Hành Vân Sâm Lâm


Người đăng: tieubaihoai

"Oành"

Trên một vách đá kín đáo ở Tuyệt Linh sơn, một tiếng nổ lớn gây chấn động cả
một mảng rừng.

Một hòn đá lớn bằng thân người bị bổ tan tành làm phấn vụn bay tán loạn, phải
nói uy lực của đòn công kích vào hòn đá là rất mạnh.

"- Hô, rốt cục ta cũng hoàn thành Điệp Lãng cửu kiếm, quả nhiên uy lực sau khi
hoàn thiện không phải là lúc trước có thể so sánh."

Làm việc đó không ai khác chính là Hạo Ngọc, thở một hơi dài, Hạo Ngọc trầm
trồ khen ngợi.

Hai mươi ngày này, nhờ vào ngộ tính biến thái cùng sự nổ lực kiên trì của
mình, cuối cùng Hạo Ngọc cũng tìm ra điểm khiếm khuyết của Điệp Lãng cửu kiếm,
từ đó hoàn thiện võ kỹ uy lực mạnh mẽ hơn nhiều lần.

"- Chắc chắn người sáng tạo ra bản võ kỹ này cũng nhờ đứng trước thác nước mà
nghĩ ra, nếu không chắc chắn mình cũng sẽ không thể nhận ra điểm này được."

Hạo Ngọc rờ cằm suy đoán, trong lòng thầm hô may mắn, nếu như không phải là ở
thác nước này ngộ ra thì có lẽ phải rất lâu hắn mới hoàn thành được.

"- Chỉ còn một tháng nữa là tới kì khảo thí rồi, có lẽ nên bồi luyện một chút
kinh nghiệm chiến đấu cho mình, không thể để thua người khác được."

Nhớ tới kì khảo thí nội môn đệ tử, Hạo Ngọc trong lòng thấy chút nôn nóng, vì
đây có lẽ sẽ là bước ngoặt lớn trên con đường sau này của hắn, không thể không
coi trọng được.

Rời khỏi Tuyệt Linh sơn, Hạo Ngọc đến chỗ phát lương của tông môn, đã hai
tháng Hạo Ngọc đều đâm đầu luyện tập, chưa nghĩ đến chuyện lấy lương.

Mỗi đệ tử Lăng Kiếm tông mỗi tháng đều có lương nhất định, chỉ có điều giữa
ngoại môn đệ tử cùng nội môn đệ tử thì lương bổng cũng khác nhau.

"- Hạo Ngọc, ngoại môn đệ tử, tu vi võ giả lục tầng sơ kỳ, một nghìn điểm cống
hiến."

Trong phòng thu ngân, trưởng lão chịu trách nhiệm phân phát mặt không biểu
tình nói với Hạo Ngọc.

"- Một nghìn điểm cống hiến?"

Hạo Ngọc hơi bất ngờ, trong trí nhớ lúc trước thì mỗi tháng hắn cũng chỉ nhận
hai trăm điểm cống hiến thôi, nhưng bây giờ lại tăng thành năm trăm, chắc là
do tu vi tăng lên nên điểm cống hiến cũng tăng theo rồi.

"- Cảm ơn trưởng lão."

Cũng không hỏi nhiều, Hạo Ngọc nhận lệnh bài rồi rời khỏi phòng thu ngân.

Điểm cống hiến là thứ mọi đệ tử dùng để mua sắm khi ở tông môn, mọi vật từ vũ
khí đến võ kỹ đều có thể dùng điểm cống hiến mà đổi.

Nhưng muốn kiếm nhiều điểm cống hiến không phải là một chuyện dễ dàng, cách
đơn giản nhất là tăng cao tu vi rồi nhận lương tháng.

Cầm trong tay một nghìn điểm cống hiến, Hạo Ngọc hít sâu một hơi rồi cất bước
đi tới Binh khí các.

