Bữa tối của Liên Hoa sơn trang được cử hành trong đại sảnh.
Kế hoạch ban đầu là mở tiệc sớm, ai ngờ Lâm Bắc Phàm lại kéo Nam Cung Vi vào trong phòng phong cuồng với nhau mấy tiếng liền, lại mập mờ với Tư Đồ Hải Quỳnh hơn nửa tiếng, khiến thời gian của bữa tối bị chậm lại mấy tiếng.
Bữa tối mà Liên Hoa sơn trang chuẩn bị quả nhiên là cực kỳ phong phú, ở nơi đây cái gì cũng thấy, nào là tay gấu, tổ yến, vây cá, những món ăn mà chỉ có hoàng đế cổ đại mới được ăn, nhưng ở nơi đây đều được bày ra hết.
Tư Đồ Bác và Nam Cung Thanh hai người sau khi biết được thực lực chân chính của Lâm Bắc Phàm, tất nhiên là vui vẻ vạn phần, không ngừng kính rượu với hắn. Trên mặt tươi cười niềm nở, suýt chút nữa thì kết bái huynh đệ luôn với đối phương, ngay cả Trương Minh Thắng cũng bị chuốc cho sai bí tí, cơ hồ là ở ngay trước mặt nhiều người như vậy mà nhảy nhót hò reo.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Hải Quỳnh hai người trải qua chuyện lúc chiều, quan hệ với Lâm Bắc Phàm trong nháy mắt đã thân cận hơn nhiều, chỉ là Nam Cung Vi vừa bị phá thân, tư thế đi lại có chút kỳ quái. May mà người trong Liên Hoa sơn trang đều bận rộn chúc mừng, cũng không có ai chú ý tới vấn đề nhỏ này, mà đôi mắt đẹp của Tư Đồ Thụy Tuyết thì không ngừng quan sát Nam Cung Vi, không biết là đang nghĩ gì.
"Rượu ngon, rượu ngon!"
Sau khi tiệc tối kết thúc, Trương Minh Thắng dưới sự dìu đỡ của hai bảo vệ, mơ mơ hồ hồ quay về phòng mình, miệng không ngừng lèm bèm gì đó, mà khi đôi mắt nhỏ của hắn nhìn thấy hai cô gái ở trong phòng thì lập tức cười hắc hắc, rồi giống như là hổ đói vồ mồi, lao về phía hai người, trong phòng lức tức truyền ra tiếng hét chói tai.
Lâm Bắc Phàm rất bất lực nhìn về phía Trương Minh Thắng, lắc lắc đầu, quay người bước về phòng mình.
Trải qua trận ân ái lúc chiều, hắn cảm thấy tu vi của mình tựa hồ như đề cao hơn một chút, nhưng vẫn chưa đạt được tới cửu trọng cảnh giới. Tuy điều này đã được tiểu Kim nhắc nhở, nhưng hắn cũng vẫn hơi cảm thấy tiếc nuối.
Tu luyện và làm người cũng như nhau, nếu ngươi một mực không tu luyện, hoặc là không có hy vọng xa lời, nhưng một khi bước vào trong rồi, chưa đạt tới cảnh giới tối cao thì e rằng không chịu thôi.
Hắn ngồi xếp bằng ở trên giường, hai tay giao nhau thành một ấn kết rất kỳ quái, thần thức đóng lại, năng lượng trong cơ thể đang chậm rãi vận chuyển theo hướng ngược chiều kim đồng hồ, xương cốt và kinh mạch toàn thân hơi có biến hóa.
Tiểu Kim thì lười biếng nằm trên giường, vừa gặm một cái tay gấu thơm phức, vừa đổ rượu vào miệng, mơ mơ hồ hồ nói: "Không ngờ Liên Hoa sơn trang lại xa xỉ như vậy, ngay cả những thứ đồ tốt như thế này cũng có. Em đã quyết định rồi, vì những người bình thường đó, chúng ta cứ ở lại đây, ăn của hắn, uống của hắn, cho tới khi ăn cho chúng nghèo đi mới thôi!" Nó nói xong câu này, nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, không nhịn được mà khen ngợi: "Lão đại đúng là đổi tính rồi, khắc khổ tu luyện, so với em còn mạnh hơn, có điều em cảm thấy rằng, mỗi ngày ăn ngon uống ngon sướng hơn hẳn, tu luyện làm cái gì."Nó lại lấy ra một con chim sữa quay, cho vào miệng, rất nhanh liền nhổ ra một đống xương.
