Chương 569: Thảm án diệt môn



Tư Đồ Thụy Tuyết và Tư Đồ Tử Nguyệt mất một lúc thời gian, cuối cùng mới minh bạch tiền nhân hậu quả của sự việc, Tư Đồ Tử Nguyệt thì tức đến nỗi suýt nữa chém Lâm Bắc Phàm vừa giả chết làm tám mảnh, mình không ngờ lại vì tên nam nhân đáng ghét này mà khóc lâu như vậy, quá vô sỉ rồi, nhưng một kiếm của mình rõ ràng là đã đâm vào bụng đối phương, sao lại không hề giết được hắn? Cô ta nhìn giường của đối phương một lúc, nhưng không phát hiện ra một chút máu nào, không nhịn được mà hậm hực chất vấn: "Anh rốt cuộc là dùng cách gì vậy? Tôi sao không giết chết được anh? Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh không phải là người?"



"Tử Nguyệt, đừng nói linh tinh!" Tư Đồ Thụy Tuyết trừng mắt lườm em gái một mình cái, nghĩ tới tối ngày hôm nay, em gái mình không ngờ lại gan to tày trời như vậy, muốn đi giết Lâm Bắc Phàm, trong lòng không khỏi có chút tức giận. May mà đối phương không gặp nguy hiểm, nếu quả thực xảy ra điều gì bất trắc, e rằng cả Liên Hoa sơn trang này sẽ sôi sục lên mất.



Lâm Bắc Phàm lập tức cười ha ha, nói: "Chỉ bằng công phu mèo ba chân của cô mà cũng đòi giết tôi sao? À, tôi nói sai rồi, công phu của cô thực sự là ngay cả mèo ba chân cũng không bằng.



"Anh, anh nói linh tinh, tôi là người xuất sắc trong Liên Hoa sơn trang của chúng tôi đấy!" Tư Đồ Tử Nguyệt không phục giơ nắm đấm lên, tựa hồ như muốn giở vũ lực với đối phương để chứng minh.



Tư Đồ Thụy Tuyết thấy em gái mình càng lúc càng quá đáng, nhịn được liền gắt khẽ: "Tử Nguyệt, em làm gì đó? Những hộ vệ ở trong sơn trang chỉ là chơi đùa với em thôi, em cho rằng mình lợi hại lắm à? Anh em không kham nổi một kích của Bắc Phàm đâu. Đừng để người khác thấy mà cười cho!"



"Chị, chị nói linh tinh, một mình em có thể đánh ngã bốn hộ vệ, chẳng lẽ đây là giả ư?" Tư Đồ Thụy Tuyết mặt mày không tin hét lên. Công phu của mình đúng là không kham nổi một kích? Cái nãy cũng quá hãi người rồi.



"Nếu bọn họ thi triển toàn bộ khí lực, em ngay cả một người cũng đánh không lại!" Tư Đồ Thụy Tuyết rất chán nản nói.



"Không, không thể nào!" Trong đầu Tư Đồ Tử Nguyệt như có sấm đánh, triệt để chấn kinh.



Nhiều năm nay, cô ta đều tin rằng võ công của mình rất cao cường, nhưng tất cả những điều này đều là giả, việc này mang tới cho cô ta một sự chấn kinh cực lớn. Cô ta giống như là biến thành người gỗ, đứng đó, triệt để ngây ngốc.



Lâm Bắc Phàm cũng cợt nhả cười nói: "Công phu của cô, quả thực... ặc, có hơi kém, có điều đối phó với mấy tên lưu manh ở ngoài đường thì vẫn thừa sức. Cô không cần phải quá chán nản như vậy đâu!"



"Anh, đồ hỗn đản, anh câm miệng lại cho tôi, anh nói linh tinh, anh nói linh tinh!" Tư Đồ Tử Nguyệt nội khí trùng trùng thét lên.



"Tử Nguyệt, đừng có vô lý!" Tư Đồ Thụy Tuyết mắng khẽ.



"Anh, anh chẳng qua là may mắn tránh được một kiếm của tôi thôi, thế mà còn ở đó ra oai, anh... đúng là vô sỉ!" Tư Đồ Tử Nguyệt một mực cho rằng Lâm Bắc Phàm là một tên siêu cấp vứt đi, võ công khẳng định là không cao hơn mình, vừa rồi chắc chắn là may mắn tránh được.