Hắn muốn đổi một thanh kiếm tốt một chút, thanh kiếm kia của Hạo Ngọc chỉ dùng
để tập luyện, không thể dùng trong chiến đấu được, vì vậy một thanh kiếm sắc
bén thích hợp sẽ tăng lên khá nhiều lợi thế khi chiến đấu.

Bên trong Binh khí các, Hạo Ngọc tìm tòi một lúc lâu, cuối cùng cũng chọn được
một thanh vừa ý.

"- Ừm, Lam Tinh kiếm, thanh này ta thấy hợp ý nhất, liền chọn ngươi đi."

Trên tay Hạo Ngọc là một thanh kiếm dài khoảng một mét, thân kiếm khá mỏng
nhưng không hề nhẹ, có thể là do nó được làm từ một kim loại đặc biệt nào đó.

Lưỡi kiếm vô cùng sắc bén, bề mặt sáng bóng có thể phản chiếu gương mặt của
Hạo Ngọc bên trong.

Cầm Lam Tinh kiếm trên tay, Hạo Ngọc thấy rất thuận, rất thích hợp để thi
triển Điệp Lãng cửu kiếm, hắn nhất định lấy thanh kiếm này.

"- Trưởng lão, ta chọn thanh kiếm này."

Hạo Ngọc hai mắt sáng ngời cầm Lam Tinh kiếm tới nói với trưởng lão trông coi.

"- Lam Tinh kiếm, năm trăm điểm cống hiến, ngươi chắc chắn chứ?"

Trưởng lão trấn các sắc mặt không buồn không vui đáp lời Hạo Ngọc.

"- Vâng, chắc chắn."

Hạo Ngọc gật đầu chắc nịch, đây là thanh kiếm hắn thấy ưng ý nhất rồi, nếu
không chọn nó thì chọn cái nào nữa.

Rời khỏi binh khí các, Hạo Ngọc còn đổi thêm một túi trữ vật cùng một số vật
dụng khác, túi trữ vật là một không gian nhỏ dùng để chứa đồ, võ giả khi ra
ngoài hành tẩu sẽ mang túi trữ vật bên mình, là vật không thể thiếu của bất kỳ
ai.

Làm một hơi, Hạo Ngọc liền tiêu hết số điểm cống hiến mình vừa nhận được,
trong lòng cảm thấy rét run, phải qua tháng sau mới được lãnh lương nữa.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai Hạo Ngọc sẽ rời khỏi Lăng Kiếm tông để
bồi luyện thêm kĩ năng thực chiến cho mình.

---------------

Sáng hôm sau, khi vừa rời khỏi Lăng Kiếm tông, Hạo Ngọc lập tức thi triển Phân
Ảnh bộ nhanh chóng chạy đi, tốc độ khác xa lúc trước, thậm chí còn nhanh hơn
mấy con ngựa bình thường nữa.

Nguyên nhân là do Hạo Ngọc đã trải qua ba tháng rèn luyện vô cùng khắc khổ,
thân thể đã rất khỏe mạnh, kèm thêm Phân Ảnh bộ được Hạo Ngọc thi triển thuần
thục, cho nên tốc độ như vậy cũng đúng thôi.

Một giờ sau, Hạo Ngọc cuối cùng cũng đến nơi mình chuẩn bị lịch lãm rèn luyện
- Hành Vân sâm lâm.

Trong sách có ghi chép, đó là một khu rừng rộng lớn ở phía Tây Lăng Kiếm tông,
chỉ cách khoảng ba giờ đi ngựa là tới mà thôi.

Hành Vân sâm lâm là nơi tập trung khá nhiều dã thú cùng hung thú, có một số
hung thú tu luyện lâu năm sinh ra yêu đan rồi hóa thành yêu thú thực lực kinh
người.

Diện tích Hành Vân sâm lâm rất lớn, kéo dài khắp một vùng địa lý, gần Hành Vân
sâm lâm còn có các tông môn khác cư ngụ, vì thế đây cũng là địa điểm thích hợp
cho tầng lớp võ giả tiến vào lịch lãm.

