Người đăng: tieubaihoai
Năm ngày tiếp theo, ở chu vi hai nghìn mét phía ngoài Hành Vân sâm lâm cứ cách
nhau không xa lại xuất hiện một chút dấu vết của những trận chiến, tại chỗ còn
lưu lại không ít máu tươi cùng bộ phận cơ thể hung thú.
"- Thủy Dẫn Khinh La - Tứ điệp".
"Phốc"
Một con rắn lớn bị chém đứt đầu nằm dãy dụa dưới đất, máu me bê bết.
Đúng thế, năm ngày này Hạo Ngọc đã truy lùng khá nhiều hung thú để chém giết,
đa số là thực lực võ đồ ngũ trọng hậu kỳ và đỉnh phong, hiện trường của những
trận chiến kia cũng đều do Hạo Ngọc kịch chiến hung thú gây nên.
Trải qua hàng chục trận chiến với đủ loại hung thú khác nhau, hiện tại kinh
nghiệm thực chiến của Hạo Ngọc đã có chút thành tựu rồi, nếu giờ gặp phải hung
thú võ đồ ngũ trọng trở xuống thì đơn giản là miểu sát tức thì, không cần tốn
nhiều sức lực như mấy hôm trước nữa.
Điệp Lãng cửu kiếm được Hạo Ngọc thi triển liên hồi, độ thuần thục ngày càng
điêu luyện, chiêu thức ngày càng chuẩn xác cùng ảo diệu khó đoán, vô tình
trong lúc chiến đấu, Hạo Ngọc đã nâng cảnh giới võ học Điệp Lãng cửu kiếm lên
đại thành cảnh giới, uy lực phải nói là hơn nhiều trước kia.
Phân Ảnh bộ cũng được Hạo Ngọc sử dụng luyện tập trong chiến đấu, cũng không
thua kém Điệp Lãng cửu kiếm, Phân Ảnh bộ cũng được Hạo Ngọc luyện đến đại
thành, khi di dùng huyền khí thi triển ra liền tạo nên ảo ảnh, tốc độ không
phải võ giả cùng cấp có thể so sánh được.
Trải qua vô số trận chiến, huyền khí trong cơ thể Hạo Ngọc cũng nhờ đó mà áp
súc tăng lên từng chút, vì vậy mà đến ngày thứ tư tu vi của Hạo Ngọc cũng đột
phá đến võ đồ lục trọng trung kỳ, thực lực lại tịnh tiến thêm một bậc, Hạo
Ngọc trong lòng phấn khích không thôi.
"- Hung thú cấp thấp đã không còn giúp đỡ mình mài dũa kinh nghiệm nữa rồi,
chắc phải tìm hung thú cao cấp hơn mới được."
Vừa giết xong Lục Túc xà, hung thú cấp thấp, Hạo Ngọc trầm tư suy nghĩ, bây
giờ chém giết hung thú cấp thấp hắn không cần ra quá nhiều sức, kĩ năng chiến
đấu cũng không tăng tiến chút nào, Hạo Ngọc quyết định đi sâu vào trong một
chút tìm hung thú cao cấp hơn bồi luyện.
Hạo Ngọc vừa dùng Phân Ảnh bộ chạy sâu vào trong vừa quan sát xung quanh tìm
kiếm hung thú.
Đi được nửa canh giờ, lúc này Hạo Ngọc cũng cách bìa Hành Vân sâm lâm khoảng
năm cây số rồi, càng vào sâu bên trong Hạo Ngọc càng thấy khu rừng u ám, cây
cối bên trong phát triển rậm rạp um tùm hơn nhiều so với phía ngoài, Hạo Ngọc
liền cẩn trọng di chuyển chậm rãi tìm kiếm.
"Hống"
Bỗng nhiên cách nơi Hạo Ngọc không xa, một tiếng gầm lớn gây chấn động cả khu
rừng, Hạo Ngọc cũng thoáng giật mình kinh hãi.
Không biết là tiếng gầm của hung thú gì mà to
lớn hung dữ như vậy, chắc chắn là yêu thú cấp cao không sai, Hạo Ngọc trong
lòng thầm suy đoán, nếu là hung thú cao cấp có thể vừa sức rèn luyện với hắn
thì quá tốt rồi.
