Ngũ Trọng Hậu Kỳ


Người đăng: tieubaihoai

Đâm..bổ....chọc...

..........

Đâm....chém....

Liên tiếp là các chiêu thức kiếm pháp cơ sở được Hạo Ngọc diễn luyện chính xác
vô cùng, lúc này những đường kiếm đã vượt khỏi hàng ngũ cơ sở, có thể xem như
một môn võ kỹ cấp thấp được rồi.

Với một người như Hạo Ngọc lúc trước, tập luyện thành công một bộ kiếm pháp cơ
sở đã thấy khó khăn, ai lại ngờ được một bộ bộ kiếm pháp cơ sở lại được hắn
diễn luyện tới mức này, việc này nếu để người khác thấy được chắc phải trợn
trắng mắt ra, đây là việc không phải một kẻ tư chất tầm thường như Hạo Ngọc có
thể làm được.

Bên trong cơ thể, từng luồng huyền khí trong cơ thể cấp tốc vận chuyển theo
từng đường kiếm của Hạo Ngọc.

Ở thế giới này, võ giả tu luyện chính là huyền khí, tu sĩ có tu vi càng cao
thì lượng huyền khí bên trong đan điền càng nhiều, từ đó kết hợp với võ kỹ mà
phát huy ra uy lực khủng khiếp.

Từng dòng huyền khí lưu chuyển toàn bộ thân thể Hạo Ngọc rồi dồn về đan điền,
cứ một vòng thì lượng huyền khí nạp vào đan điền lại nhiều thêm một ít.

Dưới ánh nắng chói chang, từng ánh kiếm lóe sáng khắp sân, rực rỡ liên miên
không dứt.

Tương ứng bên trong cơ thể của Hạo Ngọc, từng luồng huyền khí càng gia tốc
nhanh hơn nữa, liên hoàn như dòng nước chảy lặp đi lặp lại liên hồi.

" Oành"

Một tiếng vang từ cơ thể phát ra, Hạo Ngọc giật mình trong lòng, cảm giác hình
như cơ thể mình có gì đó khác thường lắm, tốc độ lưu chuyển huyền khí cũng
nhanh hơn hẳn, đan điền hình như rộng lớn hơn trước một ít thì phải.

Thu kiếm lại, Hạo Ngọc nhắm mắt cảm nhận sự khác lạ của cơ thể chính mình một
hồi.

"- Cái này..là đột phá?"

Sau một hồi suy nghĩ, Hạo Ngọc nhớ lại trong ký ức của mình, rõ ràng những dấu
hiệu này là đại biểu cho việc đột phá cảnh giới mà, không nghi ngờ gì nữa, Hạo
Ngọc đã đột phá võ đồ tứ trọng đỉnh cảnh giới bước lên võ đồ ngũ trọng.

Chưa hết, sau khi đột phá cảnh giới, từng đợt huyền khí vẫn chưa trở lại bình
thường, vẫn còn đang mãnh liệt vận chuyển liên hoàn, lượng huyền khí trong đan
điền Hạo Ngọc cũng từ từ được lấp đầy.

Hạo Ngọc không biết rằng, trong ba năm này, hắn đã tu luyện không ngừng nghỉ,
mặc dù tư chất tầm thường nhưng lượng huyền khí dung nạp trong cơ thể vẫn cứ
tồn tại ở đó.

Bây giờ có cơ hội đột phá, lập tức lượng huyền khí đó được trả về đúng chỗ, để
Hao Ngọc hậu tích phát bạc.

Trong cơ thể dâng lên cảm giác khoan khoái khó tả, Hạo Ngọc cũng buông lỏng
người cảm thụ, tu vi của hắn cũng nương theo đó mà tăng theo.

Võ đồ ngũ trọng sơ kỳ.....ngũ trọng trung kỳ....

.................

Sau một hồi lâu, khi lượng huyền khí trong cơ thể đã trở về bình thường, tu vi
của Hạo Ngọc lúc này cũng dừng lại ở võ đồ ngũ trọng hậu kỳ.