Còn có các tán tu, thợ săn dã thú khác nữa, họ vào đây chủ yếu để săn bắt dã
thú bán lấy tiền, hoặc người nào gặp may thì hái được một số thảo dược quý giá
cũng có khi.

Nhưng trong đó cũng tồn tại rất nhiều hung thú mạnh mẽ, càng vào sâu thì càng
bắt gặp nhiều hơn, có khi còn gặp cả yêu thú, nếu sơ suất thì có thể sẽ bỏ
mạng dưới răng nanh của chúng liền.

Hạo Ngọc cũng bì bồi luyện kinh nghiệm thực chiến mà đến Hành Vân sâm lâm, dã
thú cùng hung thú là đối tượng bồi luyện tốt nhất vào lúc này, những bộ phận
của dã thú hoặc hung thú cũng rất có giá trị, cũng có thể đem về tông môn đổi
lấy điểm cống hiến, đó cũng là cách hay, như vậy là một công đôi việc rồi.

Tới nơi, Hạo Ngọc liền tìm một gốc cây cao lớn rồi trèo lên, mọi thứ trong
Hành Vân sâm lâm đều lọt vào tầm mắt của Hạo Ngọc.

Quả như lời nói, nơi đây rất um tùm, cây cối cao lớn mọc san sát nhau, tiếng
dã thú chim chóc kêu inh ỏi cả khu rừng, khu rừng rất lớn, nhìn ra xa tít tắp
mà Hạo Ngọc vẫn thấy rừng vẫn nối tiếp rừng, ta có thể tưởng tượng nó lớn như
thế nào rồi đó.

Quan sát kĩ càng một hồi, bán kính một nghìn mét đều nằm trong tầm kiểm soát
của Hạo Ngọc.

"- Đây rồi, Kim Văn Báo trưởng thành."

Xuất hiện trong tầm mắt của Hạo Ngọc là một con hung thú Kim Văn Báo đang ăn
một thịt một con dã thú, thực lực tương đương với Võ đồ ngũ trọng trung kỳ,
tốc độ rất nhanh có thể so với võ đồ ngũ trọng hậu kỳ.

Rất nhanh liền tìm ra đối tượng, Hạo Ngọc không phí thời giờ liền đuổi theo.

"- Kiếm pháp cơ sở - Đâm"

Tới gần Kim Văn Báo, Hạo Ngọc dùng kiếm pháp cơ sở khiêu chiến đầu tiên.

"Grào"

"Phốc"

Kim Văn Báo vừa nghe tiếng động liền tránh né thoát khỏi phát đâm của Hạo
Ngọc, gầm một cái, nó thủ thế nhìn chằm chằm Hạo Ngọc.

"- Được rồi, đánh thống khoái một trận nào, sẵn đây phá zin Lam Tinh kiếm
luôn."

Bộ dáng thong dong, Hạo Ngọc rút Lam Tinh kiếm khỏi vỏ, ánh kiếm chớp động bén
ngót, chuẩn bị dùng toàn lực chiến đấu.

"- Bích Thủy Hành Giang- Nhất điệp."

Không chút lưu tình, thức thứ nhất Điệp Lãng cửu kiếm liền được Hạo Ngọc thi
triển, ánh kiếm lóe lên, Hạo Ngọc thế như nước trên sông nhẹ nhàng uyển chuyển
nhưng không kém phần

lạnh lùng tàn nhẫn chém tới.

"Gào"

Là hung thú có thực lực mạnh mẽ, mới nhìn Hạo Ngọc ra chiêu Kim Văn Báo liền
cảm thấy nguy hiểm, với ưu thế tốc độ liền di chuyển sang một bên tránh thoát.

"Oành"

Một gốc cây sau lưng Kim Văn Báo liền bị chẻ làm đôi, phải nói sau khi Điệp
Lãng cửu kiếm được hoàn thiện thì uy lực cũng tăng lên không nhỏ.

