Cực Hạn Rèn Luyện


Người đăng: tieubaihoai

Sau khi xuống núi, Hạo Ngọc không về phòng mà lập tức chuyển hướng đi tới Lăng
Kiếm các.

"- Trưởng lão, đệ tử đã học xong võ kỹ, hôm nay tới trả để hoàn trả."

Bên trong, Hạo Ngọc bình thản nói với ông lão trấn các.

"- Sao? Là ngươi à? Ngươi nói ngươi đã luyện thành hai môn võ kỹ đó?"

Vừa nghe lời nói của Hạo Ngọc, ông lão chợt đổi giọng kinh ngạc hỏi.

"- Hì hì, chỉ mới chút da lông thôi ạ, vẫn chưa luyện thành công, chắc phải
còn tốn nhiều thời gian lắm."

Hạo Ngọc khiêm tốn gãi đầu cười nói, hắn cũng không muốn làm ông lão giật
mình, quả thật hắn cũng chưa chính thức luyện thành Điệp Lãng cửu kiếm, nói
như vậy cũng không có sai.

"- Ừ, ta biết độ khó của nó ra sao mà, ngươi không việc gì phải xấu hổ, biết
chấp nhận sự thật là tốt."

Ông lão vẫn không tin Hạo Ngọc luyện được Điệp Lãng cửu kiếm, chẳng qua là nói
cho đỡ ngượng mà thôi, lão cũng ôn tồn an ủi hắn.

"- Vâng ạ, cảm ơn trưởng lão, đệ tử hiểu rõ."

Hạo Ngọc gật đầu đáp lời, trong bụng thầm hô nếu như ông lão này biết mình
luyện Điệp Lãng cửu kiếm đã đến tám nhát chém một lần thì không biết phản ứng
ra sao đây nhỉ.

"- Chào trưởng lão đệ tử quay về tu luyện đây ạ." Không dây dưa nói nhiều nữa,
Hạo Ngọc nói lời chào rồi rời khỏi Lăng Kiếm các.

Bên trong các, chỉ còn ông lão giữ các ngồi yên thở dài:" Chắc có lẽ nên cất
đi bản võ kỹ này rồi, từ lúc tông chủ mất đi không ai có thể tu sửa lại, để ở
đây cũng không một đệ tử nào lĩnh ngộ nổi, chỉ làm phí thời gian bọn chúng mà
thôi, haiz."

Nguyên do đây là bản kiếm pháp này là tông chủ đời trước Lăng Kiếm tông sáng
tạo ra, nó không chỉ đơn giản là Hoàng cấp võ kỹ, nhưng vì lý do nào đó mà bộ
kiếm pháp này bị thiếu hụt, các trưởng lão đã đặt nó ở tầng một Lăng Kiếm các
để xem có đệ tử thiên tư trác tuyệt nào luyện thành không.

Nhưng bao năm này vô số đệ tử từ thiên tài đến bình thường đều bó tay, không
một ai có thể luyện thành dù là ba thức đầu, làm sao ông ta tin Hạo Ngọc luyện
được da lông.

Sáng hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, những giọt sương còn đọng trên lá, mặt
trời còn nằm yên chưa dậy.

Một thân ảnh từ Lăng Kiếm tông chạy thoăn thoắn ra ngoài hướng đến Tuyệt Linh
sơn mà đi.

Thân ảnh này chính là Hạo Ngọc, hắn đã lên kế hoạch cải tạo nâng cao tố chất
thân thể của mình lên, trong hai tháng này Tuyệt Linh sơn sẽ là nơi sinh hoạt
của hắn.

Trên một con đường nằm trong Tuyệt Linh sơn, Hạo Ngọc đứng cởi trần, trên lưng
là một khối đá lớn nặng tầm ba bốn mươi ký, hai chân cũng bó thêm hai viên đá
cũng tầm mười ký, sau đó bắt đầu chạy.

Quan sát toàn thân Hạo Ngọc, ta không tìm thấy chút dấu vết ba động của huyền
khí nào, đây rõ ràng là đơn thuần dùng sức mạnh thân thể.

Nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ nói hắn bị điên, một võ giả
không sử dụng huyền khí phụ trợ mà vác đá nặng chạy vòng quanh núi.

Nhưng họ đâu biết rằng đây là cách nâng cao tố chất thân thể tốt nhất mà Hạo
Ngọc tổng hợp ra được.

"- Nhanh hơn, phải nhanh hơn nữa."

Trên đường chạy bộ, Hạo Ngọc cắn răng thì thầm, hắn muốn phá vỡ cực hạn của
thân thể, từ đó mới đưa thân thể lên một tầm cao mới.

Ý chí của Hạo Ngọc vẫn là vô cùng kiên định, dù là kiếp trước hay kiếp này,
bản tâm kiên trì bất khuất vẫn luôn là tính cách của hắn, ý chí sẽ chống đỡ
Hạo Ngọc phá vỡ cực hạn bản thân.

Tốc độ của Hạo Ngọc không giảm mà càng lúc càng nhanh, hai chân Hạo Ngọc như
có một sức mạnh thần kì dường như không bao giờ kiệt sức.

Hai chân cùng toàn thân đều đau nhức rã rời, Hạo Ngọc cố hít thở thật sâu lấy
hơi, cứ hồi phục một chút khí lực lại tiếp tục chạy.

