Guild Master


Người đăng: Khatttj

Tòa nhà Guild cũng kha khá người, nhưng họ cuối cùng cũng xoay sở được một
phòng ba người. Ít ra đã không lãng phí khi cuốc bộ đến đây.
Ba người nhận phòng và nằm bệt lên giường. Đúng là dễ chịu hơn ngủ ngoài trời
nhiều.
“Mà này, ngươi định sẽ làm gì từ giờ trở đi?”
Arnold hỏi, Hiiro đáp lại trong lúc nhắm mắt.
“…Để qua được trạm kiểm soát sẽ lắm rắc rối chứ gì?”
“Phải, nếu ngươi không có Thị thực chính thức thì đừng hòng mà qua.”
“Còn ông thì sao?”
“Có chứ, cả ta lẫn Muir nữa.”
“Làm sao mà ông có thể lấy được nó thế?”
“Hả, cái đó mà ngươi cũng không biết sao? Thế ngươi định qua biên giới kiểu gì
vậy?”
“Bảo bọn chúng cho qua, nếu không có tác dụng thì… đập nhau thôi.”
“Nguy hiểm vãi! Bình thường ta sẽ cười vào sự ngờ nghệch của ngươi rồi, nhưng
giờ ta đã rõ ma thuật của ngươi, cái đó còn đáng sợ hơn.”
Arnold sợ cậu sẽ manh động và dùng Ma ngôn đánh gục lũ lính canh để vượt biên,
bởi sức mạnh của cậu thừa sức làm điều đó.
“Nghe này, Thị thực được phát ở Guild. Nhìn này.”
Vừa nói, gã đưa ra một tờ giấy mỏng, to hơn mảnh vé tàu. Viết trên đó ngày
phát hành và ngày mãn hạn.
“Vậy tôi chỉ cần kiếm một cái ở ngay đây…”
“Không, dù ngươi có đăng kí ở đây, thì cũng mất kha khá thời gian để nó được
thông qua, ngươi hiểu chứ?”
“…Thật à?”
“Thật. Thông thường thì ngươi phải lấy từ Guild ở thủ phủ một đất nước. Thậm
chí mất một tuần sau đó. Ở trường hợp của nhóc, đăng kí ở đây, phải được Guild
ở thủ phủ xác minh và Thị thực chỉ đến tay nhóc khi nó đã được họ xác nhận.”
Đầu tiên khi đăng kí, một người cần phải xác thực nhân thân, nguyên quán. Và
dĩ nhiên là kẻ có tiền án tiền sự sẽ không được xét đến. Còn nếu hồ sơ trong
sạch và có lý do chính đáng để qua biên giới, Guild Master sẽ xác nhận cho
anh, đó gọi là Thị thực.
“Ô hô, thế thằng cha Guild Master ở thủ phủ quyền cao chức trọng gớm.”
“Lại nữa? Nhóc đến từ thủ phủ đúng chứ? Sao cái đó mà cũng không biết?!”
“Không có hứng.”
“…Hài, nghe cho kĩ này, Hiiro. Nhóc có biết bao nhiêu Mạo hiểm gia đạt đến
rank SSS trong loài người không?”
“Ba, tôi nhớ thế.”
“Phải, một trong số đó đảm nhận chức Guild Master ở thủ phủ đó.”
“Hừm.”
“Đừng có mà “Hừm”.”
Đó là cách mà Hiiro thể hiện thái độ không có hứng thú.
“Ông ta mạnh lắm đó, biết chưa hả? Chỉ có những người có sức mạnh cao cấp và
có sự nổi tiếng mới được chọn vào cái ghế đó thôi. Họ đồn rằng kĩ năng vật lí
của ông ta ngang ngửa loài Người thú. Đúng là một tên quái vật!”
“Có nghĩa ông ta là một con quái vật bị mất status (tính trạng) và thanh thế
đó.”
“N-Này… Họ còn nói trong tình trạng khẩn cấp, quyền lực Guild Master ngang
ngửa với Đức vua đấy, chờ đã… ngươi nói hơi quá đáng rồi đó?!”
“Ai quan tâm.”
“…Ha, Mà nữa, tên ông ta là…”

“Ha? Đã lâu lắm không gặp cậu, Vale!”
“Đúng là đã lâu lắm rồi, ngài Judom.”
Người mới chào hỏi Vale, chỉ huy quân đoàn hai của Victorias, với nụ cười hào
phóng là Judom Lankars.
Với bộ râu trắng hoành tráng song ông ta mới gần năm mươi. Mái tóc trắng ngắn
được tỉa gọt của ông đến từ nhiều nguyên nhân hơn là do tuổi già.
Thái độ từ tốn toát ra phong thái thân thiện thậm chí đối với những đứa bé.
Nhưng ông ta lại có một thân hình khác thường, đặc biệt rõ ràng khi ông đứng.
Chiều cao phải đến hai mét và cánh tay qua tôi luyện trông chắc khỏe, săn cứng
như thép.
Một cơ thể vạm vỡ ấy khiến ta liên tưởng sẽ xé rách bộ đồ mà ông ta mang trên
người chỉ bằng một cử động nhỏ.
“Hahaha, khỏi phải câu nệ ngài nghiếc. Cậu giờ cũng là một chỉ huy lỗi lạc rồi
cơ mà.”
Ông ta vỗ lưng Vale trong khi cười lớn. Nhưng dù chỉ là cú đánh nhẹ, nhưng
chẳng khác nào đòn tất kích cắt xén dần mòn HP của Vale.
“Hự - Đ-Đúng là ngài vẫn không đổi, ngài Judom.”
Vale cười vui vẻ trong khi xoa tấm lưng của mình.
“Vậy, có công chuyện gì à? Hiếm khi thấy cậu ghé qua đây.”
“Tôi đến đây để xin ít ân huệ từ ngài, như một Guild Master.”
Hiện tại hai người đang ngồi trong Guild, ở căn phòng của Guild Master.


Konjiki no Word Master - Chương #38