Cơ Duyên


Người đăng: thatlakho1122

Bầu trời u ám, dưới sườn núi còn thoang thoảng mùi máu tanh, một thiếu niên
ngồi bệch xuống đất thở hỗn hễn, tay phải là cây dao găm chếch xuống đang nhỏ
từng giọt từng giọt đỏ tươi. Buông lỏng thở phào một hơi như tìm đường sống
trong cõi chết thiếu niên có chút nghĩ mà sợ.

“Haizz… Dạo một vòng tử môn quan may mắn ta vẫn cười cuối cùng.”

Trên mặt của thiếu niên có chút sợ hãi, có chút mừng rỡ rồi thay vào đó là tức
giận phẫn nộ rồi lại cảm giác như vô lực nằm trên mặt đất. Cắn chặt răng cố để
mình tỉnh táo, thiếu niên khuôn mặt đầy máu tái nhợt cố gắng đứng dậy dùng áo
buộc chặt vết cào đang rỉ máu trước ngực.
Phía trước mặt của thiếu niên là một con sói xám to như con nghé con đang nằm
thoi thóp. Dưới yết hầu của nó có một vết thương sâu hoắm đang chảy máu loang
cả một vùng. Con sói giãy dụa một lát rồi tru dài mang theo vẻ không cam lòng,
trừng trừng nhìn nhân loại trước mắt nó kia sau đó trút hơi thở cuối cùng.

Liếc nhìn thi thể sói xám một phát, thiếu niên nhanh chóng thu thập hai chiếc
răng nanh, gắng sức lê thân thể mệt mỏi kiệt sức rời xa nơi đây. Nén lại sự
đau nhứt từ trên thân thể truyền lại, chân trái và chiếc gậy từ tay phải nhích
từng chút từng chút rời xa nơi nguy hiểm này. Một lúc sau có tiếng hổ gầm vang
lên, thi thể sói xám biến mất chỉ còn vết máu đọng lại chứng minh nơi đây đã
từng xảy ra một cuộc chiến sinh tử.
Thiếu niên tên Lê Bá Sinh từ khi cất tiếng khóc chào đời thì mẹ hắn từ biệt
hắn đi về nơi xa, cha hắn một mình nuôi hắn khôn lớn mà không đi bước nữa. Cha
hay kể cho hắn nghe về hành trình chuyến đi săn mà ông và đồng đội trải qua và
đặc biệt các thần thoại về tiên nhân làm Bá Sinh say đắm không thôi. Có lần Bá
Sinh mơ thấy mình là một vị thần tiên đi mây về gió phất tay tạo mưa trông rất
ngầu và tỉnh dậy hắn lật đật tắm rửa thay quần. Cha Bá Sinh rãnh rỗi dạy hắn
rèn luyện thân thể, dạy cách bắn cung, dạy hắn làm nam nhi phải đầu đội trời
chân đạp đất, phải có dũng khí vươn lên bất chấp mọi khó khăn gian khổ. Bá
Sinh rất thần tượng cha của mình muốn mạnh mẽ như cha à mà còn một ước mơ cao
hơn nữa là trở thành thần tiên như câu truyện cha kể. Cho đến khi một ngày
định mệnh lúc 9 tuổi Bá Sinh được tin cha của hắn đã hi sinh anh dũng trong
đợt thú triều để bảo vệ Thanh Sơn trấn được an toàn. Hắn đã khóc thật nhiều
thật nhiều suốt ba ngày đêm hắn nén đau thương nước mắt, hắn cố gắng trở nên
mạnh mẽ hơn và từ những kinh nghiệm mà cha truyền thụ cộng với sự kiên cường
hắn đã có thể sinh tồn sau đó trở thành một thợ săn giỏi.

Bá Sinh rời đi thôn trấn của mình đến với thế giới rộng lớn mang đầy cơ duyên
nhưng cũng nguy hiểm hơn. Hắn đã trở thành một thợ săn lang thang trẻ tuổi đầy
kinh nghiệm với nhiệt huyết đầy mình. Rồi mộng tưởng lúc nhỏ đã dẫn dắt Bá
Sinh tiếp xúc với con đường có thể trở thành thần tiên thông qua việc hắn đã
tranh đoạt được một suất vào tông phái tu tiên Tinh Vân tông mặc dù chỉ làm
tạp dịch. Mà tạp dịch cũng là một bắt đầu không tồi, từ xưa đến nay có rất
nhiều truyền kì cường giả tiên nhân cũng xuất phát từ tạp dịch bằng sự cố gắng
và kì ngộ cũng danh chấn thiên hạ như tu la vương Huyết Sát, như thạch vương
Thiết Tâm đấy thôi.

