Sóng Ý Cảnh


Người đăng: tieubaihoai

Cách nơi giao chiến với Hắc Vân Sơn hùng không xa, trong một hang động nhỏ,
một thân ảnh thiếu niên đang cởi trần khoanh chân ngồi làm gì đó.

Thiếu niên này không ai khác chính là Hạo Ngọc vừa đánh nhau với Hắc Vân Sơn
hùng xong, hiện giờ đang tìm cách chữa thương thế của mình.

"-Con Hắc Vân Sơn hùng này cũng giảo hoạt quá đi, xém chút là không kịp trở
tay rồi, cũng may là mình có chuẩn bị thuốc trị thương theo đề phòng, nếu
không chắc phải mất hai ba ngày thời gian mới hồi phục."

Từ trong túi trữ vật, Hạo Ngọc lấy ra một số đan dược trị thương mình chuẩn bị
sẵn phục dụng, thương thế cũng không nặng mấy nên qua ngày mai liền khôi phục
trạng thái đỉnh phong.

Cũng vì nhất thời khinh suất mà Hạo Ngọc bị thua dưới tay Hắc Vân Sơn hùng
nhanh chóng, trong đầu liền rút kinh nghiệm không thể coi thường dưới mọi tình
huống được, đây là bài học đắt giá cho bản thân Hạo Ngọc rồi.

Tìm xung quanh một ít củi khô, Hạo Ngọc lấy một ít thịt hung thú mà mấy ngày
nay thu thập được từ chém giết nướng lên.

Thêm một ít gia vị, mùi hương tỏa ra từ những miếng thịt nướng làm Hạo Ngọc
nuốt nướng miếng ực ực.

"- Mấy món ăn cao cấp nhất Trái Đất chắc cũng không đáng xách dép cho đồ ăn ở
đây đi, nghe mùi thôi mà cổ họng khô hết cả rồi, đúng là rèn luyện có nhiều
cái tốt thật mà."

Nhớ tới đồ ăn ở kiếp trước, Hạo Ngọc không khỏi cảm khái đồ ăn ở đây, chỉ là
nướng bình thường mà đã hấp dẫn như vậy rồi.

"- Mới chỉ là thịt hung thú mà đã ngon như thế, không biết thịt của yêu thú
còn ngon như thế nào nữa nhỉ?"

Trong đầu Hạo Ngọc chợt táo bạo nghĩ tới thịt yêu thú, nhưng đây cũng chỉ là
nghĩ thôi, bởi thực lực của Hạo Ngọc còn chưa ăn nổi hung thú còn nói gì đến
yêu thú, chờ một khi có thực lực nhất định hắn nhất định phải nếm thử mùi vị
thịt yêu thú ra sao.

Không suy nghĩ nữa, Hạo Ngọc lấy thịt hung thú đã chín cắn ăn ngấu nghiến.

-------------

Sáng hôm sau, khi ánh nắng mặt trời đầu tiên vừa mới xuất hiện bên trong Hành
Vân sâm lâm, mọi vật bắt đầu rộn ràng hoạt động.

Lúc này Hạo Ngọc cũng liền rời khỏi hang động, một đêm qua thương thế của hắn
cũng đã hồi phục chín phần rồi, một phần cũng nhờ vào thịt hung thú tác dụng
thúc đẩy mà tốc độ hồi phục nhanh thêm không ít.

Hồi phục sức khỏe, Hạo Ngọc liền rời khỏi động đến tìm Hắc Vân Sơn hùng tiếp
tục luyện tập.

Vận dụng Phân Ảnh bộ đã tới đại thành cảnh giới, tốc độ nhanh như gió, không
mất bao nhiêu thời gian, Hạo Ngọc liền tìm thấy nơi ở của Hắc Vân Sơn hùng.

"- Hắc Vân Sơn hùng, nhanh ló đầu ra tiếp nhận khiêu chiến của Ngọc gia."

Đứng trước cửa một hang động gần nơi xảy ra trận chiến, Hạo Ngọc liền biết đây
là nơi ở của Hắc Vân Sơn hùng, thúc dục huyền khí, Hạo Ngọc quát một tiếng
thật vang.

"Hống"

Rất nhanh sau đó, tiếng quát của Hạo Ngọc vừa dứt thì tiếng rống của Hắc Vân
Sơn hùng liền đáp trả.

