Lăng Kiếm Các


Người đăng: tieubaihoai

Thời gian thắm thoắt trôi qua, sáng nay, sau khi thức dậy Hạo Ngọc nhanh chóng
rời giường rửa mặt, ăn một bữa nhẹ rồi rời phòng đi ra ngoài.

Hôm nay cách ngày chiến đấu với Trần Phương cũng đã được bốn ngày rồi, từ đó
ngày nào Hạo Ngọc cũng chăm chỉ tập luyện kiếm pháp cơ sở, trình độ cũng đã
lão luyện xuất thần nhập hóa rồi, đến ngày thứ ba thì Hạo Ngọc chợt nhận ra
mình đã đến cực hạn.

Kiếm pháp cơ sở thì vẫn là kiếm pháp cơ sở, một khi tập luyện đến cực hạn thì
dù có tiếp tục tập luyện nữa thì cũng không có tiến bộ gì, bởi nó không còn sự
ảo diệu hay là mới lạ để võ giả khám phá nữa, cho nên bộ kiếm pháp cơ sở lúc
này không đủ thỏa mãn nhu cầu của Hạo Ngọc nữa rồi, hắn muốn một bộ kiếm pháp
võ kỹ cao cấp hơn để tập luyện.

Vì vậy mà hôm nay Hạo Ngọc quyết định dậy sớm chuẩn bị đi Lăng Kiếm Các chọn
cho mình một bộ võ kỹ mới.

Lăng Kiếm các là nơi trọng địa của tông môn, chuyên lưu giữ các loại võ kỹ
công pháp của tông môn, các tầng lớp đệ tử tất cả đều học tập võ kỹ ở đây, sự
hưng thịnh của Lăng Kiếm Tông phần lớn cũng phụ thuộc vào những bộ võ kỹ này
đây.

Lăng Kiếm Các có bốn tầng, tầng đầu tiên là chỗ cất giữ các loại bí tịch võ kỹ
hỗn tạp, đa số là Hoàng cấp hạ phẩm, trung phẩm.

Tầng hai Lăng Kiếm các thì cất giữ các bí tịch võ kỹ cao cấp hơn, Huyền cấp hạ
phẩm, trung phẩm, thậm chí cao hơn, còn về mấy tầng trên cùng thì trong trí
nhớ Hạo Ngọc hắn cũng không biết trên đó cất giữ võ kỹ công pháp cấp nào, cái
đó chưa phải là thứ mà Hạo Ngọc bây giờ có thể biết được.

Ngoại môn đệ tử Lăng Kiếm Tông có quyền tự do chọn lựa võ kỹ bí tịch ở tầng
một, đối với Hạo Ngọc bây giờ thì được học võ kỹ tầng một cũng đã vô cùng tốt
rồi.

Đứng trước cửa, phía trên là một tấm bảng lớn ghi ba chữ "Lăng Kiếm Các" tinh
xảo mà hoa lệ, Hạo Ngọc nhìn vào đó cảm giác tâm linh của mình bị rung động
vậy, môt sự lạnh lùng, sắc bén tác động đến tâm trí Hạo Ngọc, nhất thời làm
hắn hoảng hồn, mồ hôi sau lưng túa ra như suối, ướt đẫm cả lưng.

"- Quả là ghê gớm, chỉ là chữ cái thô mà làm ta như lạc mất tâm trí vậy, người
khắc lên ba chữ này quả không tầm thường chút nào."

Bình tĩnh trấn định tâm thần của mình, Hạo Ngọc hít sâu một hơi cảm thán.

Kìm nén lại kích động, Hạo Ngọc dáng vẻ khẩn trương bước vào Lăng Kiếm các.

Bước vào bên trong, Hạo Ngọc cũng nhìn thấy khá nhiều ngoại môn đệ tử cũng
đang lựa chọn võ học cho mình, hít sâu một hơi Hạo Ngọc quét mắt nhìn một lượt
giá sách trước mặt mình.

-Phá Nham chưởng, Trích Diệp kiếm quyết, Kinh Phong kiếm pháp, Lôi Điện kiếm pháp, Điệp Lãng Cửu Kiếm, Phân Ảnh bộ,.......

