Guild Master


Người đăng: Khatttj

“Ô hô, lại dính vào rắc rối nào à? Quên đi, ta nghỉ hưu rồi. Tiền tuyến là của
lũ trẻ bọn cậu.”
“Ngài sao lại nói thế! Đối với ngài, các Mạo hiểm gia hiện giờ chẳng khác nào
cây nến.”
“Hahaha! Cậu không cần quá lời! Hơn nữa, ta nghe là các Hero cũng đã được
triệu hồi… Đây là kỉ nguyên của bọn họ, đúng chứ?”
Judom nói với cái nhìn sắc nhọn, nhưng Vale không để ý đến.
“Không, không, thêm được người mạnh nào càng tốt bấy nhiêu. Đặc biệt một người
mạnh như ngài.”
Nghe Vale trả lời vậy, Judom hơi tối xầm mặt mày, nhưng ngay lập tức rạng rỡ
trở lại.
“Ta đã nói rồi, kỉ nguyên của ta đã hết. Như ta hiện tại, chỉ còn đến rank SS.
Ta không thể suốt ngày bấu víu cái danh SSS này nữa rồi.”
Judom nói có chút mặc cảm với biểu lộ sâu sắc.
“Ngài quá khiêm nhường rồi… À mà ngài nói sẽ để tiền tuyến cho người trẻ?!”
“À, phải.”
“Vậy ngài có thể huấn luyện cho họ để thực chiến?”
“… Cho các Hero?”
“Phải?”
Hai người nhìn nhau một hồi. Judom nhìn Vale, người đang thẳng thắn nhìn ông,
với nụ cười nhạt.
“Y như ánh nhìn khi đó, khi cậu đến xin làm đệ tử của ta.”
“Dù cuối cùng ngài vẫn từ chối. Lúc ấy ngài có nói: Cậu không đáng để làm học
trò của ta. Ta chỉ nhận những ai có thể đấu ngang ngửa với ta.”
“Ta có nói vậy à?”
Judom cười, hồi tưởng lại thời niên thiếu.
“Và giờ, những người có thể đạt đến ngang trình độ ngài đã xuất hiện.”
“…Vậy sao.”
Với nụ cười tắt trên môi, ông đáp lại Vale.
“Xin hãy dạy họ! Vì lợi ích tương lai của Humas!”
“Tương lai của Humas, sao…”
Vale nhìn ông với con mắt thành khẩn và đầy cương nghị. Judom lấy chiếc tẩu ra
và châm nó. Ông chậm rãi hít một hơi.
“Này, Vale.”
“Dạ?”
“Cậu biết vì sao ta lại trở thành một Guild Master không?”
“Dạ… không, tôi không biết.”
“Bởi Guild Master có thể ra lệnh ngang với quyền lực của Đức vua khi có hoàn
cảnh hiểm nghèo.”
“Ngài Judom…?”
“Khi ta còn là Mạo hiểm gia, ta luôn tự hỏi tại sao quốc gia này, không, cả
lục địa này lúc nào cũng chìm trong chiến tranh.”
“…”
“Mỗi ngày ta đều cầu nguyện để có một ai đó mang lại bình yên cho thế gian
này. Cứu vớt tất cả bằng sự tin cậy, thông qua đàm phán. Nhưng sự căng thẳng
giữa các tộc cứ leo thang và rồi mở rộng khắp quốc gia này. Dĩ nhiên ta đã cầm
kiếm đứng lên bởi ta có những thứ cần phải bảo vệ. Nhưng cậu nghĩ tên cựu
Guild Master đã làm gì khi đó?”
“…”
Như biết câu trả lời, Vale cảm thấy xấu hổ.
“Guild Master đã cao chạy xa bay. Hắn bỏ rơi đất nước này. Lạm dụng quyền lực
của một Guild Master để trốn thoát cùng của cải của hắn. Nhờ thế, liên kết
mệnh lệnh giữa các Mạo hiểm gia bị phá bỏ và làm thương vong biết bao sinh
mệnh mà đáng ra có thể cứu.”
“Ngài Judom…”
“Đức vua đã bổ nhiệm tên Guild Master đó.”
Vale lặng im trước lời nói của ông. Đức vua chịu trách nhiệm khi bổ nhiệm cựu
Guild Master. Còn Judom giận bản thân vì đã không thể nhìn thấu chân nhân của
hắn.
“Vậy nên ta đã trở nên mạnh mẽ hơn để giành lấy ghế Guild Master. Sau đó yêu
cầu đức vua để có quyền hành trong những trường hợp khẩn cấp. Và như vậy Guild
Master đã trở thành vị vua thứ hai của đất nước này.”
“…”
“Mục đích của ta chỉ có một, và đó là vị trí có thể sửa lỗi lầm của Đức vua.
Đây là điều tốt nhất mà ta có thể làm như là một Mạo hiểm gia. Nhưng…”
Judom nắm chặt tay. Vale tròn mắt nhìn. Đúng là hiện nay quyền lực tuyệt đối
nằm trong tay vua, nhưng Guild Master có toàn quyền với các vấn đề liên quan
đến những Mạo hiểm gia.
Judom ném cho Vale cái nhìn trầm lắng và lạnh lẽo.
“… Đức vua lại phạm phải sai lầm lần nữa.”
“Cái- Ý ngài là sao chứ!”
Vale sốc trước lời cáo báo đối với Đức vua. Thậm chí nó có thể gán vào tội phỉ
báng.
“Đức vua đã tế sống ba người vì cái gì? À không, vẫn cón một người sống, có lẽ
vậy.”
Ông ném cái lườm tới Vale, muốn anh ta trả lời.
“N-Nó…”
“Triệu hồi anh hùng… Phải, quốc gia chúng ta đang đứng trước hiểm nguy. Nhưng
ta đã khuyên Đức vua rằng có những cách khác có thể làm trước khi nghĩ đến
việc triệu hồi.”
“Ngài đã cố ngăn đức vua sao…?”
Vale không thể hiểu, nên ông bực tức nhìn anh ta.
“Tại sao chúng ta lại từ chối một cuộc đàm phán hòa bình chứ?”
“Đàm… phán? Ngài đang nói cái gì vậy?”
“Hừm, ta chắc cậu không biết tin đó. Mà, dĩ nhiên rồi.”


Konjiki no Word Master - Chương #39