Cửa động liền xuất hiện một con gấu đen to lớn, bộ dáng của nó khá là giận dữ,
chắc là Hạo Ngọc đã phá hoại phút giây đang ngon giấc của nó đây mà.

"Hống"

Không đợi Hạo Ngọc ra tay trước, Hắc Vân Sơn hùng bỗng nhiên tăng tốc hung ác
lao về phía hắn đang đứng.

"Oành"

Nổ một tiếng, dưới chân Hạo Ngọc, một tảng đá nhỏ liền bị đập thành phấn vụn.

Lúc này Hạo Ngọc đã giữ khoảng cách tương đối với Hắc Vân Sơn hùng, pha vừa
rồi Hạo Ngọc phản ứng nhanh nhạy liền thi triển Phân Ảnh bộ tránh thoát đợt
tấn công của Hắc Vân Sơn hùng.

"- Thủy Mặc Đông Lưu - Ngũ điệp."

Thoát khỏi thế bị động, Hạo Ngọc thôi thúc huyền khí thi triển thức thứ năm
Điệp Lãng cửu kiếm, đường kiếm trong cương có nhu, chớp mắt Hạo Ngọc liền chém
ra năm kiếm hướng tới ngực Hắc Vân Sơn Hùng.

"Choang" "Choang"...

Liên tiếp là những tiếng va chạm vang lên, nhát kiếm Hạo Ngọc tuy rất nhanh
nhưng Hắc Vân Sơn hùng cũng không nhanh không kém, năm nhát chém đều bị ngăn
chặn dễ dàng.

"- Được lắm, thức thứ năm vẫn chưa làm được gì ngươi, vậy thì tiếp thử thức
thứ sáu của ta đi."

Lui lại vài bước, Hạo Ngọc súc thế quát khẽ một tiếng, không để Hắc Vân Sơn
hùng có thời gian nghỉ ngơi, thức thứ sáu Điệp Lãng cửu kiếm được xuất ra.

"-Nhược Thủy Hàn Kinh- Lục điệp"

Kiếm quang lấp lánh đẹp mắt, tốc độ càng nhanh hơn trước một phần, sáu nhát
kiếm lạnh lùng biến ảo khôn lường hướng Hắc Vân Sơn hùng chém tới.

"Choang" "Choang"..

"Phốc"

Hắc Vân Sơn hùng đón đỡ từng nhát chém nhưng đã thấy chật vật, tới nhát cuối
cùng thì không thể ngăn cản được nữa, bên hông liền bị rạch một đường khá sâu.

Tuy da thịt Hắc Vân Sơn hùng khá dày, nhưng vũ khí của Hạo Ngọc là Lam Tinh
kiếm, không phải là thứ mà da thịt có thể chống chọi lại được.

"- Ha ha, cuối cùng cũng trả được mối thù hôm qua, ăn một kiếm của ta cảm giác
thế nào hả?"

Hạo Ngọc cuồng hỉ cười lớn, trong lòng liền thấy hả hê vô cùng, hôm qua bại
dưới tay Hắc Vân Sơn hùng làm Hạo Ngọc cảm thấy khá thẹn, hôm nay cho Hắc Vân
Sơn hùng ăn thiệt thòi trong lòng tự tin hẳn lên.

"Rống"

Bên hông cảm thấy đau nhói, Hắc Vân Sơn hùng biết mình đã bị thương liền nổi
điên rống lên một tiếng, tốc độ bỗng nhiên bạo phát điên cuồng lao tới Hạo
Ngọc.

"- Hừ, đừng tưởng như vậy là ta sợ ngươi, có ngon nhào đến đây, quyết chiến
một chiêu cuối cùng đi."

Không chịu thua trước khí thế của Hắc Vân Sơn hùng, Hạo Ngọc cũng vận hết toàn
bộ huyền khí, khí thế cũng bộc phát, chiến ý tràn ngập toàn bộ bầu không khí.

Hạo Ngọc định tung ra một kích mạnh nhất của mình để đối phó với Hắc Vân Sơn
hùng đang nổi giận.

"-Kinh Đào Hải Lãng - Cửu điệp".

Thức cuối cùng Điệp Lãng cửu kiếm được tung ra, bỗng nhiên khí thế Hạo Ngọc
trở nên khác thường, cảm giác giống như hòa mình vào một con sóng cao lớn đầy
lực lượng, như muốn cuốn trôi vạn vật, phá hủy mọi thứ trước mặt nó đi qua.