"Két..."
Không biết qua bao lâu, khi tiểu Kim đã uống tới xiêu vẹo, nằm ở trướng giường ngáy o o, thì nghe thấy cửa ở phòng bên nhẹ nhàng bị đẩy ra, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn rón rén bước vào.
Lâm Bắc Phàm tuy đang trong tình trạng tu luyện, nhưng tu vi của hắn đã không yếu, cho dù là dưới loại tình huống này, hắn cũng cảm thấy tiếng bước chân rất khẽ. Hắn hít sâu một hơi dừng tu luyện, chậm rãi mở hai mắt ra. Tuy hiện tại đã là buổi tối, trong phòng không bật đèn, cực kỳ tối, nhưng thị lực của hắn đã không phải là tầm thường, liếc một cái dã nhìn ra người này không phải là Tư Đồ Thụy Tuyết mà ban sáng đã nói sẽ tới tìm mình, mà chính là một Lolita mỹ lệ mới mười lăm mười sáu tuổi, chính là Tư Đồ Tử Nguyệt, đứa con gái nhỏ nhất của Tư Đồ gia.
Lại thấy tay phải của cô ta cầm một thanh trường kiếm sắc bén, đang bước từng bước về phía giường. Cô ta không có thị lực tốt như Lâm Bắc Phàm, cho nên không chủ ý tới được tất cả tình cảnh ở trong phòng.
Lâm Bắc Phàm tuy không biết đối phương muốn làm gì, nhưng thấy đối phưởng nửa đêm nửa hôm tới phòng mình, còn mang theo vũ khí, e rằng là lai giả bất thiện. Mắt hắn đảo lia lịa, vội vàng tóm tiểu Kim đang ngủ ngon dậy, đặt sang bên cạnh rồi dùng tốc độ nhanh nhất nằm lên giường, kéo chăn che kín người.
"Tên hỗn đản này không ngờ dám cự tuyệt mình, khảng định là chê mình rồi, hôm nay mình nhất định phải dằn mặt hắn!" Tư Đồ Tử Nguyệt có chút tức giận lẩm bẩm, lại tiến gần tới giường hơn.
Kỳ thức cái này cũng không thể trách cô ta, từ nhỏ đã lớn lên trong Liên Hoa sơn trang, không gặp được bao nhiêu người, mà mỗi người đều yêu chiều cô ta, khiến cô ta có thêm mấy phần tính cách ngang tàng. Khi cô ta biết anh trai của mình chuẩn bị hứa gả mình và hai chị gái cho nam nhân ở tước mặt, trong lòng tức giận vạn phần, hắn cho rằng hắn là ai chứ? Không ngờ lại bắt cả ba chị em cùng gả cho hắn, hắn không phải là điên chứ hả? Có điều sau khi nghe nói đối phương cự tuyệt ngay tại đương trường, càng tức muốn ói máu.
Mình tuổi thì không quá lớn, nhưng là một mỹ nữ tuyệt sắc, đối phương không ngờ lại dám cự tuyệt mình? Thế há chẳng phải là không nể mặt mình sao? Muốn cự tuyệt thì cũng phải là mình cự tuyệt mới đúng chứ, đối phương chỉ được phép làm ra vẻ vô cùng thất vọng mà thôi.
Tư Đồ Tử Nguyệt rất không phục, không biết hai chị gái của mình vì sao lại đồng ý một hôn sự cực kỳ hoang đường như vậy. Tất cả luôn cảm thấy tên nam nhân này không phải là hạng tốt lành gì, không chỉ rất không đàn ông mà còn ý đồ câu dẫn hai chị gái của mình đi, thực sự là quá đáng ghét. Hắn không phải là có võ công rất cao ư? Vậy mình nửa đêm giết hắn, xem hắn có chỗ nào đang kiêu ngạo nào.
