– Phong Ấn


Người đăng: Thekiet752

Ánh trăng nhàn nhạt bao trùm lên vạn vật, trên bầu trời lưa thưa những ánh sao
le lói chúng mập mờ lan tỏa ánh sáng xuống U Linh. Từng giọt sương dần hình
thành trên những chiếc lá rồi nhanh chóng rơi xuống mặt đất, xen vào đó là
tiếng côn trùng râm ran buổi đêm. Kỳ thực làm cho người ta có cảm giác thư
thái khoan khoái một cách lạ kỳ.

Ẩn trong những làn sương mờ mờ ảo ảo, một nam nhân anh tuấn, mắt hùm vai hổ
khuôn mặt nghiêm nghị pha lẫn chút gì đó căng thẳng. Trên tay người nam nhân
ấy cầm một thanh tiên kiếm, trên vai có đeo một tay nải nhỏ, bước đi gấp rút,
thỉnh thoảng người đó lại nhìn đông liếc tây, mơ hồ như anh ta đang sợ có
người theo dõi hay lo sợ thứ gì đó.

Đến gần kết giới của thung lũng U Linh, người nam nhân nọ kiểm tra một lần nữa
xem có ai lai vãng tới đây không. Tới khi chắc chắn là không có ai theo dõi, y
khẽ chạm tay lên kết giới. Bình thường kết giới trong suốt, từ bên trong có
thể nhìn thấy vạn vật bên ngoài và ngược lại. Nhưng khi nam nhân đó chạm tay
lên bề mặt của kết giới, nó liền có phản ứng, những luồng điện từ xuất hiện nó
tập trung lại khu vực bị vật lạ tiếp xúc, mơ hồ nó đang cố gắng bảo vệ nơi có
biến động xuất hiện. Nam nhân nọ lui lại mấy bước, nhân cơ hội kết giới đang
tập trung lại một điểm cố định, nhanh như cắt nam nhân thi triển kết ấn trên
tay một tia sáng tiên gia hình thành. Luồng tiên khí chiếu thẳng vào vị trí
trung tâm những vòng tròn đồng tâm. Dần dần một khe hở hình thành, anh ta
không chần chừ liền thi triển bộ pháp tiến vào bên trong. Ngay khi mọi chuyện
kết thúc, vì ngoại lực công kích đã biến mất, kết giới từ từ khép lại nó trở
nên yên bình như chưa có chuyện gì xảy ra.


Bên dưới Hàn Băng Thạch Thất Đế Lai đang chăm chú nhìn viên đá đang bay lơ
lửng trên không trung, ánh mắt của ngài dường như đã tố cáo chủ nhân nó đang
trong tình trạng lạc hồn lạc phách. Viên đá ngày một xoay nhanh hơn, luồng khí
lạnh được tỏa ra từ Hàn Băng Trận cũng ngày một yếu hơn, mơ hồ nó sắp không
thể đứng vững trước vô số lần công kích từ của Cửu Vỹ Thiên Hồ gây ra. Những
làn sương mù bỗng chốc dâng lên cao, bước chân điềm tĩnh dần dần xuất hiện, Đế
Lai liếc mắt ra sau, ngài lên tiếng:

- Ngươi đến rồi sao?

Nam nhân từ từ bước ra, giờ đây trên mặt anh ta không còn chút căng thẳng nào
nữa thay vào đó là vẻ mặt vui tươi chẳng chút mệt mỏi. Nam nhân tiến lại gần
Đế Lai khom mình hành lễ:

- Bẩm tiên nhân, đệ tử Vũ Hồng Phong môn đệ Huyền Thanh Chân Nhân xin bái
kiến người.

Nghe thấy những lời của nam nhân tự xưng là Vũ Hồng Phong môn đệ của Huyền
Thanh. Đế Lai từ từ quay lại, ngay lúc này đây, những nỗi ưu tư, sự lo lắng
của Đế Lại trong mấy ngày gần đây như được trút bỏ phần nào, ngài thở dài một
cái rồi nói:

- Hồng Phong con đến có một mình sao?

Hồng Phong khẽ gật đầu và nói:

- Sư phụ và chưởng môn nhân chỉ phái một mình đệ tử đến đây.

Đế Lai dùng ánh mắt thăm dò Hồng Phong, lát sau ngài hỏi:

- Hoàng Liên có việc gì quan trọng sao?

Hồng Phong khẽ gật đầu, anh ta lên tiếng trả lời Đế Lai:

- Bẩm tiên nhân quả đúng là vậy, gần đây không hiểu vì lý do gì yêu nhân khắp
chốn lộng hành, quấy nhiễu cuộc sống của nhân dân. Những tinh anh trong Hoàng
Liên Môn đều được rất bận rộn, vậy cho nên chỉ có mình đệ tử có tới đây hỗ trợ
ngài.