Tạo hóa thật trêu ngươi, Bá Sinh vài ngày trước vẫn là tạp dịch trong Tinh Vân
tông, được bao nhiêu người ước ao, tranh giành đến máu chảy đầu rơi. Mặc dù có
chút khổ cực nhưng không lo vấn đề ăn uống mà mỗi tháng còn được phụ cấp thêm
3 lạng bạc đủ nuôi sống một gia đình bình thường 2 tháng. Nhưng mục đích chính
của Bá Sinh không phải đủ ăn đủ mặc mà là tranh thủ tìm kiếm cơ duyên giúp hắn
mạnh hơn và biết đâu được một ngày nào đó hắn có thể thành thần tiên phi thiên
độn địa bễ nghễ chúng sinh. Cơ mà cơ duyên đâu chẳng thấy, tai họa ập lại đến
thân. Bá Sinh mới ngốc ở trong tông 8 tháng thôi lại vô tình phá hỏng chuyện
tốt của một vị con ông cháu cha. Vị con ông cháu cha này không có gì hết ngoài
điều kiện, với lại tính cách ngang ngược coi trời bằng vung nên khi thấy Bá
Sinh phá hỏng chuyện tốt của mình thì nói nhỏ quản lí của Bá Sinh chú ý chăm
sóc tốt hắn rồi quay mặt bước đi không quan tâm.

Chuyện gì đến cũng đến với sự nhiệt tình chăn sóc của quản sự Bá Sinh bị gán
ghép tội trộm linh thảo, bị đánh một trận tơi bời, bị phế một tay một chân sau
đó bị đuổi xuống núi tự sinh tự diệt. Nói cách khác nếu Bá Sinh còn sống thì
cả đời này chỉ làm một phế nhân.

Bá Sinh lết được một lúc lâu đến sắp kiệt sức thì tìm được một nơi tương đối
an toàn trong một hốc núi. Vội vàng che chắn cửa động lại Bá Sinh mới thả lỏng
người ngồi bệch xuống đất. Trên đường đi Bá Sinh may mắn gặp được một cây hồi
huyết thảo giúp những vết thương trên người hắn có dấu hiệu tốt lên và giúp bổ
sung thêm khí huyết. Nếu không chắc chẳng tìm đến được nơi này, nhiều khả năng
ban đêm bị dã thú phát hiện và rồi không còn sau đó nữa. Vết thương ở ngực với
mấy vết thương nhẹ có vẻ vài ngày sẽ khỏi, Bá Sinh lại nhìn xuống tay chân
phần trên đau nhói phần dưới mất cảm giác ngao ngán lắc đầu. Bá Sinh bỗng
xuyên qua khe hở của động nhìn lên bầu trời thì bỗng có một vệt sáng như sao
chổi đang phía xa chân trời có vẻ đang từ từ lao về phía hắn. Mà không giống
từ từ cho lắm chỉ chớp mắt sau viên “sao chổi” này lao thẳng đến trước mặt Bá
Sinh, theo bản năng hắn đưa hai tay lên chắn nhưng viên sao chổi này cứ thế
xuyên qua và đi thẳng đến não hãi của Bá Sinh. Bá Sinh có chút choáng váng đầu
óc cộng với đã mệt mỏi kiệt sức hắn lăn ra mặt đất và thiếp đi.

Hôm sau khi những tia nắng sớm mai chiếu qua khe cửa động, Bá Sinh mở mắt ra,
vươn người dậy một cách thoải mái, hít thở từng luồng không khí mát lạnh buổi
sáng sớm. Bá Sinh thấy thân thể không còn đau đớn mà rất dễ chịu sảng khoái
trong vô thức sờ sờ tay trái rồi đến sờ sờ ngực, chân phải duỗi ra co lại mấy
lần bỗng thất thanh kêu to:

“ A …a …a …a… Tay ta chân ta hoàn toàn khỏi hẳn chẳng lẽ ông trời giúp ta
sao.”

Kinh dị nhìn tay chân của mình Bá Sinh khoan khoái hoa tay múa chân cười ha ha
thật lâu. Sau một lúc, Bá Sinh bình tĩnh lại cố nghĩ xem nguyên nhân sự thần
kì này.

“Đêm qua ta ngất đi … Đúng rồi trước đó có vật gì đó tròn tròn bay về phía ta
như sao chổi có phải là vị tiền bối nào đó trên chìn tầng mây ban tiên đan cho
ta hay sao?”

Bá Sinh lắc lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ không chân thật ra khỏi đầu mình rồi
lắc mình ra khỏi hốc núi. Cơ thể hoàn toàn bình phục khiến Bá Sinh không còn
gì vui hơn lúc này nữa cái cảm giác mất rồi được thật tuyệt vời làm sao. Trải
qua cố sự lần này Bá Sinh cảm thấy thực lực mình rất nhỏ yếu, quá nhỏ bé trong
cái thế giới cường giả vi tôn ta mạnh ta có quyền này. Trong lòng Bá Sinh chợt
bốc lên một sự phẫn uất mạnh mẽ, hắn mắt nhìn về phương hướng Tinh Vân Tông
phía xa, Bá Sinh hai bàn tay nắm chặt có chút run rẩy lẩm bẩm nói:

“Tinh Vân Tông, Lý Thiên Thành đợi đấy ta sẽ trở lại!”


Lập Thiên - Chương #1