Điệp Lãng Cửu Kiếm


Người đăng: tieubaihoai

Sáng hôm sau, Hạo Ngọc tranh thủ dậy sớm xách kiếm đi ra ngoài.

Hôm nay Hạo Ngọc muốn tập luyện thử Điệp Lãng Cửu Thức, vì diễn võ trường
trong Lăng Kiếm tông khá đông người, chưa kể có khi lại gặp chuyện phiền
phức,việc ồn ào sẽ ảnh hưởng đến việc tập luyện của hắn.

Kể ra Trần Phương từ hôm đó tới giờ cũng không tiếp tục tìm Hạo Ngọc trả thù,
vì Tràn Phương đang nổ lực tu luyện chuẩn bị cho khảo thí nội môn đệ tử, nào
có thời giờ đi gây sự với Hạo Ngọc, chưa kể là bây giờ mà tìm Hạo Ngọc thì
Trần Phương chỉ có đường bầm dập.

Rời khỏi khuôn viên Lăng Kiếm Tông, Hạo Ngọc đi lên một ngọn núi lớn khác.

Nơi đây có ba ngọn núi lớn, ở giữa là Lăng Kiếm Tông đặt chân, còn lại hai
ngọn núi bên cạnh dùng cho đệ tử tông môn rèn luyện.

Hạo Ngọc quyết định chọn ngọn núi bên trái, ngọn núi này tên là Tuyệt Linh
sơn, cao một nghìn năm trăm mét, cây cối um tùm, sương mù cùng mây bao quanh
trắng xóa, tạo cảm giác mờ mờ ảo ảo.

Sau một hồi lâu, cuối cùng Hạo Ngọc cũng tìm thấy một vách núi thích hợp, chỗ
này nằm khoảng giữa núi, cách biệt với bên ngoài, có một cái sân nhỏ cùng mấy
tảng đá lớn, xung quanh có mấy cái cây xanh, không khí trong lành làm con
người ta lâng lâng dễ chịu, giống như một nơi thần tiên vậy, rất thích hợp để
Hạo Ngọc tập trung tu luyện võ kỹ.

Tuy là vắng vẻ cô đơn nhưng như thế sẽ làm Hạo Ngọc chuyên chú hơn, dễ dàng
nắm bắt được chân lý võ học, không bị ai quấy rầy làm phiền.

Muốn thành công trước tiên phải chịu được khổ sở, cô đơn, không phải ngồi
không mà võ công tự cao lên được.

Đó cũng là chân lý cuộc sống kiếp trước của Hạo Ngọc.

Điệp Lãng Cửu kiếm gồm có chín thức, kiếm thế như chớp, lăng lệ ác liệt, bản
kiếm pháp này chủ yếu cũng là một chữ nhanh, vạn vật đều có thể phá duy nhanh
không phá.

Tốc độ nhanh đến cực hạn, như thế sơ hở của mình cũng sẽ được bù đắp, kẻ địch
khó phòng bị, đánh ra là chiến thắng chớp nhoáng làm kẻ thù không kịp trở tay,
khiến đối thủ không khỏi run sợ.

Thực hiện theo chỉ dẫn trong bản võ kỹ, Hạo Ngọc bắt đầu vung kiếm, trong đầu
Hạo Ngọc vô tình đã hình thành hình thái ban đầu của chiêu thức, dường như Hạo
Ngọc đã hiểu ra một chút gì đó rồi.

Thi triển một lượt chín thức Điệp Lãng Cửu kiếm, chuyển động Hạo Ngọc dần đi
vào quỹ tích, tốc độ từ chậm chạp hóa nhanh dần.

Xuy.. xuy..

Thức thứ nhất...thức thứ hai...

Ánh kiếm phản chiếu sống động, Hạo Ngọc như chìm vào trong một trạng thái kì
lạ, trong đầu hắn lúc này chỉ có duy nhất Điệp Lãng Cửu Kiếm mà thôi, mọi vật
xung quanh đều đã để qua một bên rồi.

Đường kiếm lúc nhẹ nhàng như nước lúc lăng lệ ác liệt như sóng, dồn dập không
ngừng, một kiếm nối tiếp một kiếm, kiếm sau lại uy lực nhanh hơn kiếm trước
chồng lên nhau, Điệp Lãng Cửu kiếm cốt lõi chính là chỗ đó, mạnh yếu cũng phụ
thuộc vào số lượng nhát kiếm võ giả chém ra, chém càng nhiều uy lực càng mạnh.