Đế Lai nghe vậy, ánh mắt ngài trùng xuống mơ hồ sự bất an đã quay trở lại,
không những vậy sự lo lắng lại càng nhân thêm khi ngài nhân thấy có điều gì đó
khác thường ở đây. Nhưng cụ thể điều bất thường đó là gì nhất thời ngài không
thể nói ra được, “phải chăng là trùng hợp?”. Một dòng suy nghĩ lướt qua trong
đầu Đế Lai, bao nhiêu suy nghĩ chồng chéo càng ngày càng khiến Đế Lai thêm
phần mệt mỏi, ngài buộc miệng thở dài:

- Chuyện đã vậy cũng đành nghe theo mệnh trời.

Nói rồi Đế Lai quay sang nói với Hồng Phong:

- Tiểu tử, đêm nay đã khuya ngươi mới từ Hoàng Liên Môn tới U Linh, đường xá
xa xôi thể lực chắc cũng hao tổn ít nhiều, chi bằng người hay nghỉ tạm một
đêm, mọi chuyện sáng mai hãy tính.

Hồng Phong chỉ biết “dạ” một tiếng anh ta toan quay lưng bước đi, nhưng ánh
mắt dừng ngay tại viên đá giam giữ Cửu Vỹ Thiên Hồ. Từng luồng tà khí thoát ra
ngày một nhiều, những tiếng tách tách liên hồi vang lên, Hồng Phong quan sát
kỹ thì thấy Hàn Băng Trận gần như không chịu nổi cái sức nóng ghê người và sức
ép của Cửu Vỹ Thiên Hồ, thêm vào đó là nhiều năm phong ấn dần dần suy yếu,
tiên pháp cũng đang suy kiệt một cách nhanh chóng. Chính vì nhiều yếu tố cộng
hưởng khiến cho băng tan ngày một nhanh. Hồng Phong biết rõ trận pháp này như
lòng bàn tay, ngay khi thấy phong ấn có dấu hiệu suy yếu, anh ta tỏ vẻ sốt
sắng nói:

- Bẩm tiên nhân, phong ấn dường như…

Hồng Phong chưa nói hết câu, Đế Lai đã cắt ngang lời, ngài nói:

- Ngươi không phải lo, phong ấn đang trong thời kỳ dịch chuyển cho lên nó mới
có hiện tượng kỳ lạ như vậy. Ba hôm nữa mới tới mùng năm tháng năm, khi đó
thiên thời mới tụ hợp đó mới là lúc chúng ta cần thi triển tiên pháp gia cố
lại Hàn Băng Trận.

Hồng Phong nghe Đế Lai nói vậy y tự biết mình đã suy nghĩ quá nhiều. Đế Lai là
một vị tiên nhân đã có kinh nghiệm nhiều năm trải qua trăm trận, hơn thế ngài
cũng bảo vệ nơi này từ rất lâu rồi, tất nhiên ngài cũng am hiểu về Cửu Vỹ và
phong ấn hơn ai hết. Hồng Phong hành đại lễ, rồi y từ từ rời khỏi Hàn Băng
Thạch Thất.

Đế Lai đưa ánh mắt nhìn viên đá nọ, nó vẫn bình nhiên lơ lửng trên không
trung, nhưng ngài biết rất rõ bên trong cái sự bình nhiên ấy là cả một cuộc
chiến, một cuộc chiến đòi lại sự tự do, một cuộc chiến đòi lại ánh mặt trời
của một con yêu nghiệt.


Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp sương mù dày đặc chiếu xuống thung lũng U Linh,
những tia nắng đã không giữ được sự ấm áp vốn có, thay vào đó là những làn
sương lạnh cắt da cắt thịt. Cũng chính vì lý do ấy, cho nên U Linh mới được
chọn là nơi trấn áp Cửu Vỹ, có thể Thanh Vân Đạo Chưởng tận dụng sự lạnh lẽo
vốn có, để gia tăng một phần nào đó cho Hàn Băng Trận.

Đối với những người đã sống nhiều năm dưới U Linh họ đã quen với cái thời tiết
lạnh lẽo, nhưng đối với những người mới đến như Hồng Phong, quả thật nó không
hề dễ chịu chút nào. Cũng may Hồng Phong vốn là người tu đạo, cho nên nó cũng
không quá đáng ngại, y vẫn tỏ ra bình thường không chút biểu cảm.

