- Cửu Vỹ


Người đăng: Thekiet752

Những tia nắng buổi trưa dần trở lên ỏi ả, chúng xuyên qua màn sương mù màu đỏ
như máu, chúng mang đầy chướng khí sát khí của Cửu Vỹ Thiên Hồ. Những tia nắng
đã mất đi cái sức sống muôn loài, thay vào đó là một màu đỏ như máu cùng lúc
đó những tiếng sói tru bỗng chốc vang lên liên hồi, chúng càng khiến cảnh vật
U Linh thêm phần khủng bố. Đối với những người đã sống lâu năm tại thung lũng
U Linh, chuyện này xem chừng cũng đã diễn ra không ít lần, vì vậy họ vẫn giữ
thái độ bình thản, có khác là sự phòng bị cao hơn ngày thường. Riêng với Âu Cơ
đây là lần đầu tiên nàng được chứng kiến cảnh tượng khủng bố này. Nhưng đối
với một cô gái mười, mười một tuổi thì nó chẳng có chút ác cảm nào, mọi thứ
đều được phủ lên một màu đỏ, từng đồ vật cây cối muôn thú đâu đâu cùng là màu
đỏ, nàng tỏ ra thích thú vô cùng.

Thung lũng U Linh có tất cả ba mươi hộ dân, phần đa là những tay cao thủ
thượng thừa, họ đã từng trải qua trăm trận nhiều lúc sinh tử cận kề bởi vậy họ
chán ghét cảnh chém chém giết giết, ai nấy đều muốn tìm một nơi yên bình, sống
cuộc sống thanh nhàn khi tuổi đã xế chiều. Một số khác là những người bạn tri
giao đối với Đế Lai Tiên Nhân, khi thấy Đế Lai tự mình đảm nhận đảm nhận trọng
trách trông coi ma thú chí hung trong thiên hạ, họ đã từ bỏ chốn giang hồ nồng
nặc mùi máu tanh theo chân Đế Lai ở ẩn tại nơi thâm sơn cùng cốc này.

Trong khi Đế Lai và Hồng Phong gánh trọng trách gia cố phong ấn, mọi người vẫn
bình thản làm những công việc thường ngày, những tiếng cười đùa vẫn liên tục
vang lên, nó chẳng hề khớp với cảnh tượng đầy khủng bố nơi đây một chút nào.
Đằng sau cái những tiếng cười đùa vô tư ấy, là cả một sự tập trung cao độ. Ai
nấy đều mang theo tiên khí bên mình, ngoài mặt dường như chẳng có chuyện gì,
nhưng ẩn sâu bên trong là một sự phòng bị hết sức nghiêm ngặt.

Những tiếng sói tru vang lên ngày một liên hồi, chúng làm cho người ta có cảm
giác bất an, xa xa những ngọn cỏ vẫn đung đưa theo gió, những cánh chim vẫn an
nhàn tung bay dưới khung trười tràn ngập chướng khí, dường như chúng chẳng
coi cái cảnh tượng kinh khủng này vào đâu.

Bỗng nhiên một tiếng huýt sáo vang lên, những cánh chim bỗng chốc xà xuống tấn
công mọi người, bên dưới chẳng biết từ lúc nào lũ rắn đã luồn lách khắp nơi
cũng đồng loạt tấn công. Một số có thể tránh lũ chim nhưng khó lòng tránh được
sự tập kích của lũ rắn độc bên dưới, một số ít thì có thể tránh né, nhưng nhất
thời khó lòng thoát khỏi cảnh bị vây hãm bởi hai loài động vật khó ưa này.
Đúng lúc mọi người đang bị tấn công bất ngờ, những tiếng la ó lại vang lên từ
bốn phương tám hướng khiến mọi người vô cùng hốt hoảng. Phút chốc U Linh tràn
ngập những tiếng la hét, thây chất đầy đồng máu chảy thành sông.

