Trận Chiến Đầu Tiên


Người đăng: tieubaihoai

Cả ba cùng nhau đi tới một cái võ đài, nơi này chính là dùng để cho các đệ tử
trong tông môn cọ sát cùng tỉ thí, là nơi giao lưu học hỏi lẫn nhau.

Nhìn xung quanh một vòng, Hạo Ngọc thấy nơi này rất rộng lớn, một cái võ đài
cũng chiếm khoảng năm mươi mét vuông, mà ở đây có tới mấy chục cái võ đài,
phải nói là không lo sợ bị thiếu võ đài tỉ thí đâu.

Hướng một cái võ đài gần nhất mà đến, Hạo Ngọc cùng hai người kia cùng nhau
bước lên đài, trong lòng Hạo Ngọc cũng đang rất rạo rực muốn chiến một trận
với Trần Phương để kiểm tra thực lực của mình lúc này ra sao.

"- Được rồi, bắt đầu đi, ngươi ra chiêu trước hay là ta?".

Đứng trên đài, đối diện với Trần Phương, Hạo Ngọc khoanh tay dùng tư thái bễ
nghễ nói với Trần Phương.

"- Tu vi ta cao hơn ngươi, tất nhiên là ngươi ra chiêu trước rồi."

Trần Phương lập tức đáp lại, hắn cũng không thấy Hạo Ngọc khác thường, trong
lòng hừ lạnh khinh bỉ, một tên phế thải tu vi mãi không đột phá mà còn để hắn
ra chiêu trước thì không phải là vũ nhục hắn sao.

"- Vậy được, ta đánh trước đây, xem chiêu."

Dứt lời, Hạo Ngọc tay phải cầm kiếm, mũi kiếm chiếu xuống mặt đất hợp thành
một góc sáu mươi độ lao thẳng về phía Trần Phương.

"Đâm"

Lúc cước bộ đã dần đến gần Trần Phương, Hạo Ngọc đột nhiên trở tay thu kiếm,
sau đó biến ảo đâm ra một nhát, đúng vậy, cú đâm này chính là một chiêu trong
bộ "kiếm pháp cơ sở" mà Hạo Ngọc vừa tập luyện xong.

Tốc độ nhanh nhạy vô cùng, chỉ thấy ánh kiếm lóe lên nhìn lại thì thấy mũi
kiếm gần chạm vào vai của Trần Phương rồi.

"Hả!!".

Trần Phương lúc này mới hoảng hồn trở về, trong lòng không sao tin được, rõ
ràng là chiêu này của Hạo Ngọc quá nhanh, nếu bây giờ hắn không làm gì thì
chắc chắn phải ăn nhát kiếm này rồi.

Nhanh chóng hồi phục tâm thần trở lại, bởi vì trong lòng còn rất khinh thị Hạo
Ngọc cho nên hắn không bị phát kiếm này làm cho hoảng sợ, cũng không dám khinh
thường nhát kiếm này, tay không chậm trễ, Trần Phương nhanh chóng phản ứng rút
kiếm chống trả.

" Keng ".

Tiếng kim loại va chạm vang lên, vô số tia lửa bắn ra, Trần Phương may mắn đỡ
được một kiếm này, nhưng cũng không phải hết, sau pha chống đỡ đó hắn cũng bị
chấn lui ra sau hai bước, tay phải bây giờ tê rần, trong lòng lập tức trở nên
kinh trọng.

"-Ngươi đột phá võ đồ ngũ trọng?".

Tại chỗ, Trần Phương sắc mặt trầm xuống, lông mày cau lại, vẻ hòa ái lúc nãy
liền biến mất không còn, thay vào đó bầu không khí lúc này liền trở nên căng
thẳng.

Phải biết tu vi của hắn cũng là võ đồ ngũ trọng hậu kỳ đấy, dù cho đỡ một kiếm
như vậy cũng không thể nào bị đẩy lui hai bước được, chắc chắn tu vi của Hạo
Ngọc đột phá mới xảy ra biến cố này.

"- Ha ha, không có gì, chỉ là may mắn đột phá mà thôi, chuyện nhỏ chuyện nhỏ,
chúng ta tiếp tục luyện tập đi, đâu thể để chuyện của ta làm trễ nãi tiến bộ
của ngươi đúng không nào."