Hạo Ngọc trong đầu nghĩ vậy liền di chuyển đến nơi phát ra tiếng rống.
"- Hắc Vân Sơn Hùng?"
Đập vào tầm mắt của Hạo Ngọc là một con gấu đen to lớn, theo Hạo Ngọc được
biết thì đây chính là Hắc Vân Sơn Hùng, hung thú cao cấp tồn tại bên trong
Hành Vân sâm lâm.
Quan sát kĩ Hắc Vân Sơn Hùng, Hạo Ngọc thấy nó đã trưởng thành, cũng đoán được
thực lực của nó tương đương với võ đồ lục trọng hậu kỳ, nhưng ưu điểm Hắc Vân
Sơn Hùng là da thịt rất dày, sức chịu đòn thuộc hạng trâu bò trong số hung thú
cao cấp bên trong Hành Vân sâm lâm, võ giả đồng cấp chiến đấu với nó thì chỉ
có hòa hoặc thua mà thôi, rất hiếm khi có thể thắng được nó.
Nhìn Hắc Vân Sơn Hùng, Hạo Ngọc đang âm thầm cân nhắc xem có nên chọn nó để
luyện tập hay không, bởi thực lực của nó không thể xem thường được, nếu khinh
suất có thể sẽ trả giá bằng cả tính mạng chứ không đùa.
Dưới mặt đất là xác của một con hổ khá lớn, Hạo Ngọc liền nhận ra ngay đó là
Phục Kim Hổ, hung thú cao cấp, thực lực đồng dạng võ đồ lục trọng trung kỳ,
sức chiến đấu cũng khá mạnh mẽ, trong số hung thú cao cấp nó cũng thuộc hạng
đầu lĩnh chứ không vừa.
Nhưng nhìn bộ dáng của Hắc Vân Sơn hùng, Hạo Ngọc chỉ thấy mấy vết rách trên
thân đang rỉ máu mà thôi, hoàn toàn không có vết thương nặng nề nào cả, có lẽ
Phục Kim hổ muốn chiếm lãnh địa của Hắc Vân Sơn Hùng nên cả hai đã xảy ra một
trận chiến.
Nhưng nhìn kết quả cũng biết Phục Kim hổ không phải là đối thủ của Hắc Vân Sơn
hùng, càng làm Hạo Ngọc do dự hơn nữa.
"- Lục trọng hậu kỳ, hiện tại ta cũng chưa biết thực lực của mình giới hạn là
ở đâu, không bằng thử sức với Hắc Vân Sơn hùng nhỉ?"
Sau một thời gian đắn đo suy nghĩ, Hạo Ngọc cảm thấy mình đủ sức đối đầu với
Hắc Vân Sơn hùng, nhân tiện kiểm tra thoáng một cái cực hạn thực lực của mình
đến đâu, Hạo Ngọc tin tưởng dù không thắng nổi Hắc Vân Sơn Hùng thì vẫn có thể
dùng Phân Ảnh bộ trốn thoát.
Hạ xuống quyết tâm, hít sâu một hơi, Hạo Ngọc nhanh chóng di chuyển đến gần
Hắc Vân Sơn Hùng.
" Hống"
Hạo Ngọc không có ý che dấu hành tung, vì thế Hắc Vân Sơn hùng liền nhìn thấy
hắn đang bước tới, lập tức cảnh giác rống lên một tiếng.
"- Đến chiến một trận nào, cho ta thấy toàn bộ thực lực của ngươi đi."
-Bích Thủy Hành Giang-
Khẽ quát một tiếng, Hạo Ngọc mặt lạnh như băng rút kiếm thôi động huyền khí,
vừa xuất chiêu liền sử dụng võ kỹ cao cấp nhất của mình, thức thứ nhất Điệp
Lãng cửu kiếm được tung ra.
Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, mũi kiếm đã tới trước mặt Hắc Vân Sơn hùng rồi, Hạo
Ngọc không lưu lại chút thực lực nào, vừa đánh liền dùng hết toàn bộ thực lực,
tốc độ phải nói nhanh vô cùng.