Không biết đã múa bao nhiêu lần, Hạo Ngọc giờ đây sắc mặt đã chuyển trắng
bệch, mồ hôi đã ướt đẫm thân người, có lẽ đã không chống chịu được bao lâu nữa
rồi.

Oành.. oành..

Một ánh kiếm lóe lên, một thân cây to bằng bắp đùi đã bị chém thành mảnh vụn,
vết cắt ngọt lịm nhìn thấy mà tê cả da đầu.

"- Hô, chỉ mới thực hiện được có bốn nhát chém một lần, còn kém quá xa."

Thở ra một hơi, Hạo Ngọc ngồi bệch xuống đất thở từng ngụm nói.

Nhát chém đầy lực sát thương vừa rồi chính là Hạo Ngọc vừa thi triển Điệp Lãng
cửu kiếm mà hắn tập luyện từ đầu tới giờ, nhưng nghe Hạo Ngọc nói thì có vẻ
hắn chưa hài lòng với kết quả của mình cho lắm.

Sau một buổi luyện tập, Hạo Ngọc rất suôn sẻ nắm bắt được chân lý của từng
chiêu thức, lập tức chém được bốn nhát trong một lần ra chiêu, điều này có thể
gọi là siêu cấp biến thái ngộ tính, mới tập luyện được một buổi trời đã thành
công như vậy mà còn chê, nếu để mọi người biết được suy nghĩ của hắn chắc phải
hận không thể chém chết ngay cho rồi.

"- Không sao, khởi đầu như vậy cũng ổn rồi, chỉ cần thời gian ta chắc chắn đem
bộ kiếm pháp này luyện thành."

Ngồi yên lấy lại sức khỏe, Hạo Ngọc gật gù đánh giá, trong lòng niềm tin càng
tăng cao, thứ hắn thiếu nhất bây giờ chính là thời gian, chỉ cần cho hắn thời
gian, hắn tin chắc luyện thành bộ Điệp Lãng cửu kiếm này chỉ là chuyện bình
thường.

Ngày qua ngày, thời gian mới đó mà đã hai tháng trôi qua.

Trên Tuyệt Linh sơn, tại một vách đá kín đáo, mây mù bao phủ kèm theo những
chiếc lá bay bay trong gió mát, một thân ảnh quen thuộc trên tay cầm kiếm múa
máy liên tục, kiếm quang liên tục xuất hiện làm sáng cả một khoảng trời.

Thân ảnh di chuyển rất linh hoạt, những đường kiếm đánh ra vô cùng chuẩn xác,
lúc thì hoa mỹ xinh đẹp, lúc thì đơn giản nhưng nguy hiểm chết người.

Tà áo bay bay, cả thân ảnh hòa quyện vào gió và mây, người thiếu niên mơ hồ
tỏa ra một khí chất tiêu diêu thoải mái vô cùng, giống như chim cá tự do bay
lượn trong thiên địa, vô thúc vô cầu.

Không ai khác, thiếu niên này chính là Hạo Ngọc đang tập luyện Điệp Lãng cửu
kiếm,.

Hai tháng này, Hạo Ngọc không hề lười biếng ngày nào cũng rèn luyện Điệp Lãng
cửu kiếm đến mệt nhừ mới về, Điệp Lãng cửu kiếm cũng được hắn nắm bắt toàn bộ.

Liên hoàn là những chiêu thức của Điệp Lãng cửu kiếm được thi triển, bỗng
nhiên Hạo Ngọc tăng tốc độ, nhảy lên không trung rồi bổ xuống một tảng đá gần
đó.

"Bùm"

Tảng đá lập tức bị cắt thành nhiều mảnh, vết cắt vô cùng sắc bén và mạnh mẽ,
uy lực đã hơn xa lần trước Hạo Ngọc thi triển lần đầu rồi.

"- Tại sao mãi chẳng chém được chín nhát nhỉ, không lẽ là do Điệp lãng cửu
kiếm có vấn đề?".

Ngừng di chuyển, thu kiếm lại, Hạo Ngọc thắc mắc tự hỏi.

"- Hay là vì thế nên độ khó của nó mới cao như vậy, cho nên mới ít ai luyện
thành nhỉ? Thật không hổ là võ kỹ có thể so với Hoàng cấp thượng phẩm võ kỹ."