"- Thật tốt quá, ta còn tưởng phải tốn một phen công phu mới đột phá cảnh
giới, không ngờ lại nhanh chóng đến như thế, như vậy thì nửa năm tấn cấp võ sư
xem như có thể rồi."

Hạo Ngọc không hề hay biết nguyên nhân, chỉ biết mình đột phá là được rồi,
cũng không suy nghĩ gì cho mệt đầu.

Trong đầu cũng thầm suy tính, Hạo Ngọc cũng hiểu nguyên do một phần là mình
luyện tập bộ kiếm pháp cơ sở này mới dẫn đến đột phá.

Vì thế tập luyện võ kỹ đến cảnh giới cao siêu cũng góp phần quan trọng đến
việc đột phá tu vi của một võ giả.

Tu luyện huyền khí là nhờ vào công pháp, xem như là nội, tu luyện võ kỹ xem
như là ngoại, nội ngoại kết hợp bổ trợ lẫn nhau.

Ví dụ huyền khí tu vi mạnh thì sử dụng võ kỹ cấp thấp cũng sẽ làm cho uy lực
võ kỹ mạnh hơn.

Tương tự đối với một môn võ kỹ cao cấp thì nếu hai kẻ tu vi ngang nhau thì bên
sử dụng cao cấp võ kỹ sẽ lợi thế hơn hẳn.

Vì thế cả hai đều rất quan trọng, tu luyện giả không thể xem thường bất cứ một
thứ nào trong hai thứ này cả, muốn mạnh mẽ thì phải kết hợp cả hai thứ lại mới
đem đến hiệu quả.

Phân tích lý giải một hồi, Hạo Ngọc không khỏi cảm thấy nao nao xúc động,
trong lòng kích động khôn nguôi.

Võ giả thiên phú được chia theo hai hướng, một là về tố chất thân thể, hai là
về ngộ tính.

Về tố chất thân thể, võ giả có tư chất thân thể tốt có thể tu luyện huyền khí
với tốc độ siêu nhanh, thậm chí vượt xa gấp mấy lần người thường.

Nghe đâu truyền thuyết có nói về một số người được trời xanh ưu ái, sinh ra đã
có thần thể, thánh thể, nhờ đó mà tốc độ tu luyện đạt mức khủng khiếp, nhanh
chóng trở thành bá chủ môt phương.

Còn đối với loại người như Hạo Ngọc, tố chất thân thể chính là cái cúi bắp
nhất mà hắn đang sở hữu, duy chỉ có ngộ tính bây giờ là được xem như thiên
tài.

Coi như ông trời đã không tuyệt đường sống của hắn rồi, khôg có thân thể tốt
thì có thể dùng ngộ tính, võ kỹ mà bù đắp cũng không sao cả.

"- Hừ, ta không tin kiếp trước là một thiên tài như ta lại không bằng được thế
hệ ở đây, ta sẽ cho mọi người thấy tư chất không đại biểu cho tất cả."

Hừ lạnh trong lòng một phát, Hạo Ngọc tin tưởng bản thân mình sẽ không để thua
bất cứ ai ở thế giới này, lòng kiêu ngạo từ kiếp trước cùng với tính kiên trì
kiếp này kết hợp lại không cho phép hắn thua cuộc.

Nhìn sắc trời đã về chiều, tập luyện kiếm pháp cơ sở cả buổi, Hạo Ngọc biết
bây giờ có ở lại tập luyện thêm nữa cũng không mang lại nhiều kết quả lắm nên
thu kiếm lại chuẩn bị rời diễn võ trường.

"Xem kìa, tên phế thải Hạo Ngọc lại tu luyện kìa, ha ha, lại xem thử trình độ
hắn ta cao thâm ra sao rồi."

Đang lúc định rời đi thì một đạo âm thanh từ đâu vang tới làm bước chân Hạo
Ngọc thoáng khựng lại.

Quay lưng lại nhìn về phía sau, Hạo Ngọc nhìn thấy hai tên thiếu niên trạc
tuổi mình cười lớn hướng phía mình bước tới.