Sống dưới thung lũng U Linh mới có thể thấy cuộc sống nơi đây bình yên như thế
nào. Nơi đây không có tranh chấp, không phân biệt giàu nghèo cũng chẳng có kẻ
mạnh người yếu. Mọi người đều bình đẳng ai cũng như ai, ngay cả Đế Lai người
cai quản U Linh cũng tỏ ra hòa đồng với tất cả mọi người, từ những việc chăn
nuôi trồng trọt, việc gì Đế Lai cũng có thể làm một cách thành thạo.

Hồng Phong đang mơ hồ suy nghĩ tới vùng đất thanh bình, chẳng vướng chút bụi
trần của U Linh. Anh ta dạo bước trên con đường chẳng biết nó dẫn về đâu, hai
bên đường mọc đầy những bông hoa đầy đủ màu sắc, mỗi bông hoa lại có một vẻ
đẹp riêng. Đột nhiên một hạt dẻ rơi chúng đầu anh ta, Hồng Phong ngước mắt
nhìn lên thì nhận thấy mình đang đứng dưới một gốc cây cổ thụ, cành lá xum xuê
tán nó vươn rộng khắp một vùng, gốc của nó to lớn có lẽ bốn năm người ôm không
xuể. Hồng Phong mỉm cười, đôi chân lại bắt đầu những bước đi, bỗng nhiên lại
một hạt nữa rơi trúng đầu, anh ta bắt đầu để ý xung quanh. Ánh mắt dừng lại
ngay một cành cây to, Hồng phong nhìn liếng thoáng thấy một tà áo tung bay
trong gió, biết là có người trêu mình, Hồng Phong liền tung mình lên cao.

Trước mắt Hồng Phong là một cô gái nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn thân hình mảnh
mai người đó cũng nhìn Hồng Phong và hỏi:

- Huynh là người do Hoàng Liên Môn phái đến giúp cha muội gia cố Hàn Băng
Trận?

Giọng nói trong trẻo khiến cho Hồng Phỏng bỗng thấy có đôi chút cảm tình với
cô, y nói:

- Đúng rồi, huynh đến đây để giúp tiên nhân gia cố phong ấn. Muội là con của
Đế Lai tiên nhân sao?

Nàng khẽ gật đầu, Hồng Phong lại hỏi:

- Muội tên gì vậy?

Bé gái cười cười, trên tay cầm một chiếc kẹo tò he có hình chú gà trông rất
bắt mắt, cô bé tỏ ra thích thú xoay xoay chiếc tò he mấy vòng và trả lời:

- Vâng ạ! Muội tên Âu Cơ, thế còn huynh huynh tên gì?

Hồng Phong ngồi xuống bên cạnh cô bé và nói:

- Huynh tên Hồng Phong.

Hồng Phong liếc mắt nhìn Âu Cơ và hỏi:

- Mà sao huynh đang tản bộ, mà muội lại dùng hạt dẻ ném huynh là sao?

Âu Cơ cười cười, nàng nhảy xuống và nói:

- Muội thích vậy, được chưa nào.

Vừa nói Âu Cơ vừa chạy đi, để lại Hồng Phong một mình nơi cây cổ thụ. Hồng
Phong ngắm nhìn thung lũng U Linh một lần nữa, quả thật nó rất đẹp và rất yên
bình. Nếu không phải y đang mang trọng trách bên mình có lẽ y sẽ chọn nơi đây
là quê hương thứ hai của mình.

Đang miên man trong suy nghĩ, bỗng nhiên từ xa xa ba hồi chuông liên tiếp vọng
đến, tiếng chuông nghe sao mà gấp gáp, nó như thúc dục tiềm thức mọi người mau
mau tập hợp. Vì trọng trách bên mình, cùng sự nguy hiểm của Cửu Vỹ Thiên Hồ,
ngay lập tức dường như không một chút chần chừ, Hồng Phong liền ngự không
hướng thẳng về phía Hàn Băng Thạch Thất.


Khi bước xuống Hàn Băng Thạch Thất, Hồng Phong đã thấy Đế Lai và một số bô lão
sống lâu năm dưới thung lũng U Linh, Hồng Phong nhác qua cũng thấy hơn mười
người ai nấy ánh mắt đều sáng rực. Hồng Phong hành đại lễ, Đế Lai gạt tay ra
hiệu cho Hồng Phong không cần quá câu nệ tiểu tiết. Ngay lúc đấy Hồng Phong
tranh thủ liếc qua viên đá giam giữ Cửu Vỹ Thiên Hồ, chỉ thấy lớp băng mỏng đã
tan gần hết, bốn sợi xích trói buộc cũng bị rung lên liên tục, mơ hồ phong ấn
không thể chịu đựng thêm nữa. Đúng lúc ấy Đế Lai lên tiếng:

- Hồng Phong! Huyền Thanh Chân Nhân phái con đến đây trợ giúp ta gia cố phong
ấn, nay phong ấn đã có sự luân chuyển rõ rệt, thiên thời địa lợi đã tụ hợp đầy
đủ, ta nghĩ chúng ta nên tiến hành.