Lâm Bắc Phàm lập tức bật cười: "Võ công của tôi không cao hơn cô ư?"



"Sao? Không phải à? Có bản sự thì chúng ta so tài!" Tư Đồ Tử Nguyệt tức giận nói.



"Tử Nguyệt, em không phải là đối thủ của Bắc Phàm đâu!" Tư Đồ Thụy Tuyết rất bất lực khuyên giải. Mình ngay cả một chiêu của Lâm Bắc Phàm còn không đỡ được, càng đứng nói đến cô em không biết trời cao đất dày này.



"Ai bảo vậy? Em không tin!" Tư Đồ Tử Nguyệt quật cường nói.



Lâm Bắc Phàm thuận tay cầm thanh trường kiếm của Tư Đồ Tử Nguyệt lên, hờ hững cười nói: "Nếu cô có thể làm được như thế này thì coi như là tôi thua!" Hắn nắm chặt trường kiếm, một đạo năng lượng như có như không đã truyền vào trong, chỉ thấy trường kiếm không ngờ ngờ lại bắt đầu tan ra, biến thành từng giọt nước thép, rơi xuống đất, còn phát ra tiếng "xùy xùy", từng cỗ khí trắng từ dưới đất bốc lên.



Tư Đồ Tử Nguyệt và Tư Đồ Thụy Tuyết hai người đều ngây ngốc.



Tư Đồ Thụy Tuyết biết bản sự của Lâm Bắc Phàm rất cao cường, đừng nói là một Liên Hoa sơn trang nho nhỏ, cho dù là một quốc gia e rằng cũng không có biện pháp làm gì được hắn. Nhưng lần này lộ ra chiêu này, đủ khiến cô ta ngây ngốc cả nửa ngày.



Trong tay đối phương là thanh trường kiếm mà Liên Hoa sơn trang cẩn thận luyện chế ra, so với vũ khí bình thường thì sắc bén và cứng rắn hơn nhiều, nhưng ở trong tay đối phương lại giống như là banhs bao vậy, dễ dàng bóp nát như trở bàn tay, cái này cần phải có bản sự và năng lực bao lớn? Nhận thức trong lòng cô ta đối với Lâm Bắc Phàm lại đề thăng hơn nhiều.



Tư Đồ Tử Nguyệt thì mặt đỏ bừng, ngay cả một chữ cũng không nói ra nổi.



Đối kháng với loại cao thủ như thế này, mình quả thật là quá yếu.



"Anh rể, anh rể, anh quả thực là anh rể tốt của em. Anh lợi hại quá, chẳng trách hai chị đều thích anh. Hi hi, em có anh rể lợi hại như thế này, em xem bọn họ còn dám khi phụ em không!" Tư Đồ Tử Nguyệt đột nhiên giống như là biến thành một người khác, ôm chặt lấy cổ Lâm Bắc Phàm, giống như là một đứa trẻ đang làm nũng, giọng nói cũng êm tai dễ nghe.



Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi, cô bé này cũng quá thực tế rồi? Thấy mình có công phu không yếu, lập tức thay đổi luôn. Có điều cũng biết, đối phương từ nhỏ đã sống trong Liên Hoa sơn trang, tất nhiên là được nuôi chiều vô cùng, có thói quen không coi ai ra gì. Sau khi cô ta biết thực lực chân thực của mình rồi thì sẽ xuất hiện tình huống dần dần thay đổi.



"Hình như không có ai dám khi phụ em mà?" Lâm Bắc Phàm cười khổ nói.



"Ai bảo là không có? Cha em, mẹ em, hai người họ mỗi ngày đều quản em, không cho em làm cái này, không cho em làm cái kia, ngay cả ra ngoài cũng tìm cả trăm ngàn lý do để ngăn cản, khiến em bực muốn chết!"Tư Đồ Tử Nguyệt rất bất mãn nói: "Hiện tại có anh rể rồi, em không cần phải lo lắng gì nữa, không bằng chúng ta tìm thời gian, ra ngoài chơi một chuyến nhé, thế nào? Em mấy ngày rồi không được ra ngoài, chúng ta ra ngoài chơi ba ngày nhé?"