Rất nhiều loại võ kỹ bí tịch, Hạo Ngọc nhìn mà thấy hoa cả mắt, thật không hổ
là nơi cất giữ võ kỹ bí tịch của một tông môn, Hạo Ngọc cũng âm thâm cảm khái
trong lòng.

Không hổ là Lăng Kiếm Tông, riêng võ kỹ kiếm pháp đã chiếm hơn phân nữa trong
tổng số, khoảng bảy mươi bản cao thấp, chưởng pháp có hơn ba mươi bản, cước
pháp võ kỹ cũng tầm hơn chục quyển, riêng thân pháp võ kỹ chỉ có được tám bản,
ít nhất trong tất cả võ kỹ.

Chọn một quyển võ kỹ lật ra xem thử, Hạo Ngọc nhìn thấy đầu trang đều có ghi
ít dòng ghi chú tón tắt sơ qua.

-Phá Nham chưởng, chưởng pháp dũng mãnh ác liệt, khí thế như núi, sức mạnh không tầm thường; Hoàng cấp hạ phẩm võ kỹ.

-Lôi Điện kiếm pháp, kiếm pháp võ kỹ, rất khó luyện, yêu cầu phải nhanh, thế như bôn lôi, đánh ra làm cho kẻ địch không kịp trở tay; Hoàng cấp trung phẩm võ kỹ.

-Điệp Lãng Cửu kiếm, gồm chín thức, thức sau mạnh hơn thức trước uy lực càng là gấp bội, tu luyện đến đại thành có thể chém ra một lúc chín kiếm, uy lực vô song cùng cấp khó có đối thủ, yêu cầu ngộ tính cao; Hoàng cấp trung phẩm có thể so với Hoàng cấp thượng phẩm võ kỹ.

"................"

Qua một hồi lâu suy đi tính lại, Hạo Ngọc chợt dừng mắt trên một bản bí tịch
võ kỹ cũ kĩ.

"- Chọn cái này đi, Điệp Lãng Cửu Kiếm, quả chính là thứ ta đang cần."

Cầm trên tay Điệp Lãng cửu thức, Hạo Ngọc ánh mắt sáng ngời, trong bụng mừng
như mở cờ.

Hắn đang lo sợ khi tới đây không tìm ra cho mình một bản kiếm pháp phù hợp,
nhưng giờ nhìn thấy Điệp Lãng Cửu Thức, Hạo Ngọc liền biết mình sẽ chọn nó.

"- Cứ cầm về rồi từ từ khám phá sau vậy, ta không tin là không luyện thành bộ
kiếm pháp này."

Tuy là yêu cầu có ghi là khó luyện và cần ngộ tính cao, nhưng Hạo Ngọc tin
tưởng ngộ tính của mình sẽ lĩnh hội được bộ kiếm pháp này.

Khi nhìn số võ kỹ kiếm pháp khác, Hạo Ngọc cũng có chút động tâm, nhưng so
sánh đi so sánh lại thì Điệp Lãng cửu thức vẫn là đứng trên tất cả, với lại
lúc này hắn chỉ được chọn một bố tấn công võ kỹ thôi, Hạo Ngọc cảm thấy không
chọn Điệp Lãng Cửu thức thì mình sẽ hối hận vậy.

Nhìn số võ kỹ bí tịch còn lại, Hạo Ngọc quyết định lấy thêm một bộ thân pháp
võ kỹ là Phân Ảnh bộ, Hoàng cấp trung phẩm bộ pháp, khi luyện đến đại thành
thì tốc độ di chuyển như gió, có khi còn để lại tàn ảnh làm phân tâm kẻ thù,
kết hợp với huyền khí gia tốc phát huy đến tối đa tác dụng.

Võ giả không chỉ ưu tiên tấn công không được, tính mạng mới là quan trọng
nhất, một bộ thân pháp võ kỹ sẽ là sự lựa chọn đúng đắn nhất vào lúc này,
không nghĩ ngợi nhiều, Hạo Ngọc quyết định chọn hai bản võ kỹ này rồi.

Cầm hai quyển bí tịch võ kỹ trên tay, Hạo Ngọc rời khỏi tầng một Lăng Kiếm
các.

"- Ngươi chọn xong rồi?."