Trong lúc ấy, Âu Cơ rất bàng hoàng, một cô gái nhỏ bé phải chứng kiến cảnh
từng người từng người ngã xuống, nó quá ư thảm khốc. Nó như một dòn giáng mạnh
vào tâm lý một đứa trẻ, khiến Âu Cơ đứng như trời chồng, nước mắt tuôn trào
nàng chẳng biết làm sao cho phải. Chiếc kẹo tò he là vật nàng luôn mang theo
bên mình, nhưng ngay giây phút này nó cũng từ từ rơi xuống, nàng lao đến những
kẻ giết người không chút man rợ kia, mơ hồ nàng cũng muốn liều mạng với chúng.

Định Thiên Phong nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn khuôn mặt kiều diễm cố gắng tấn
công, nhưng nàng quá nhỏ bé đạo pháp không thông vốn không thể làm nguy hại
tới người của Thông Thiên Giáo, chăm chú quan sát một lúc hắn nhận thấy nàng
rất giống Đế Lai, một thoáng suy nghĩ hắn liền lao tới bắt cô bé và hướng về
phía Hàn Băng Thạch Thất.


Bên dưới Hàn Băng Thạch Thất, những luồng sát khí chiếm trọn không gian, mùi
máu tanh nồng nặc khiến cho nơi đây thêm phần khó chịu, những khối băng dần bị
thứ sát khí kinh người bào mòn, tiếng nước chảy róc rách chầm chậm vang lên.
Trong lúc ấy Đế Lai cùng Hồng Phong đang gia cố phong ấn Cửu Vỹ Thiên Hồ, con
yêu thú vẫn gào thét ầm ĩ khiến cho cả hai cảm thấy khó chịu vô cùng. Bỗng
nhiên Đế Lai liếng thoáng nghe thấy những tiếng la ó vang trời, lại thêm những
tiếng gào thét thảm thiết. Ngài đoán ra ngay có chuyện chẳng lành, cái cảm
giác lo âu sợ hãi cũng dần chiếm trọn tâm trí của ngài.

“Chuyện gì đang diễn ra bên trên?

Âu Cơ liệu có xảy ra chuyện gì không?

Tại sao chúng có thể di chuyển qua phong ấn?”

Những câu hỏi liên tục vang lên trong tâm trí của Đế Lai, mơ hồ ngài không còn
đặt trọn tâm trí vào việc gia cố phong ấn nữa, đôi lúc ngài ngưng thi triển
tiên pháp làm cho Hồng Phong bị sức mạnh của Cửu Vỹ lấn áp, khiến gặp nguy
khốn không ít lần.

Đúng lúc ấy, một tiếng cười vang lên khiến cho Đế Lai thoát khỏi những suy
nghĩ hỗn độn. Từ phía cửa động, xuất hiện một số bóng người, chúng dần tiến
xuống Hàn Băng Thạch Thất. Đế Lai cùng Hồng Phong ai nấy không thể dời mắt
khỏi những bóng đen ấy, Định Thiên Phong cùng một số môn hạ Thông Thiên Giáo
từ từ bước xuống, tiếng bước chân sao nghe nó ghê rợn hãi hùng, phải chăng Đế
Lai và Hồng Phong đang lo sợ?

- Thả ta ra, thả ta ra đồ yêu nhân ma giáo, thả ta ra…

Những tiếng chửi rủa cang lên, trên tay Định Thiên Phong Âu Cơ đang giãy dụa
không ngừng, khuôn mặt nàng tỏ ra tức giận vô cùng. Đế Lai nhìn thấy Âu Cơ vẫn
bình an, nhưng hiện tại nàng lại trong tay lũ người Thông Thiên Giáo, nhất
thời không kìm chế ngài lên tiếng:

- Định Thiên Phong không ngờ ngươi lại giở trò hèn hạ đê tiện như vậy.

Định Thiên Phong liếc mắt nhìn Hồng Phong và Đế Lai hắn cười cười:

- Hèn hạ? Phải ta hèn hạ… nhưng thế thì đã sao nào?

Nói rồi hắn ngưng cười, ánh mắt tỏ ra cứng rắn, hắn đưa thanh kiếm kề lên cổ
Âu Cơ hắn nói:

- Đế Lai ông hãy giải trừ phong ấn, bằng không ngày này năm sau chính là ngày
giỗ đầu của con gái ngươi.