Cũng không có ý dấu giếm, trước sau thì mọi người cũng biết, thôi thì bây giờ
đã có cơ hội thì cho mọi người biết cũng không sao.

Nghĩ vậy Hạo Ngọc phất tay cười cười nói với Trần Phương.

"- Được lắm, không nghĩ ngươi như vậy mà đột phá, vậy thì bây giờ tới lượt ta,
tiếp chiêu."

Trần Phương nghe xong liền gật đầu hô được, trong lòng nổi lên căm tức liền ra
chiêu, hắn muốn lấy lại mặt mũi của mình, nếu chuyện hắn bị Hạo Ngọc bức lui
truyền ra ngoài thì chẳng phải danh hiệu phế vật liền được trao cho hắn sao,
chuyện như thế làm sao Trần Phương để xảy ra cho được.

Dứt lời, Trần Phương liền thi triển một chiêu kiếm pháp chém tới, chiêu này
chính là bộ kiếm pháp mới học được của hắn mà ra.

Võ kỹ cùng công pháp ở đây cũng có cấp bậc tương ứng từ thấp đến cao thành
Hoàng, Huyền, Địa, Thiên giai; mỗi cấp chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng
phẩm cùng cực phẩm.

"Thiểm quang kiếm pháp" là hoàng cấp võ kỹ kiếm pháp, chính là chiêu thức mà
Trần Phương đang thi triển, bộ kiếm pháp này chú trọng một chữ "nhanh", ra tay
trong chớp mắt khiến đối thủ không kịp trở tay.

Trần Phương trong lòng rất tự tin một kiếm này sẽ đả bại Hạo Ngọc, bởi chiêu
này hắn đã tập luyện qua khá nhiều lần, cũng đã nắm bắt được hình thái ban đầu
của chiêu thức rồi, nói chính xác hơn thì đó là nhập môn cảnh giới võ kỹ.

Lúc này Hạo Ngọc đang rất bình tĩnh đứng đó quan sát, tay chân chưa có dấu
hiệu cử động gì cả.

Nhìn thấy Hạo Ngọc như vậy, trong lòng Trần Phương càng thêm chắc chắn, thầm
nghĩ chiêu vừa rồi Hạo Ngọc hẳn là ăn may thôi, bây giờ nhìn thấy hắn ra tay
thì lập tức đứng hình, sợ đến ngây người rồi.

Nhưng thật ra lúc này Hạo Ngọc đang phân tích chiêu kiếm này của Trần Phương,
trong mắt Hạo Ngọc chiêu này chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ, đơn giản là có
quá nhiều sơ hở, chiêu thức còn rất nhiều thiếu sót chưa được hoàn thiện, phá
chiêu này, đối với Hạo Ngọc chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.

Kiếm quang lóe sáng, Trần Phương lúc này đã tới trước mặt Hạo Ngọc, trong lòng
đắc ý cười thầm.

Bỗng dưng dị biến phát sinh, cơ thể Hạo Ngọc lúc này đột nhiên cử động, chân
trái bước sang một bước, cả người lách qua một bên dễ dàng tránh khỏi một kiếm
này.

"- Cái gì?".

Trần Phương nhìn thấy cảnh này liền ngây người, hắn tin tưởng sau kiếm này Hạo
Ngọc chắc chắn phải bại không nghi ngờ, nào có chuyện tránh thoát dễ dàng như
vậy.

Trong lòng thầm hô không xong, nếu cứ tiếp tục như vậy thì dù có thắng được
Hạo Ngọc thì cũng không còn vẻ vang gì, mặt mũi cứ như vậy mà mất hết, Trần
Phương trong lòng chiến ý bùng phát, tiếp tục ra chiêu.

"- Quá nhiều sơ hở, cái này còn chưa đủ để đánh bại ta."

Hạo Ngọc lắc đầu nhận xét, quả thật chiêu thức của Trần Phương có nhiều sơ hở,
nhưng đó là đối với người già giặn kinh nghiệm nhìn nhận, nhưng Hạo Ngọc nhận
thấy rõ ràng từng điểm thiếu sót, đây là bậc nào ngộ tính mới làm được chứ.