Lâm Bắc Phàm nghe thấy cô ta nói vậy, trong lòng không nén được mà thở dfai.



Cái này gọi là tiểu thư nhà giàu, bình thường nhìn thì rất phong quang, nhưng ai biết được những khó khăn ở phía sau bọn họ? Hắn hơi gật đầu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc suôn mượt của đối phương, nói: "Đã vậy thì đợi cuộc tỷ võ giữa bốn đại gia tộc kết thúc, anh sẽ dẫn em đi chơi, được không?"



"Thật ư? Vậy tốt quá rồi!" Tư Đồ Tử Nguyệt giống như là một con chim nhỏ được thoát khỏi lồng, hoan thiên hỉ địa nhảy cẫng lên, còn ra sức hôn lên má Lâm Bắc Phàm, khiến đối phương mặt dính đầy nước bọt.



Tư Đồ Thụy Tuyết tức đến ngứa cả răng, nhưng lại không thể nói gì, ai bảo đứa em của mình từ nhỏ đã có phúc vậy chứ? Tuy đối phương chỉ là biểu đạt lòng cám ơn, nhưng vẫn khiến cô ta có chút đố kỵ.



"Được rồi, được rồi, hiện tại thì không có gì rồi? Em có thể đi ngủ đi? Nửa đêm chạy khắp nơi làm loạn, để cha biết, khẳng định là sẽ mắng em đó!" Tư Đồ Thụy Tuyết thấy em mình giống như là một con gấu bông vậy, đeo dính lên lên người, có chút bất mãn túm lấy tay đối phương, nói.



"Đừng mà, anh rể tốt thế này, cho em ôm thêm tí nữa đi!" Tư Đồ Tử Nguyệt rất bất mãn nói.



"Anh ấy là anh rể của em chứ không phải là chồng của em, ôm gì mà chặt thế?" Tư Đồ Thụy Tuyết hừ một tiếng.



"Chị à, người ta chỉ là ôm thôi mà, có làm gì đâu, sao mà chị thích ghen thế?" Tư Đồ Tử Nguyệt cười nói: "Chị khuya vậy rồi còn tới phòng anh rể, chẳng lẽ là muốn làm gì đó ư? Em đọc một cuốn sách, hành vi này của các người gọi là ăn cơm trước kẻng!"



"Nha đầu chết tiện, em còn dám nói thêm câu nữa không!" Tư Đồ Thụy Tuyết bị em gái mình nói vậy, cơ hồ là phát cuồng.



Lâm Bắc Phàm cảm thụ Lolita này ngọ nguậy trong lòng mình, hai cái bánh bao nhỏ trước ngực không phải là rất lớn, nhưng cũng rất dụ người, nhẹ nhàng ma sát vào ngực của hắn, khiến lửa dục của hắn suýt chút nữa thì phun ra, hắn vội vàng khuyên giải: "Được rồi, được rồi, hai chị em đừng làm ồn nữa, nửa đêm rồi mà còn cãi nhau, để người khác biết còn cho rằng anh ở trong phòng làm chuyện ma quái đó!" Hai tay hắn ôm eo Lolita, đặt xuống đất.



"Vốn là làm chuyện ma quái mà, anh vừa rồi còn giả làm quỷ dọa em đó thôi!" Lolita Tư Đồ Tử Nguyệt nhăn cái mũi quỳnh, rất bất mãn lẩm bẩm một câu, tựa hồ như không vui vè đối phương không để mình ôm nữa.



"Được rồi, em mau về ngủ đi!" Tư Đồ Tử Nguyệt dẩy em gái mình ra ngoài cửa.



"Các ngươi sẽ không thực sự làm chuyện đó chứ? Vậy có thể để em thưởng thức không? Em chắc chắn sẽ không nói ra ngoài đâu!" Tư Đồ Tử Nguyệt mặt mày hiếu kỳ thốt lên, đôi mắt mỹ lệ lấp lánh quang mang kỳ dị.