Đế Lai tức giận ngài quát:

- Ngươi dám…

Định Thiên Phong nghiêm nghị nét mặt hắn nói:

- Có gì không dám? Ngươi suy nghĩ cho kỹ giữa sinh mạng con gái và bảo vệ
phong ấn, ngươi chọn gì?

Vốn Hàn Băng Trận phon ấn Cửu Vỹ Thiên Hồ là thứ phong ấn có uy lực nhất dương
thời, tuy nó đã bị suy yếu, nhưng nhất thời Định Thiên Phong không có cách nào
phá giải, nhanh thì mươi năm chậm thì rất khó nói không biết khi nào Cửu Vỹ
mới thật sự được tự do hoàn toàn. Chính vì lẽ đó Định Thiên Phong mới dùng Âu
Cơ làm vật đe dọa, hòng khiến Đế Lai phân tâm, việc gia cố phong ấn nhất thời
không thể hoàn thành, mặt khác hắn lại ép Đế Lai phải phá bỏ phong ấn, nhược
bằng không hắn sẽ lấy mạng Âu Cơ. Đang trong lúc rối trí, Đế Lai không biết
nên làm sao cho phải, nếu ngài phá bỏ phong ấn, liệu rằng dương thời có mấy
người có thể ngăn cản Cửu Vỹ Thiên Hồ? Lúc đó sinh linh sẽ lại chịu một trận
tai kiếp không hề nhỏ ngài sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Nhưng nếu Âu Cơ có
chuyện gì, lúc ấy làm sao ngài có thể ăn nói với người vợ quá cố? Khi xuống
hoàng tuyền làm sao ngài có thể đối diện với nàng?

Những suy nghĩ chồng chéo khiến Đế Lai căng thẳng quá độ, nhưng Định Thiên
Phong nào cho Đế Lai có nhiều thời gian suy nghĩ, hoặc giả hắn không muốn Đế
Lai và Hồng Phong có đủ thời gian hoàn thành việc gia cố phong ấn, hắn nên
tiếng thúc giục:

- Ông già chết bẫm! nhà ngươi có sự lựa chọn chưa.

Nói đoạn hắn đưa mắt nhìn Âu Cơ, hắn đưa dần thanh kiếm về phía Âu Cơ mà nói:

- Nếu khó nghĩ quá, chi bằng để ta giúp ngươi lựa chọn. Dù sao nó cũng chỉ
tiểu nha đầu, giúp nó thoát khỏi hồng trần âu cũng là một việc tốt.

Lời Định Thiên Phong nói đầy sự mỉa mai, hắn biết rõ Đế Lai chỉ có một đứa con
gái, ấy thế mà hắn nói như thể mình sắp làm một chuyện tốt không bằng. Hiểu và
thông cảm cho Đế Lai, Hồng Phong tức giận lên tiếng:

- Lũ vô sỉ, dùng kế sách hạ đẳng ép người quá đáng.

Định Thiên Phong đưa mắt nhìn Hồng Phong, ánh mắt lão bình nhiên ôn hòa lão
nói:

- Tiểu tử thối! ở đây không đến lượt ngươi nói.

Hồng Phong nghe vậy, y liền khu dụng tiên kiếm tấn công Đinh Thiên Phong. Nhất
thời phong ấn bị mất một thái cực, Đế Lai phải vất vả lắm mới có thể trấn áp
yêu hồ, thời gian ngắn còn được nhưng nếu về lâu về dài xem ra ngài cũng khó
lòng bảo vệ phong ấn. Đinh Thiên Phong bị Hồng Phong bất ngờ tấn công, vốn hắn
chủ quan khi thấy cả hai đang gia cố lại phong ấn, hắn biết việc phong ấn
không thể gián đoạn cho nên nhất thời hắn không phòng bị. Hắn chỉ kịp lùi về
sau hai ba bước, trên tay Âu Cơ thấy hắn lâm vào thế bí nàng cũng cố gắng vùng
vẫy, một hồi sau do Định Thiên Phong sơ ý, nàng đã cắn vào tay hắn, hắn thấy
đau nên đã buông tay.