Võ công của Tư Đồ Tử Nguyệt có thể nói là loại cực kỳ rác rưởi, bình thường chỉ biết làm loạn, căn bản không hề nghiêm túc tập luyện võ công. Có điều bình thường hộ vệ trong trang viện đều yêu mến cô ta, cho nên vào lúc huấn luyện thường nhường nhịn cô ta, khiến cô ta cho rằng võ công của mình là thiên hạ vô địch, không ai sánh bằng, cũng có thêm mấy phần khí thế cao ngạo. Do cô ta đây là lần đầu tiên giết người, cho nên trong lòng vẫn hơi khẩn trương, chỉ sợ đối phương nổi điên, làm ra chuyện gì đó với mình. Cô ta nhẹ nhàng nuốt nước bọt, tiến lại gần, khi thấy quả thật có một nam nhân đang nằm ngủ trên giường, trông tựa hồ như cũng không tồi, tuổi cũng không quá lớn, nhưng trong lòng lại vô cùng chán gét. Cô nói khẽ: "Ta giết ngươi nè, xem ngươi có bản sự gì nào!" Cô ta nghiến chặt răng, hai tay nắm trường kiếm, ác độc đâm vào bụng dưới của đối phương.
"Phốc!"
Trường Kiếm đâm thẳng vào trong, còn truyền lại một tiếng động khe khẽ.
Lâm Bắc Phàm sắc mặt trắng bệch, gào lên: "Tôi, tôi bị sao thế này? Cô, cô..." Hắn ngồi bật dậy, nhìn Tư Đồ Tử Nguyệt ở bên cạnh, thất thanh hét: "Cô, cô là ai? Cô vì sao lại muốn giết tôi? Tôi làm quỷ cũng sẽ không tha cho cô đâu!" Thân hình hắn co giật một cái, ngã xuống giường, không còn hô hấp nữa.
"A? Mình, mình thành công dễ dàng như vậy sao?" Mắt hạnh của Tư Đồ Tử Nguyệt trợn trừng lên, vô cùng kinh ngạc.
Đối phương không phải là cao thủ võ lâm sao? Sao lại không hề có một chút cảnh giác như vậy.
Tư Đồ Tử Nguyệt lần đầu tiên giết người, trong lòng cũng hoảng hốt. Mình chẳng qua là nghĩ đối phương có thể né được một kiếm này, sau đó thì liều mạng với mình mấy hiệp, sau cùng hắn sẽ thua dưới kiếm của mình, không thể không quỳ xuống đất, hướng tới mình mà cầu xin, còn mình thì đại nhân đại lượng tha cho hắn, nhưng ai ngờ lại xảy ra án mạng.
"Làm, làm sao bây giờ? Mình, mình không phải là cố ý mà, hai chị gái của mình thành quả phụ rồi, hu hu..." Tư Đồ Tử Nguyệt không còn khí thế hùng hổ vừa rồi, giống như là trẻ con làm sai vậy, hai tay che mắt, khóc thất thanh. Cô ta tuy không hiểu chuyện, nhưng cũng biết đối phương sau khi bị mình giết, sẽ phát sinh là chuyện lớn, nam nhân của hai chị gái mình bị mình giết, đây là một chuyện rất lớn trong Liên Hoa sơn trang, nói không chừng cha mình còn trách mắng mình nữa.
"Cô, vì sao lại muốn giết tôi..."
Đúng vào lúc này, Lâm Bắc Phàm vừa rồi đã ngã xuống giường, dừng hô hấp đột nhiên bay ra, giống như là không có thân thể vậy, hai mắt ảm đạm, nhưng lại có một cỗ hàn khí bao bọc quanh người hắn, khiến nhiệt độ của cả căn phong hạ thấp xuống rất nhiều, giống như là bước vào mùa đông khắc nghiệt vậy.
"A, ngươi, ngươi sao lại còn sống? A, ngươi là ma!" Tư Đồ Tử Nguyệt lập tức sợ đến nỗi mặt trắng bệch, cả người run rẩy, giống như là lá trong cuồng phong vậy, khóc rống lên như một cô nương bình thường: "Ngươi, ngươi mau đi đi. Ta, ta không phải là cố ý đâu, ta cầu xin ngươi đó, ta, ta không dám làm loạn nữa đâu!" Trường kiếm trong tay cô ta không biết đã bị ném đi đâu rồi, hai bàn tay nhỏ vung loạn ở trước mặt, giống như là muốn đuổi đối phương đi.