Canh giữ Lăng Kiếm Các là một ông lão tầm sáu mươi tuổi, trên người mặc một bộ
đồ trắng tinh, tuy tóc đã bạc trắng nhưng da thịt vẫn hồng hào, hàng lông mày
kiếm đầy uy vũ, ánh mắt sắc bén như lợi kiếm giống như xuyên thấu cả thân thể
Hạo Ngọc vậy.

Nghe giọng nói của ông lão mà Hạo Ngọc mơ hồ cảm thấy một tia áp bách khó tả,
thầm hô trong lòng ông lão này không hề đơn giản, canh giữ một nơi như Lăng
Kiếm các thì phải là một nhân vật tầm cỡ mới được, vì thế Hạo Ngọc không dám
xem thường chút nào.

"- Vâng ạ, đệ tử chọn hai bản bí tịch này."

Hạo Ngọc khuôn mặt bình thản, giọng nói kính trọng đáp lời.

"- Điệp Lãng Cửu thức? Phân Ảnh bộ? Ngươi chọn hai bản võ kỹ này?"

Ông lão nhìn hai bản võ kỹ rồi nhíu mày hỏi.

"- Vâng, chính là hai bản võ kỹ này."

Hạo Ngọc cung kính trả lời.

"- Đây là hai bản bí tích cao cấp nhất ở tầng một Lăng Kiếm các, riêng Điệp
Lãng cửu thức rất khó học, độ khó có thể ngang với thượng phẩm võ kỹ, yêu cầu
ngươi ngộ tính rất cao, ngươi suy nghĩ kĩ lại đi."

Nói một hồi, ông lão ôn tồn khuyên bảo Hạo Ngọc nên suy nghĩ lại, bởi thật sự
Điệp Lãng Cửu thức rất khó học, một ngoại môn đệ tử như Hạo Ngọc làm sao lĩnh
ngộ nổi ảo diệu của bản võ kỹ này.

Nghe ông lão khuyên ngăn, Hạo Ngọc liền biết đối phương có ý tốt, nhưng Hạo
Ngọc rất có lòng tin, vì thế vẫn vẻ mặt bình thản nói: "- Đệ tử tin tưởng mình
nhất định luyện thành bản bí tịch này, ý đệ tử đã định mong trưởng lão giúp
đỡ."

Biết khó mà thay đổi ý định của Hạo Ngọc, ông lão đành gật đầu chấp thuận để
Hạo Ngọc hoc tập hai bản bí tịch này.

"Ngươi chọn thì ta cũng không có quyền ép buộc, chỉ là nếu ngươi cảm thấy
không học nổi thì hãy đem trả lại rồi chọn một bản võ kỹ khác tu luyện, đừng
cố chấp mà làm mất thời gian tu luyện, nhớ không được truyền thụ võ kỹ tông
môn ra ngoài, trong hai tháng phải trả lại võ kỹ, nếu không sẽ bị nghiêm trị
nghe rõ chưa?."

Ông lão lo lắng Hạo Ngọc không tu luyện được sẽ xấu hổ mà im lặng, những người
trước đều giống như hắn, một lòng tự tin chắc chắn nhưng khi không luyện thành
thì xấu hổ không dám nói, kết quả dẫn đến hao phí bao nhiêu thời gian.

"- Vâng ạ, đệ tử hiểu rõ."

Nhận hai bản bí tịch, Hạo Ngọc trịnh trọng gật đầu, sau đó rời đi Lăng Kiếm
các.

"- Haiz, tuổi trẻ bồng bột, luôn có một ít ảo tưởng không hề nhẹ, thôi kệ, rồi
ít hôm nữa liền quay lại đây thôi."

Bên trong Lăng Kiếm các, ông lão lắc đầu thở dài, ông ta không tin rằng Hạo
Ngọc có thể luyện thành Điệp Lãng Cửu thức, bởi vì bản bí tịch kiếm pháp đó có
thiếu sót, vì thế phẩm cấp mới rơi xuống Hoàng cấp trung phẩm, một bộ bí tịch
yêu cầu ngộ tính cao mà còn bị thiếu hụt nữa thì làm sao Hạo Ngọc luyện thành
được.


Kiếm Vũ Lăng Thiên - Chương #4