"- Cảm giác này...đây là ý cảnh?"

Giống như mọi thứ xung quanh đều thuộc về mình, Hạo Ngọc giật mình kinh hoàng,
là đệ tử của Lăng Kiếm tông đương nhiên hắn biết ý cảnh là gì.

Khi võ giả tu luyện một môn võ kỹ đột phá đại thành cảnh giới bước vào "đăng
phong tạo cực" thì sẽ có cơ hội ngộ ra ý cảnh hỗ trợ cho chiêu thức của võ kỹ.

Một võ giả ngộ được ra võ kỹ phải là có ngộ tính vô cùng cao, nhưng may mắn
cũng là một phần rất quan trọng, phải nói ngộ được ra ý cảnh thì tiền đồ của
Hạo Ngọc sau này sẽ rất sáng lạng rồi.

"Rống"

Hắc Vân Sơn hùng bất chợt bị ý cảnh của Hạo Ngọc làm cho giật mình, trong tầm
mắt của nó xuất hiện một con sóng cao lớn hung mãnh ác liệt như đang hướng về
phía nó ập tới, đầu óc bỗng trở nên đình trệ.

Kiếm quang như lộng, tốc độ như điện, kết hợp với ý cảnh vừa xuất hiện, Hạo
Ngọc thế như sóng dữ liên hoàn chém tới Hắc Vân Sơn hùng.

"Uỳnh"

Lúc này Hắc Vân Sơn hùng vừa kịp định thần sau khi bị ảnh hưởng bởi ý cảnh,
định tiếp tục tấn công Hạo Ngọc thì đã thấy lưỡi kiếm hướng về phía mình liên
hồi.

Phản xạ tự nhiên giơ hai tay ngăn đón, nhưng tốc độ của Hạo Ngọc ra tay quá
nhanh với lại Hắc Vân Sơn hùng tỉnh lại hơi chậm nên chỉ chặn được một nửa đòn
công kích của Hạo Ngọc, một nửa còn lại bị trúng vào ngực đánh văng ra xa.

Trên ngực vết chém chồng chất, máu đã chảy ướt cả lôbg Hắc Vân Sơn hùng, tuy
không phải là vết thương chí mạng nhưng cũng không nhẹ nhõm gì.

"- Hô, Điệp Lãng cửu kiếm đã đột phá một cảnh giới mới, kết hợp với ý cảnh nữa
quả nhiên uy lực tăng lên gấp bội."

Thở ra một hơi, Hạo Ngọc hồi tưởng lại cảm giác lúc nãy, trong lòng vô cùng
kích động, Hạo Ngọc không ngờ Điệp Lãng cửu kiếm lại đột phá lại còn may mắn
lĩnh ngộ ra được ý cảnh, một việc hắn chưa từng nghĩ tới.

"- Loại ý cảnh này làm làm mình giống như một con sóng, vậy thì gọi nó là sóng
ý cảnh vậy."

Nghĩ tới ý cảnh, Hạo Ngọc suy nghĩ đặt cho nó một cái tên, có thể sau này hắn
sẽ còn ngộ ra một số ý cảnh khác nữa.

"- Hôm nay tới đây thôi, ngươi dưỡng thương đi, ngày mai lại tái chiến năm
trăm hiệp."

Hạo Ngọc nói với Hắc Vân Sơn hùng, hắn không muốn giết ngay bây giờ, lúc này
vừa mới lĩnh ngộ ý cảnh, vẫn chưa hoàn toàn tùy ý vận dụng, vẫn phải cần luyện
tập rất nhiều, vì thế đối tượng luyện tập là thứ không thể thiếu lúc này, Hắc
Vân Sơn hùng là đối tượng thích hợp nhất rồi, nếu giết đi thì Hạo Ngọc không
biết có tìm được hung thú khác thay thế không.

Vì thế Hạo Ngọc để cho Hắc Vân Sơn hùng dưỡng thương rồi tiếp tục giúp mình
rèn luyện.

Nói hết câu Hạo Ngọc liền vận Phân Ảnh bộ rời khỏi, dể lại Hắc Vân sơn hùng
đau đớn nhìn hắn rời đi.


Kiếm Vũ Lăng Thiên - Chương #9