"Choang"
Không chịu bị động trước đòn tấn công của Hạo Ngọc, Hắc Vân Sơn hùng nhanh
chóng phản ứng dùng bàn tay to lớn của mình vả vào thân kiếm đỡ đòn.
Lưỡi liếm bị đánh bật ra, Hạo Ngọc cũng bị dư lực chấn lui một bước, thân hình
lảo đảo.
"- Quả nhiên mạnh hơn nhiều lần so với hung thú cấp thấp, như vậy mới đáng để
rèn luyện chứ."
Hạo Ngọc trong lòng thầm than, sử dụng hết sức mạnh mà vẫn bị chấn lui một
bước, đây là Hạo Ngọc đã trải qua hai tháng cải tạo thân thể gian khổ, nếu là
Hạo Ngọc trước kia thì chắc sau cú vả vừa rồi kiếm một nơi người một ngã rồi.
"Hống"
Hắc Vân Sơn Hùng nổi giận rống một tiếng, hai chân dậm mạnh xuống đất, hai bộ
móng vuốt sắc nhọn cuồng mãnh vồ tới Hạo Ngọc.
"-Thượng Không Hạ Thủy - Nhị điệp".
Đầu óc không chút hoảng loạn trước thế công của Hắc Vân Sơn hùng, ngược lại
chiến ý trong lòng Hạo Ngọc càng dâng lên cao trào, hai mắt không chút sợ hãi
nhìn đối phương, Hạo Ngọc nhảy lên cao, thức thứ hai Điệp Lãng cửu thức đồng
thời được thi triển ra.
Một bên thế như hung thần ác sát một bên như dòng nước mạnh mẽ từ trên cao đổ
xuống, hai bên trực diện va chạm.
"Uỳnh"
Lưỡi kiếm chém xuống bàn tay Hắc Vân Sơn hùng, nhưng Hạo Ngọc không thấy máu
chảy, đổi lại sắc mặt chợt biến đổi.
Hắc Vân Sơn hùng không có dấu hiệu thương tích gì, ngược lại nhanh chóng tiếp
tục thế công, bàn tay mang một lực năm trăm cân hướng về Hạo Ngọc vỗ tới.
"- Không xong."
Sau pha va chạm, Hạo Ngọc lúc này vẫn còn đang ở trên không trung chưa kịp hạ
xuống đất, tình cảnh liền rơi vào thế bị động, tấn không được thủ không xong,
nhất thời không biết ứng phó làm sao.
"Oành"
Trong phút gần kề, Hạo Ngọc liều lấy Lam Tinh kiếm chặn đòn đánh của Hắc Vân
Sơn Hùng, tuy là đỡ được nhưng vì cú đánh của Hắc Vân Sơn hùng quá mạnh, kèm
thêm Hạo Ngọc đang ở thế bất lợi, cho nên liền bị đánh bay ra xa va vào một
thân cây rồi mới dừng lại.
"Hự"
Hạo Ngọc ôm bụng phun ra một ngụm máu, hộc máu xong cơ thể liền thấy nhẹ nhõm,
quả thật cú đánh vừa rồi của Hắc Vân Sơn hùng rất mạnh.
May mà thể chất của Hạo Ngọc đã được tăng lên rất nhiều, cho nên chỉ bị ngoại
thương nhẹ mà thôi, nếu không ăn môt vả vừa rồi sẽ không chỉ đơn giản như thế.
"- Ngươi được lắm, hôm nay ta thua, ngày sau dưỡng thương xong ta nhất định
tới tìm ngươi trả lại, chờ đấy."
Tận lực nén xuống đau đớn, Hạo Ngọc vận Phân Ảnh bộ nhanh chóng bỏ chạy, lúc
rời đi còn không quên nói với Hắc Vân Sơn hùng vài câu.
Bây giờ cơ thể bị thương, Hạo Ngọc biết không thể đấu nữa, nhân cơ hội liền
chạy thoát, chờ sức khỏe hồi phục sẽ quay lại tiếp tục chiến với Hắc Vân Sơn
hùng một trận.