"Không dám làm loạn nữa ư? Cô đã giết tôi rồi, sao có thể chỉ một câu là xong? Diêm Vương gia bảo tôi dẫn cô tới địa ngục, muốn trừng phạt cô, cho vào mười tám tầng địa ngục, núi đao chảo dầu!" Giọng nói của Lâm Bắc Phàm có chút băng lãnh.
"Đừng, đừng, tôi không muốn xuống mười tám tầng địa ngục đâu, tôi, tôi vẫn muốn sống, hu hu..." Tư Đồ Tử Nguyệt không muốn xuống mười tám tầng địa ngục, cô ta không biết lấy đâu ra khí lực, quay người chạy ra ngoài cửa.
"Két!"
Cửa phòng tự động đóng lại, hơn nữa đóng rất chặt, khiến Tư Đồ Tử Nguyệt dùng hết khí lực toàn thân cũng không mở ra được. Nhưng "quỷ ảnh" ở phia sau càng lúc càng gần mình, khiến cô ta không biết phải làm gì.
"Trả mạng lại cho tôi, trả mạng lại cho tôi..." Giọng nói của Lâm Bắc Phàm càng lúc càng gấp, càng lúc càng băng lãnh.
"Đừng, đừng, a, cứ mạng với..." Tư Đồ Tử Nguyệt sợ đến nỗi ngồi bệt xuống đất, khóc rống lên.
"Tử Nguyệt? Em, em sao lại ở trong phòng của Lâm Bắc Phàm.
Cửa phòng đột nhiên bị Tư Đồ Thụy Tuyết mở ra, thấy Tư Đồ Tử Nguyệt ngồi dưới đất khóc tu tu, khiến cô ta cũng vô cùng kỳ quái, không nhịn được liền hỏi.
"Chị, cứu em với, có quỷ!" Tư Đồ Tử Nguyệt sau khi thấy chị mình, giống như là thấy được cọng rơm cứu mạng vậy, vồi vàng từ dưới đất bò dậy, ra sức ôm lấy đối phương, chỉ sợ đối phương sẽ biến mất.
"Quỷ nào? Em nói linh tinh gì đó?" Tư Đồ Thụy Tuyết bất đắc dĩ cười cười.
"Là, là thật đó, em vừa giết chết nam nhân ở trong phòng này, hắn, hắn đột nhiên biến thành quỷ rồi!" Nước mắt của Tư Đồ Tử Nguyệt không ngừng ứa ra, đem chuyện này kể lại rõ ràng.
"Cái gì? Em, em giết Bắc Phàm rồi ư? Em, em..." Tư Đồ Tử Nguyệt lập tức ngây ngốc, chỉ cảm thấy đầu ong một cái, người lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất.
"Người ta, người ta không cố ý mà..." Tư Đồ Tử Nguyệt rất ủy khuất nói.
"Em, em, em..." Tư Đồ Thụy Tuyết nghĩ tới Lâm Bắc Phàm bị em gái của mình giết, nước mắt ứa ra. Chẳng lẽ nam nhân của mình cứ vậy mà chết sao? Cô ta chết cũng không tin. Cô ta đẩy em gái mình ra, bật đèn lên, nhưng thấy Lâm Bắc Phàm đang nằm bất động trên giường. Cô ta vô cùng bi phẫn khóc rống lên: "Bắc Phàm, anh, anh sao lại chết? Anh, anh mau tỉnh lại đi, em không nên để anh sống ở đây, anh mau tỉnh lại đi!" Cô ta bất chấp tất cả lao về phía đối phương.
"Mình, mình thực sự đã làm sai sao?" Tư Đồ Tử Nguyệt rất vô tội nói: "Mình thực sự không phải là cố ý mà, mình, mình chỉ là đùa chơi với hắn thôi. Hu hu, mình nên làm gì bây giờ?"