Quan sát hai tên thiếu niên một lượt, Hạo Ngọc liền nhận ra hai kẻ này chính
là Trần Phương cùng Lưu Phong, cùng là ngoại môn đệ tử, từ khi vị trưởng lão
kia chết thì hai tên này là hai trong số nhiều người khi dễ hắn nhất, bởi vì
tu vi của chúng cũng đều là võ đồ ngũ trọng hậu kỳ cả rồi, không lâu nữa sẽ
đột phá lục trọng, việc ức hiếp Hạo Ngọc một kẻ võ đồ tứ trọng chẳng khác gì
đùa giỡn.

Nghe lời nói cùng ánh mắt của bọn chúng, Hạo Ngọc liền biết bọn chúng cũng
chẳng có ý đồ tốt đẹp gì, mười phần đến đây là chuẩn bị khi dễ mình rồi.

Hạo Ngọc bây giờ không phải là Hạo Ngọc trước kia nữa, lòng tự tôn của hai
linh hồn há có thể dễ dàng chịu nhục như thế sao, sẵn đây kiếm pháp cơ sở hắn
vừa diễn luyện đến tầng thứ mới, Hạo Ngọc cũng muốn thử uy lực cùng kỹ năng
thực chiến của mình một phát xem thế nào.

"- Hai ngươi có chuyện gì không? Không có gì thì ta đi về đây."

Khuôn mặt Hạo Ngọc không buồn không vui bình thản nói với bọn chúng.

Hai người Lưu Phong cùng Trần Phương vừa nghe liền thấy lạ lùng kinh ngạc.

Trong lòng thắc mắc Hạo Ngọc hôm nay có vẻ không bình thường nha, mọi ngày khi
nhìn thấy bọn hắn thì Hạo Ngọc vẫn luôn cúi đầu im lặng, nào có chuyện dõng
dạc trả lời cùng với vẻ mặt như này.

"- Ha ha, làm gì mà nôn nóng như vậy, bọn ta cùng là đồng môn với nhau, phải
giúp đỡ lẫn nhau chứ, ta vừa học được một bộ kiếm pháp mới, ngươi nói có phải
nên cùng ta tập luyện một chút không hả?"

Biểu hiện lạ kì của Hạo Ngọc nhanh chóng bị bọn chúng bỏ qua, dù sao bình
thường đều là Hạo Ngọc bị khi dễ, biểu hiện như vậy thì cũng có sao. Vì vậy
Trần Phương cười nham hiểm nói với Hạo Ngọc, quả thật hắn vừa học được một môn
kiếm pháp mới, trong đầu liền nhớ tới Hạo Ngọc, liền muốn tìm Hạo Ngọc hung
hăng hành hạ một phen.

"- Ồ ra là vậy, quả đúng là chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau, bất quá trong khi
tập luyện chắc sẽ có ít thương tích, chúng ta không nên tính toán làm gì
nhỉ?".

Đoán ra được ý đồ của Trần Phương, Hạo Ngọc cũng không có phản ứng gì chống
đối, ngược lại khuôn mặt tươi cười đày hòa ái chấp thuận Trần Phương.

"- Ha ha, chỉ là luyện tập thôi, thương tích gì ở đây không biết, cứ yên tâm,
ta sẽ dừng tay đúng lúc mà."

Bên kia Trần Phương cùng Lưu Phong cũng đang cười thầm trong bụng, không biết
tên Hạo Ngọc này bị khi dễ quá nên hóa ngu rồi hay sao, vậy mà chấp thuận đề
nghị của hắn.

"- Hừ, để lát nữa xem ngươi còn cười được không." Trần Phương ánh mắt lóe lên
một tia âm độc, trong bụng hừ lạnh một tiếng.

"Vậy được, vậy còn chờ gì nữa, chúng ta bắt đầu ngay thôi."

Hạo Ngọc vẫn bản mặt vui vẻ cười nói, làm bộ như không nhận ra âm mưu của Trần
Phương thúc dục, thấy Hạo Ngọc hăng hái như vậy càng làm cho Trần Phương khoái
chí thêm, hai tay đã vô cùng ngứa ngáy muốn động thủ lắm rồi.


Kiếm Vũ Lăng Thiên - Chương #2