Tư Đồ Thụy Tuyết mặt đỏ lên, hận không thể đụng chết em mình.



Mình sao lại có một em gái như thế này chứ? Không ngờ còn muốn thưởng thức mình và Lâm Bắc Phàm làm chuyện đó, nếu truyền ra ngoài, vậy mình có còn làm người được nữa không?



Lâm Bắc Phàm suýt chút nữa thì ngã cắm đầu xuống đất, trán túa mồ hôi.



Nữ nhi của Tư Đồ gia quả nhiên là ai cũng lợi hại, ai cũng thích chơi trò tình dục.



Tư Đồ Thụy Tuyết thấy em gái mình đòi xem mình và Lâm Bắc Phàm làm chuyện đó, vậy còn có thể ở lại nữa sao? Cô ta rất bất lực nói: "Chị là tìm anh rể em nói mấy câu rồi về, không phải là như em tưởng tượng đâu. Hay là chúng ta cùng về nhé, con nha đầu chết tiệt em đúng là, nửa đêm nửa hôm còn chạy loạn khắp nơi, như sợ người khác không nhận ra em ý!"



"Người ta là lần đầu tiên nửa đêm ra ngoài mà!" Tư Đồ Tử Nguyệt rất xấu hổ nói.



"Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba!" Tư Đồ Thụy Tuyết nói khẽ.



"Chị à, thật ngoại quá, làm hỏng chuyện tốt giữa chị và anh rể rồi!" Tư Đồ Tử Nguyệt thè cái lưỡi thơm ra.



"Em giờ mới biết à?" Tư Đồ Thụy Tuyết thuận miệng nói, nhưng lập tức hiểu ra, mình thừa nhận như vậy, há chẳng phải chứng tỏ rằng mình nửa đêm tới tìm Lâm Bắc Phàm chính là vì muốn làm chuyện đó? Cô ta lập tức đỏ mặt, nhéo một cái lên mặt đối phương, cười nói: "Con nha đầu này, dám lừa cả chị à, chị phải cho em biết tay mới được!"



"Ái chà, chị, em sao rồi, em sai rồi, được chưa nào? Cùng lắm thì em ra ngoài trông chừng cho các người, các người ở bên trong làm mười tiếng cũng không sao cả. Nếu các người cần gì em đều có thể giúp. Em cũng hi vọng chị có một đêm đầu mỹ hảo mà!" Tư Đồ Tử Nguyệt ôm mặt, nịnh nọt nói.



"Em nói ít thôi!" Tư Đồ Thụy Tuyết biện bác, mặt đỏ lên, em mình sao mà nói thẳng thừng thế nhỉ? Ngay cả lời như thế này cũng nói ra được, đúng là làm mất mặt mình quá.



"Em có nói linh tinh gì đâu? Hiện tại mới là mười giờ, nếu các người tranh thủ thời gian, vẫn còn có mấy tiếng mà. Em cũng đảm bảo, khẳng định là không có ai quấy nhiễu chuyện tốt của hai người đâu. Hay là em chuẩn bị thuốc giảm đau, bao cao su, thuốc tránh thai cho hai người nhé!" Tư Đồ Tử Nguyệt cười hi hi nói.



"Em đừng nói linh tinh, mau theo chị về ngủ đi. Để cha mẹ biết em thế này, khẳng định sẽ trừng phạt em đó!" Tư Đồ Thụy Tuyết nắm lấy cánh tay của em gái mình, bước ra ngoài. Tuy cảm thấy bỏ qua một cơ hội tốt để ở cùng một chỗ với Lâm Bắc Phàm, nhưng đây cũng là bất đắc dĩ thôi, chỉ đành đánh mắt với đối phương một cái, hi vọng đối phương có thể lý giải.



Đúng vào lúc bọn họ đứng đó ríu rít thì nghe thấy bên trong Liên Hoa sơn trang truyền tới tiếng kinh hô của rất nhiều người: "Người đâu, người đâu, Nam Cung gia, Tây Môn gia, Đông Phương gia bị diệt môn rồi!"



Tin tức này giống như sét đánh, rạch qua bầu trời đêm của Liên Hoa sơn trang.


Lãng Tích Hương Đô - Chương #551