Hạo Ngọc không hề biết đây là một bản thiếu hụt võ kỹ, trong lòng cứ ngỡ chắc
chắn trong này có chứa điều gì thâm sâu mà hắn chưa ngộ ra được.

Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không thể luyện thành chứ đừng nói tới phát
hiện sai sót của võ kỹ, nhưng đổi lại đây là Hạo Ngọc, mặc dù trong quá trình
tập luyện Điệp Lãng cửu thức có gặp chút khó khăn, nhưng với ngộ tính biến
thái của mình, những thiếu sót đó dần được Hạo Ngọc bù đắp một cách hoàn mĩ.

"- Chắc chắn không bao lâu mình sẽ hoàn thành Điệp Lãng cửu kiếm hoàn chỉnh,
bây giờ không vội cưỡng ép được."

Hạo Ngọc trầm ngâm suy nghĩ, biết mình không thể quá vội vã mà bất thành, bây
giờ hắn cũng đã thực hiện được tám nhát chém, uy lực cũng đã kinh hồn rồi,
nhát thứ chín cứ từ từ mà tìm tòi khám phá.

"- Điệp Lãng cửu kiếm đã tiểu thành cao giai cảnh giới, chỉ cần thực hiện được
hoàn chỉnh Điệp Lãng cửu kiếm thì sẽ chính thức đột phá đại thành, tu vi cũng
đột phá võ đồ lục trọng sơ kỳ cảnh giới, chỉ còn ba tháng nữa là khảo thí nội
môn đệ tử bắt đầu rồi."

Trải qua hai tháng tu luyện không ngừng nghỉ, huyền khí trong cơ thể Hạo Ngọc
nương theo đó mà tiến triển đột phá võ đồ lục trọng sơ kỳ, cả Phân Ảnh bộ cũng
được Hạo Ngọc đầu tư không ít, bây giờ cũng đã tiểu thành cảnh giới, khi thi
triển tốc độ như bay, mơ hồ đã thấy bóng mờ rồi, thực lực của hắn lại tăng
thêm một bậc.

Điệp Lãng cửu kiếm đã hoàn thành, chỉ cần thời gian hoàn thiện nữa là xong,
Phân Ảnh bộ cũng bước vào tiểu thành, tu vi cũng đột phá nốt.

Mọi bước coi như phát triển tốt đẹp, nhưng chỉ còn ba tháng nữa là tới kì khảo
thí nội môn đệ tử, Hạo Ngọc cảm thấy bao nhiêu đây thực lực vẫn không đủ làm
nên trò trống gì.

"- Tố chất thân thể của mình còn quá yếu, cái này sẽ là điểm yếu chí mạng của
mình trong chiến đấu, phải tìm cách nâng cao sức mạnh thân thể lên mới được."

Sau một hồi suy xét tổng quan về mình, Hạo Ngọc nhận thấy mình còn rất kém mặt
thân thể, thân hình nhỏ bé hơi chút gầy còm, nếu là đối đầu với kẻ thù thì thể
lực cùng thân thể cũng là một phần quan trọng không kém.

Ta có thể ví võ kỹ là một cái xe máy, thân thể võ giả là cỗ máy, xe muốn chạy
êm chạy tốt thì những bộ phận của xe phải tốt trước, không thể muốn một chiếc
xe chạy ngon lành mà linh kiện của xe cùi mía được đúng không nào.

Như trạng thái Hạo Ngọc bây giờ, nếu là có thể miểu sát đối thủ hoặc không để
kẻ thù chạm vào người thì không sao, nhưng lỡ như không may bị đánh trúng
người thì sao, lúc đó mới thấy được có một thân thể mạnh mẽ là quan trọng cỡ
nào.

Vì thế Hạo Ngọc cũng quyết tâm tìm cơ hội cải tạo thân thể mình một hồi, lo
lắng chu toàn sẽ không thừa thải.

"- Đến thời hạn hai tháng rồi, cũng đến lúc trả lại Điệp Lãng cửu kiếm rồi."

Thời hạn dài nhất để học Điệp Lãng cửu kiếm đã hết, Hạo Ngọc thấy đến lúc trả
lại bản võ kỹ này rồi.

Nhớ đến lời nói của ông lão, Hạo Ngọc thoáng ngưng trọng, không dám chậm trễ
vi phạm quy định của tông môn.


Kiếm Vũ Lăng Thiên - Chương #5