"- Một chiêu này, ngươi bại."

Hạo Ngọc cầm kiếm, tư thái thong dong nói với Trần Phương, đây không phải là
kiêu ngạo mà là chắc chắn, chắc chắn Trần Phương sẽ bại trong chiêu này.

"- Hoang đường, ta mà lại bại bởi ngươi, đừng có tự vả vào mồm mình như thế,
trước hết tiếp chiêu đi hẳng nói."

Nghe Hạo Ngọc tuyên bố chắc nịch, Trần Phương liền nổi giận, trong lòng thầm
mắng tên này quá lộng ngôn loạn ngữ rồi, còn đòi hạ mình trong một chiêu nữa
chứ.

Trần Phương sao có thể chịu được mối nhục này, trong lòng quyết trả lại nỗi
nhục này cho Hạo Ngọc.

"- Vậy để ta cho ngươi thấy thế nào gọi gọi là kiếm pháp."

Không nói chơi, Hạo Ngọc liền giơ kiếm đối đầu Trần Phương.

Vì đây là ở trong tông môn, các đệ tử không được phép ra tay làm hại nhau, chỉ
cho phép luận bàn cọ sát lẫn nhau mà thôi.

Bởi vậy Hạo Ngọc chỉ muốn giáo huấn Trần Phương một phát, sẵn đây chấn nhiếp
luôn bọn đệ tử khác tránh khỏi sau này thường gặp phiền phức.

Nói xong Hạo Ngọc bước tới một bước, nghiêng người qua một bên, tay phải cầm
kiếm nhắm thẳng điểm yếu nhất trên thân kiếm đánh vào.

" Keng"

Lưỡi kiếm chạm vào nhau, quan trọng là sau pha va chạm kiếm trên tay Trần
Phương đã văng khỏi tay, chỉ thấy mũi kiếm của Hạo Ngọc đang kề sát cổ của
hắn, chỉ cần nhúc nhích một chút thôi là tính mạng của hắn liền xong.

"- Ngươi thua, sau này chờ có tìm ta phiền phức, nếu không kết quả không chỉ
như vậy đâu."

Hạo Ngọc thu kiếm lại nhìn thẳng vào mắt Trần Phương nói, trong giọng lộ rõ ý
tứ cảnh cáo, quả thật Hạo Ngọc cũng không nói chơi, nếu Trần Phương còn tìm
hắn gây phiền phức thì hắn không ngại cho Trần Phương nếm vài nhát kiếm.

Nói xong Hạo Ngọc liền quay lưng rời đi, chỉ để Tràn Phương chưa kịp hoàn hồn
đứng đó.

"- Ta..thua ?".

Trần Phương lúc này bất lực đứng đó, trong lòng không tin nổi tự hỏi.

Chưa quá ba chiêu, đúng như lời Hạo Ngọc, hắn thua ngay trong chiêu này, thua
thảm bại.

Mặc dù đã sử dụng hoàng cấp võ kỹ nhưng vẫn không thay đổi được gì, còn Hạo
Ngọc chỉ dùng kiếm pháp cơ sở mà chiến thắng, thạm chí hắn không có sức hoàn
thủ, hỏi thử sau này còn tìm Hạo Ngọc phiền phức được sao.

Thảm bại bởi Hạo Ngọc lần này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tâm cảnh Trần Phương,
Hạo Ngọc sẽ là bóng ma rất lớn trong con đường tu luyện sau này, chỉ có cách
đánh bại Hạo Ngọc thì mới xóa bỏ được cái bóng ấy.

"- Còn nửa năm, nửa năm nữa là khảo hạch nội môn đệ tử, tới lúc đó ta nhất
định sẽ hạ ngươi, ngươi cứ chờ đó."

Hồi phục tinh thần, Trần Phương hít sâu thì thào, hắn sẽ không vì bại một trận
chiến mà lụi tàn ý chí, thất bại này sẽ càng làm hắn cố gắng hơn, hắn tin
tưởng lúc khảo thí nội môn đệ tử trong tông hắn sẽ lại một lần đả bại Hạo
Ngọc.


Kiếm Vũ Lăng Thiên - Chương #3