Âu Cơ thoát khỏi tay Định Thiên Phong, nàng vội vã trở lại bên cạch Đế Lai.
Nhưng nàng chạy chưa được ba bước thì Định Thiên Phong đã tung chưởng khiến
nàng trọng thương ngất lịm dưới đất.

Đế Lai thấy Âu Cơ bị Định Thiên Phong đáng ngất, ngài toan vùng dậy nhưng lại
bị uy lực của Cửu Vỹ Thiên Hồ phản công, buộc ngài phải cố gắng duy trì trận
pháp, ngay lúc này nếu ngài rời bỏ trận pháp, cũng chẳng khác nào phá giải
phong ấn là bao. Bởi lẽ muốn gia cố trước tiên phải giải trừ phong ấn, phá cái
cũ làm cái mới có vậy phong ấn mới phát huy hết sức mạnh.

Bản thân được người đời tôn sùng là tiên nhân, nhưng ngay trong giây phút này,
ngài không thể làm gì ngoài việc cố gắng duy trì trận pháp. Nhìn thấy con gái
bị người khác đả thương mà bản thân lại không thể làm gì cứu giúp, lại thấy
Hồng Phong bị bảy tám cao thủ ma giáo liên thủ tấn công, tình thế như ngàn cân
treo sợi tóc, vậy mà Đế Lai cũng không thể giúp sức. Cái cảm giác ấy chúng dần
hình thành trong tâm trí của Đế Lai. Lại thấy Hồng Phong dần dần yếu thế, dù
cho Hồng Phong là môn đệ duy nhất của Huyền Thanh nhưng xét cho cùng một đánh
bẩy quả thật là quá sức đối với y.

Nhận thấy tình thế ngày một bất lợi, những huynh đệ cùng sống dưới thung lũng
U Linh cũng không một ai ứng cứu, chỉ nghĩ qua cũng đủ biết họ lành ít dữ
nhiều. Với bề bộn suy nghĩ Đế Lai không biết làm sao. Đúng lúc ấy ánh mắt ngài
dồn lên Âu Cơ, nàng đang chìm sâu trong hôn mê sống chết chưa rõ. Sau lại liếc
nhìn viên đá kỳ lạ, bên trong con hồ ly chín đuôi vẫn đang vùng vẫy không
ngừng. Ngài quyết định chuyển Cửu Vỹ Thiên Hồ phong ấn vào Âu Cơ. Một là có
thể cứu sống Âu Cơ, hai cũng khiến việc chiếm đoạt Cửu Vỹ của Thông Thiên Giáo
thất bại.

Nghĩ vậy ngài dùng toàn bộ tu vi còn lại thi triển kết ấn:

- Giải.

Một tiếng nho nhỏ vang lên, nhưng nó cũng đủ để thu hút mọi ánh mắt dưới Hàn
Băng Thạch Thất Cửu Vỹ Thiên Hồ đã thoát khỏi sự kìm hãm bấy lâu của Hàn Băng
Trận, toàn bộ cơ thể nó đang dần dần phát triển, nó lớn nhanh một cách chóng
mặt. Nhưng lúc đó Đế Lai đã kịp thi triển một kết ấn khác ngài hô:

- Phong.

Từ tay của Đế Lai, một luồng tiên khí dần xuất hiện tạo thành một hình thái
cực đồ, nó nhanh chóng bao quanh Cửu Vỹ Thiên Hồ, khiến con yêu thú lại bị thu
nhỏ dần chuyển thành một luồng tiên khí màu trắng bay về phía Âu Cơ, mặc cho
nó gào thét khủng khiếp, nhưng Đế Lai vẫn bình nhiên thi triển thuật phong ấn.
Ngay lúc này thân thể Âu Cơ được luồng tiên khí bao bọc dần dần bay lên không
trung, xung quanh một trận cuồng phong bắt đầu hình thành, nó nhanh chóng nuốt
trọn không gian của Hàn Băng Thạch Thất nó thổi tung tất cả, khiến Hàn Băng
Thạch Thất bị sụp đổ, những tàn dư đều bị cơn lốc cuốn theo bay tận lên cao.