Hồng Phong khẽ gật đầu y nói:

- Xin nghe theo sự sắp xếp của tiên nhân.

Đế Lai khẽ gật đầu, ngài lại nói tiếp:

- Nhưng ngươi nên nhớ, một khi trận pháp đã khởi động thì nó sẽ không thể bị
gián đoạn, dù có bất cứ chuyện gì cũng không được rời bỏ vị trí cho đến khi
phong ấn hoàn tất.

Hồng Phong lại gật đầu:

- Vãn bối đã rõ.

Sai khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Đế Lai cùng Hồng Phong bước lên bệ đá, hai
người cùng nhau kết ấn và thi triển tiên pháp lên viên đá giam giữ Cửu Vỹ.
Ngay khi trận Pháp được khởi động, ngay lập tức con hồ ly bên trong viên đá có
dấu hiệu tỉnh lại, nó liên tục gào thét tạo ra một áp lực vô hinh lên mọi vật
xung quanh. Không những thế những tiếng thét của con hồ ly nó cũng như một
biện pháp làm khủng hoảng tâm lý, khiến hai người thi triển trận pháp gia cố
phong ấn không thể tập trung cao độ.


Bên ngoài, ngay từ khi Đế Lai và Hồng Phong thi triển trận pháp để gia cố
phong ấn, một luồng tà khí kinh người của Cửu Vỹ đã thoát ra ngoài, nó tạo
thành một cột sáng màu đỏ như máu xuyên thẳng lên không trung. Nhưng đụng phải
kết giới nó liền bị phân tán khắp nơi, chúng len lỏi trong những làn sương mù
dày đặc, rồi dần dần hòa thành một khối sương có màu đỏ như máu, mùi tanh tưởi
từ đám sương khiến cho muôn thú bên dưới U Linh bị một phen khốn đốn.

Từ trên cao nhìn làn sương mù ẩn chứa sát khí của Cửu Vỹ Thiên Hồ, nó như một
vũng máu khổng lồ. chướng khí dâng ngày một cao khiến chim chóc sợ hãi bay
toán loạn, một cảnh tựa quả thật khủng bố.

Trên một mỏm đá, Mạc Đỉnh Thiên chắp tay sau lưng, phong thái ung dung khuôn
mặt điềm đạm, ông nói:

- Phong ấn đã được khởi động, lúc này là lúc chúng yếu nhất, Hoàng Liên Môn
các ngươi hãy chống mắt lên xem, Thông Thiên Giáo sẽ cướp lại Cửu Vỹ Thiên Hồ
như thế nào.


Ngay tại vị trí hôm trước Hồng Phong thi triển kết ấn mở ra một khe hở xuyên
qua kết giới. Đỉnh Thiên Phong cùng vô số môn hạ Thông Thiên Giáo. Ngay khi
luồng ta khí xuất hiện, Đỉnh Thiên Phong cười cười:

- Phong ấn! phong ấn đã được khởi động.

Nói rồi, ông lại đưa mắt nhìn kết giới, đúng lúc đó người áo đen lần trước lại
gần và nói:

- Bẩm Tông Chủ nơi đây chính là Thiên Nhãn của kết giới, lần trước thằng nhóc
kia đã đi vào từ đây.

Định Thiên Phong gật đầu tỏ vẻ hài lòng, ngay lập tức ông ta chém một đường
ngay tại vị trí Thiên Nhãn, kết giới bị tấn công tại điểm yếu nhất khiến nó
rách toạc một khoảng, nhân lúc ấy toàn bộ môn nhân Thông Thiên Giáo đồng loạt
tiến vào U Linh.


Hoàng Liên Đường Huyền Thanh Chân Nhân đang ngồi thiền, bỗng dưng giữa trán
xuất hiện một tia sáng lạ, chỉ một lát nó đã biến mất. Huyền Thanh Chân Nhân
như cảm nhận được điều gì, nét mặt trắng bệch, ngay sau đó ngài liền ngự không
bay đi, trước những ánh mắt như ngây như dại của những môn nhân có mặt tại
Hoàng Liên Đường, tuyệt nhiên chẳng biết ngài đi đâu. Nhưng ai nấy đều có
chung một cảm giác, rằng Huyền Thanh Chân Nhân ngự không rất vội vàng và khuôn
mặt ngài tỏ ra rất lo lắng, khác hẳn dáng vẻ ung dung tự tại thường ngày.


Lạc Thần Kỳ Hiệp - Chương #3