khuôn mặt có
chút soái ca, người cân đối cao 1m7 cũng có chút cơ bắp. Bá Sinh cũng có chút
giật mình về thân thể của hắn lúc này. Thời gian trước hắn vẫn một nước da
ngăm ngăm mà đâu có công tử bột thế này đâu thật là kì quái. Có lẽ cũng liên
quan đến kỳ tích mới xảy ra về vết thương của hắn mà thôi hắn mặc kệ vậy cũng
càng tốt “càng đẹp trai thì càng dễ tán gái hehe”. Hơi chút tự xướng về sự
thay đổi của hắn xong Bá Sinh kêu vài món nhăm nhi no bụng rồi lăn ra ngủ.

Khi tỉnh dậy, Bá Sinh dạo các quầy hàng mua một ít thuốc chữa thương và dụng
cụ cần thiết như bản đồ khu vực xung quanh, dây thừng, móc sắt và một ít phân
của yêu thú cấp hai tuy hơi hôi hôi chút nhưng có hiệu quả cao trong việc xua
đuổi dã thú. Cuối cùng còn hơn 1 lạng bạc Bá Sinh bước vào tiệm rèn Bách Khí
tương đối nhỏ, phía trước được bày đặt đủ loại binh khí với nhiều kiểu dáng
khác nhau.

Vì túi tiền eo hẹp, Bá Sinh chọn một cây cung tương đối tiêu chuẩn dài khoảng
gần 1 mét làm bằng gỗ trên trăm năm khắc hình mãng xà, dây cung làm bằng gân
dã thú rất đàn hồi có tên Xà Đằng cung tiêu hao mất 800 đồng. Bá Sinh đặt làm
thêm 60 mũi tên bình thường và 2 mũi tên nanh sói đặc biệt đến sáng sớm mai
lấy.

Trở về tửu quán thì trời đã tối, Bá Sinh trầm tư suy nghĩ về mọi việc đã trải
qua trong khi tay thì cầm một chiếc đùi gà nhai ngấu nghiến. Một mình tự lập 6
năm Bá Sinh biết nơi này không thể ở lâu, phải nhanh chóng rời khỏi phạm vi
thế lực Tinh Vân tông mới an toàn. Nếu không lỡ đâu một ngày đẹp trời nào đó
Lý Thiên Thành và đồng bọn vui vẻ đi dạo quanh phạm vi Tinh Vân tông tình cờ
gặp mặt Bá Sinh sống vui sống khỏe thì quyết tâm chăm sóc hắn kỹ càng hơn thì
hắn không chịu nổi. Ít nhất là với thực lực bây giờ Bá Sinh không thể đối mặt
trực tiếp cừu nhân được, chuyện gì cũng phải từ từ thì khoai mới nhừ.

Bá Sinh săm soi chiếc bản đồ mới tinh vừa mua, hắn cau mày bóp trán trong chốc
lát rồi vỗ tay một phát chỉ vào phía môn phái Tịnh Sơn.Từ cửa tây Tinh Vân
trấn dọc theo Phong Hỏa sơn mạch hai ngàn dặm chính là giao giới với Tịnh Sơn
tông. Tịnh Sơn tông cũng là một tam giai tông môn có nội tình tương đương với
Tinh Vân tông. Hai tông môn này vì tranh chấp tài nguyên mà nhiều lần xảy ra
xung đột thế như thủy hỏa nên chắc có đi dạo thì Lý Thiên Thành cũng không rỗi
hơi mà đến nơi này.

“Ngày mai chính là hành trình của ta đến khu vực Tịnh Sơn tông, thôi hôm nay
thật mệt ngủ phát đã rồi mai tính tiếp.”

Khi ông mặt trời thức dậy, Bá Sinh mở mắt ra rửu mặt cho tỉnh táo rồi bắt đầu
múa những bộ quyền pháp ma cha hắn chỉ dạy, có đấm, có đá, bước chân trông rất
linh hoạt và ra đòn rất dứt khoát. Đến khi mồ hôi đầm đìa Bá Sinh mới ngừng
lại và tắm rửa mát mẻ chào mừng một ngày mới.

Thanh toán tiền phòng xong, Bá Sinh nhanh chân đi đến tiệm rèn. Lúc này đón
tiếp hắn không phải là tiểu nhị gầy còm thư sinh lúc trước mà là một vị đại
hán cơ bắp lực lưỡng với nước da ngăm đen khỏe khoắn. Đại hán vỗ vỗ vai Bá
Sinh và nói:

“Vị tiểu huynh đệ này ngày hôm qua mới đặt mũi tên phải không. Hai cái răng
nanh rất khá đấy, ta phải tốn sức chín trâu hai hổ mới tạo được ra mũi tên sắc
bén có thể xuyên thủng lớp da của một vài yêu thú cấp một, tiểu hữu hãy xài
hiệu quả nhé.”

Nghe được như vậy Bá Sinh mừng ra mặt vội vàng lễ phép đáp lại:

“Cảm ơn lão bản ra sức chiếu cố, tại hạ sẽ cố gắng tận dụng tốt.”
Nói xong Bá Sinh một tay giao tiền một tay giao cung rồi định rời đi thì đại
hán lại hỏi:

“Tiểu huynh đệ đi vội vàng thế, tính bây giờ ra ngoài xông xáo một phen à.”

Bá Sinh cười cười, nghĩ nghĩ nói ra thì cũng không có gì bèn trả lời:

“Tại hạ nghĩ đi đến Tịnh Sơn tông xem một chút có gì hay không ấy mà, tranh
thủ trẻ tuổi đi nhiều nơi biết nhiều thứ sau này còn có chuyện để mà kể cho
con cháu.”

Đại hán ánh mắt bỗng có chút mừng rỡ vội vàng nói:

“Vậy thì tốt quá tiểu huynh đệ có thể chuyển giúp ta một bức thư vấn an sư phụ
ta. À giới thiệu một chút ta tên Hán Bân, sư phụ ta tên Đặng Vũ ở trấn Thanh
Khải giúp ta một chuyến nhá.”

Cũng tiện đường nên Bá Sinh gật đầu.

“Tại hạ là Bá Sinh rất hân hạnh.”

Đại hán Hán Bân vào trong một chút rồi đi ra. Trên tay Hán Bân cầm một phong
thư và một mũi tên.

“Phong thư này nhờ Bá Sinh đệ chuyển giúp sư phụ ta. Còn mũi tên này được ta
tinh luyện kĩ từ tinh thiết cao cấp có lực xuyên thấu cực cao làm thù lao. Bá
Sinh đệ thấy được không.”

Bá Sinh vui mừng tiếp nhận phong thư và mũi tên.

“Cảm ơn Hán Bân huynh, Bá Sinh nhất định giao tận tay.”

Hán Bân vịn vai Bá Sinh cười nói:

“Ta mới cảm ơn mới đúng, chúc Bá Sinh đệ thuận buồm xuôi gió.”

Trao đổi vào câu xong Bá Sinh tạm biệt rời đi tiệm rèn, rời đi Tinh Vân trấn
với tấm lưng tràn đầy nhiệt huyết, quyết tâm.


Lập Thiên - Chương #2