Dưới ánh nắng đã bị sát khí làm biến sắc, luồng tiên khí xuyên vào giữa trán
Âu Cơ, khiến nàng thét lên những tiếng tuyện vọng, dường như khi bị phong ấn
nàng đã chịu một sức ép vô hình nào đó, khiến nàng đau dớn tột cùng. Khi luồng
tiên khí dần dần hòa làm một với thân thể Âu Cơ. Đế Lai tiếp tục thi triển kết
giới, có lẽ nó chính là kết ấn để hoàn thành việc phong ấn, nhưng Đế Lai chưa
kịp thi triển một tiếng nổ lớn vang lên.

Chẳng là bên trong Hàn Băng Thạch Thất có ẩn chứa Hàn Băng Trận dùng để phong
ấn Cửu Vỹ, nhưng khi Đế Lai giải trừ phong ấn, vì quá gấp rút cho nên ngài đã
quên việc giải trừ Hàn Băng Trận khiến nó dần hấp thu linh khí của trời đất và
tạo ra một tiếng nổ long trời lở đất. Nó tạo ra một luồng khí lạnh vô cùng vô
tận làm đóng băng vạn vật dưới thung lũng U Linh.

Nhóm người ma giáo thấy điềm lạ xuất hiện họ liền ngự không bay đi, Hồng Phong
vì muốn truy đuổi nên y cũng rời khỏi kết giới. Nhưng khi Hồng Phong vừa rời
kết giới, thì cũng là lúc Hàn Băng Trận phát nổ, trong phạm vi của kết giới
mọi thứ đều bị đóng băng.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến cho Hồng Phong bàng hoàng quá độ, y không
biết làm gì hơn, chỉ biết quỳ xuống trước kết giới, những giọt nước mắt rơi lã
chã. Y không thể hoàn thành nhiệm vụ, lại không thể cứu được Đế Lai Tiên Nhân
cùng Âu Cơ.

Đúng lúc đó một tiếng “tách” nho nhỏ vang lên, y nhìn lên thì thấy một vết nứt
nhỏ trong khối băng vĩnh cửu.

Y chăm chú bỗng dưng “Tách tách tách” những tiếng rạn nứt ngày một nhiều, sắc
mặt trở lên khó coi vô cùng, y lùi lại mấy bước. Ngay lúc đó một tiếng nổ vang
trời khiến đất đá bay mù mịt, xen vào đó là những mảnh băng bị sức ép làm cho
tan vỡ, luồng sát khí ẩn bên trong những làn sương cũng bị sức ép thổi bay .
Một lát sau quang cảnh dần trở lên ổn định y đưa mắt nhìn bên trong kết giới,
y thấy một khổi băng trắng muốt trải dài vô tận. Mọi vật chìm trong im lặng y
đảo mắt nhìn xung quanh xem có thấy Đế Lai và Âu Cơ đâu không. Bỗng nhiên một
cảm giác kinh hãi ùa về, trước mặt y tảng băng từ từ đứng dậy, nó có hình một
con hồ ly chín đuôi, hai mắt nhắm chặt, nó từ từ ngồi đậy.

Lát sau nó khẽ mở mắt, he hé nhìn cảnh vật xung quanh, dường như đã lâu không
thấy ánh sáng mặt trời cho nên nó bị quáng, nó lại nhắm nghiền mắt lại. Bỗng
nhiên toàn bộ đất đã xung quanh bay lên không trung, nó mở mắt rồi trợn trừng
nhìn Hồng Phong một ánh mắt đầy sự phẫn nộ, bên trong mắt nó nổi lên những tia
máu trông vô cùng khiếp đảm.

- Gràooooooo…

Nó há mồm và gào nên những âm thanh ghê rợn, nước dãi từ miệng nó chảy ra khắp
một vùng, Hồng Phong lui lại mấy bước y loạng choạng khuôn mặt trở lên tái xám
hai mắt trợn tròn mồm lẩm bẩm:

- Cửu… V… ỹ… Thiên… Hồ.


Lạc Thần Kỳ Hiệp - Chương #4