"Gào"

Kim Văn Báo tức giận rống lên một tiếng, vận hết tốc lực hướng về Hạo Ngọc vồ
tới.

Khuôn mặt Hạo Ngọc lúc này trở nên nghiêm lại, ánh mắt chăm chú nhìn rõ chuyển
động Kim Văn Báo, nhanh chóng tìm ra điểm yếu Kim Văn Báo.

Hạo Ngọc không dám coi thường, Kim Văn Báo thực lực cũng là Võ đồ ngũ trọng
trung kỳ hàng thật giá thật, bộ móng vuốt nhọn hoắt vô cùng sắc bén, nếu để
trúng đòn vào chỗ hiển thì Hạo Ngọc chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

"- Thượng Không Hạ Thủy- Nhị điệp."

Không cần né tránh, Hạo Ngọc tung ra thức thứ hai Điệp Lãng cửu kiếm, thế như
nước đổ, liên tục hai phát kiếm chém thẳng đối đầu Kim Văn Báo.

"Choang"

"Ngao"

Lam Tinh kiếm cùng móng vuốt Kim Văn Báo va chạm dữ dội, một tiếng nổ vang
lên, hàng móng vuốt sắc bén như dao kia liền bị gọt phẳng lì.

Lam Tinh kiếm trong tay Hạo Ngọc không chút sứt mẻ, Hạo Ngọc trong lòng kinh
hô, may mà trước khi đi tới đây đã chuẩn bị kiếm tốt, nếu không thì khó mà đối
đầu với con Kim Văn Báo này rồi.

Tấn công thất bại, móng vuốt bị chém đứt, Kim Văn Báo theo bản năng liền hoảng
sợ.

Bản năng nói cho nó biết Hạo Ngọc không phải là người nó có thể chiến thắng,
nếu còn tiếp tục ở lại thì nó chắc chắn sẽ chết, ham muốn sống sót liền thúc
đẩy Kim Văn Báo bỏ chạy.

"- Chạy đi đâu cho thoát."

"-Tích Thủy Xuyên Thạch - Tam điệp."

Biết được ý định của Kim Văn Báo, Hạo Ngọc quát lớn một tiếng, thức thứ ba
Điệp Lãng cửu kiếm được tung ra, nhanh như chớp, Hạo Ngọc liên tục chém ra ba
kiếm, nhắm vào ba điểm yếu trên thân Kim Văn Báo.

"Phốc" " Xuy"

Kim Văn Báo lập tức bị chặt thành ba khúc, máu chảy lênh láng, chết ngay tức
khắc.

Hạo Ngọc nhanh chóng thu thập chiến lợi phẩm, những thứ quan trọng đáng tiền
đều cất vào túi trữ vật, nhất là thịt Kim Văn Báo, Hạo Ngọc không quên cắt một
lượng lớn đem theo.

Theo Hạo Ngọc được biết, thịt của hung thú chất lượng hơn rất nhiều dã thú,
không những bổ dưỡng mà còn có tác dụng cường kiện thân thể, tăng tốc độ tu
luyện võ giả nữa, quả thật được xem là bảo bối.

"- Quả nhiên chỉ có trong chiến đấu mới có tiến bộ, tập luyện mãi cũng không
làm võ giả mạnh lên được."

Hạo Ngọc cảm thấy đi lịch lãm là rất đúng, chỉ mới chém giết một con Kim Văn
Báo mà hắn cảm thấy kinh nghiệm thực chiến cùng tâm cảnh của mình tăng mạnh
hẳn, nếu liên tục trải qua chém giết như thế thì Hạo Ngọc tin tưởng trong một
tháng kĩ năng chiến đấu của mình sẽ tăng lên rất nhiều.

Ngồi xuống nghỉ ngơi lấy lại sức, Hạo Ngọc tiếp tục tìm kiếm hung thú khác rèn
luyện.


Kiếm Vũ Lăng Thiên - Chương #7