Hạo Ngọc cảm nhận rõ ràng những biến đổi của thân thể từng chút một, Hạo Ngọc
cứ mỗi lần phá vỡ cực hạn là nghỉ ngơi, hưởng thụ cảm giác ấy thoải mái không
gì bằng.

Ngày qua ngày, chớp cái đã hai mươi ngày, ngày nào Hạo Ngọc cũng mang đá trên
người chạy quanh Tuyệt Linh sơn từ sáng đến tối, mỗi một ngày mới thì cân nặng
hòn đá trên người lại tăng lên, đến bây giờ cân nặng tối đa Hạo Ngọc có thể
mang cũng đã là bốn trăm ký rồi.

Hai chân cũng nhận một kết quả không ngờ, Hạo Ngọc giờ có thể nhảy cao hai mét
mà không cần dùng huyền khí hỗ trợ, đây đều là thành quả hai mươi ngày này hắn
thu được.

Hôm nay, Hạo Ngọc chính thức chuyển đổi phương pháp rèn luyện, địa điểm là một
cái thác nước trên Tuyệt Linh sơn.

Thác nước cũng khá cao, dòng nước trong vắt từ trên đổ xuống mặt hồ tạo thành
những làn khói trắng liên miên không dứt, xung quanh cây cối xanh tươi kết hợp
tạo thành quang cảnh yên bình, đầy thơ mộng.

Giữa hồ, một thân ảnh thiếu niên đang ra sức bơi thật nhanh, hai tay cùng hai
chân hoạt động liên hồi, bơi là cách tốt nhất để rèn luyện tay chân cùng thân
thể, điều chỉnh cân bằng hài hòa giữa các bộ phận trong cơ thể.

"- Nhanh nữa, không được dừng lại."

Hạo Ngọc gầm nhẹ một tiếng, bơi qua bơi lại đã mấy vòng hồ, cơ thể bắt đầu có
dấu hiệu suy kiệt, may mà Hạo Ngọc đã trải qua rèn luyện cực khổ hai mươi ngày
trước, nếu không cũng không thể nào chịu đựng lâu như vậy.

Tốc độ bơi của Hạo Ngọc một lúc càng nhanh, hắn biết nhiêu đây chưa phải cực
hạn của mình, cần phải thêm nữa.

Đường kính mặt hồ cũng không lớn, chỉ khoảng hai trăm mét mà thôi, một vòng là
bốn trăm mét, nhưng mà Hạo Ngọc đã bơi liên tục mười vòng rồi.

Cơ thể lúc này đã mỏi nhừ, hai tay hai chân đã rã rời vì mỏi, nhưng Hạo Ngọc
vẫn chưa chịu dừng lại, cắn chặt răng, hai mắt lộ rõ nét cứng cỏi, Hạo Ngọc
quyết kiên trì tới cùng.

Trong cơ thể của Hạo Ngọc cũng từ đó dần dần phát sinh biến hóa, từng thớ thịt
từng tế bào cơ bắp như được ăn thần dược mà phát triển mạnh mẽ.

Ngày qua ngày, mới đó lạo trôi qua hai mươi ngày, lúc này Hạo Ngọc đã dừng tập
bơi lại để rồi.

Trong hai mươi ngày này, Hạo Ngọc kiên trì bơi không biết mệt mỏi, tần suất
cùng thời gian tăng lên chóng mặt.

Nếu lúc bắt đầu bơi thì Hạo Ngọc chỉ bơi một vòng mười phút, nhưng bây giờ
trong một phút hắn có thể bơi được hai vòng.

Sự tiến bộ thấy rõ trên từng bộ phận cơ thể Hạo Ngọc, mới bốn mươi ngày trước,
thân hình hắn còn gầy còm giống như bị bệnh, thì bây giờ trái ngược hoàn toàn.

Bây giờ Hạo Ngọc đã cao một mét sáu lăm, một chiều cao khá ưu việt khi mới
mười ba tuổi, khuôn mặt hơi rám nắng nhưng lộ rõ khí chất phong ngạo, thân
hình đã có sáu múi rõ ràng, cơ bắp tay chân phát triển dẻo dai chắc chắn, một
thân thể rất hoàn mĩ.

Từ tốc độ, sức chịu đựng, sự linh hoạt, nhạt bén... mọi phương diện đều tăng
cường rõ rệt.

Tốc độ vung kiếm nhanh hơn chuẩn xác hơn, lực đạo khi đánh ra cũng mạnh hơn
nhiều lần, tốc độ di chuyển khi kết hợp Phân Ảnh bộ cũng tiến bộ không kém.

Thật không phí bốn mươi ngày này Hạo Ngọc khổ cực rèn luyện sống chết.

Bên dưới thác nước, Hạo Ngọc ngồi xếp bằng chịu đựng nước đổ lên người, không
biết bây giờ là hắn đang làm gì.

"- Điệp Lãng cửu kiếm chắc chắn có liên quan đến nước, còn hai mươi ngày nữa,
có thể ta sẽ tìm ra bí ẩn của nó ở đây."

Thì ra Hạo Ngọc vì muốn hoàn thiện Điệp Lãng cửu kiếm mà ngồi dưới thác nước
cảm ngộ, nếu suy đoán của Hạo Ngọc chính xác thì trong hai mươi ngày còn lại
chắc chắn hắn sẽ tìm ra được điểm khiếm khuyết.


Kiếm Vũ Lăng Thiên - Chương #6