Hạo Ngọc


Người đăng: tieubaihoai

Bên ngoài mặt trời đang treo cao, từng tia nắng nóng rát phủ chiếu toàn bộ mặt
đất tạo nên một cảm giác oi bức lạ thường.

Trong một căn phòng nhỏ, một thiếu niên trẻ tuổi đang lười biếng nằm dài trên
giường, trong miệng đang không ngừng lẩm bẩm:"

-Thật không ngờ ta vậy mà xuyên qua thành chủ nhân thân thể này, còn lại cùng tên Hạo Ngọc nữa chứ, cái này có được gọi là trùng hợp không nhỉ?"

Kiếp trước Hạo Ngọc là một tên chuyên nghiên cứu các thứ kỳ lạ, tính cách hơi
quái dị nhưng rất thông minh, sắc xảo. Bởi vì kiếp trước nghĩ tới một thứ
thuốc mới lạ có thể làm cho đầu óc con người được khai phá, trí não sẽ được
phát huy hết toàn bộ tiềm năng sẵn có, khi đó con người sẽ có trí nhớ siêu
phàm, hầu như nhìn một lần là không bao giờ quên.

Nhưng là vì một sự cố nào đó mà trong khi thực hiện đã làm nổ phòng nghiên
cứu, dẫn đến linh hồn của hắn bị xuyên qua thế giới này đây.

Nếu như một ai khác chịu phải hoàn cảnh này chắc phải một phen hoảng hốt, điên
đảo, bởi linh hồn nhập vào một thân thể khác làm chủ quả thật chưa từng có
trên đời, nhưng nhìn sắc mặt bình thản của Hạo Ngọc lúc này ta thấy hắn chỉ
hơi ngạc nhiên, thậm chí còn vui mừng vì chưa chết nữa kia.

Kiếp trước hắn vốn quái dị, luôn tin tưởng những thứ phi khoa học tồn tại trên
đời, nên thần thái của hắn bây giờ cũng dễ hiểu thôi.

Đang suy nghĩ thời điểm thì một đợt thông tin xa lạ trùng kích não hải mà tới,
Hạo Ngọc nhất thời lâm vào hôn mê ngất đi.

Khoảng hai giờ sau, khi lượng thông tin kia đã được hắn tiêu hóa toàn bộ, Hạo
Ngọc lúc này mới biết chủ nhân thân thể này là một ngoại môn đệ tử của Lăng
Kiếm tông.

Trong kí ức, hắn chỉ biết mình được một ngoại môn trưởng lão nhặt được trong
một khu rừng, sau đó đem về Lăng Kiếm tông nuôi dưỡng, đến mười tuổi thì tấn
cấp võ giả nhất trọng, thoát khỏi phạm trù người thường, được chỉ đạo làm đệ
tử ngoại môn.

Chỉ có điều tư chất của hắn rất tầm thường, mất ba năm trời mà tu vi cũng chỉ
là võ giả tứ trọng đỉnh, không cách nào tiến thêm, mà ba tháng trước, vị
trưởng lão nuôi dưỡng hắn trong lúc làm nhiệm vụ tông môn đã hi sinh, từ đó
không có ai bảo vệ nên bị đông đảo đệ tử ngoại môn khác ức hiếp.

"- Quả là thế giới lấy võ làm trọng, mình yếu thì bị người khác đè đầu cưỡi cổ
ngay, haiz, phải tìm cách chấm dứt chuyện này mới được."

Hạo Ngọc cũng không bất mãn cho lắm, hiểu được nơi đây lấy nắm đấm làm đạo lý,
Hạo Ngọc liền biết trước tiên phải ẩn nhẫn tăng thực lực cái đã.

Hạ xuống quyết tâm, Hạo Ngọc chìm vào ký ức mười ba năm này của "Hạo Ngọc" một
lượt, nguyên lai nơi này là Cổ Linh đại lục, Lăng Kiếm tông là một trong bốn
tông môn lớn của Trường Ưng quốc, mỗi một tông môn an tọa một phương.

Nơi này không có vua chúa gì hết, mọi thế lực chủ yếu là tông môn cùng gia
tộc, ngoài bốn tông môn lớn ra thì trên Trường Ưng quốc còn có những gia tộc
hùng mạnh khác thống trị.

Lăng Kiếm tông coi như miễn cưỡng đứng hạng hai trong tứ tông, võ kỹ của Lăng
Kiếm tông chủ yếu là kiếm, lấy kiếm làm vũ khí, khi kết hợp sẽ tạo nên một sức
mạnh không thể coi thường, cho nên người võ giả trên giang hồ kiêng kỵ các
kiếm tu là thế, chức vị thứ hai của tông môn cũng vì đó mà giữ được.

"- Thân thể này hình như tu luyện không được tốt lắm, muốn sống lại ở đây thì
phải tăng tốc độ tu luyện mới được."

Hạo Ngọc lúc sáu tuổi đã bắt đầu tu luyện, mười tuổi mới đặt chân võ giả nhất
trọng tấn cấp ngoại môn, mười ba tuổi mới lên tứ trọng, tốc độ này thật sự quá
chậm rồi, những đệ tử cùng lứa khác có người đã lên lục trọng thậm chí có
người đã ngoài thất trọng sắp đột phá võ sư rồi, không bao lâu liền có thể
thăng thành đệ tử nội môn Lăng Kiếm tông rồi.

Quả thật tư chất Hạo Ngọc rất kém, dù hắn đã cố gắng gấp hai thậm chí gấp ba
người khác, nhưng kết quả vẫn là không theo kịp người khác, điều này không
khỏi làm hắn thấy mặc cảm vô cùng.

"- Còn nửa năm nữa là đến lúc khảo thí tấn cấp nội môn, tới lúc đó không thể
để nhục nhã được." Hạo Ngọc trầm tư giây lát, hai mắt trở nên sâu kín, trong
lòng cũng khẩn trương hẳn lên.

Còn nửa năm là Lăng Kiếm tông tổ chức khảo thí cho đệ tử ngoại môn tấn thăng
thành nội môn đệ tử, cũng là cơ hội dành cho các đệ tử ngoại môn, vì nếu được
làm nội môn đệ tử thì coi như là lên mây rồi, tài nguyên cùng lợi ích của nội
môn đệ tử hơn xa ngoại môn đệ tử, vì vậy tất cả ai cũng ước mơ mình được lên
làm nội môn đệ tử là vậy, nhưng nếu quá mười lăm tuổi không tăng thành nội môn
thì vĩnh viễn chỉ làm ngoại môn đệ tử mà thôi.

Hạo Ngọc bây giờ là chủ nhân thân thể này, cả hai tuy hai mà một, hắn không
thể để mình gắn mác phế vật được.

Bước ra khỏi giường, Hạo Ngọc rửa mặt sạch sẽ, cầm kiếm đi ra diễn võ trường.

Trong trí nhớ của mình, Hạo Ngọc thấy một bộ kiếm pháp tên là "kiếm pháp cơ
sở", bộ kiếm pháp này gồm có bảy thức:" chém, hất, bổ, gẩy, đâm, chọt, gạt";
tất cả ngoại môn đệ tử đều phải tập luyện bộ kiếm pháp này trước tiên, Hạo
Ngọc cũng không ngoại lệ.

Đứng trên diễn võ trường, nơi đây rất rộng lớn, chuyên dùng để các đệ tử trong
tông môn tập luyện cùng tỷ thí, Hạo Ngọc cũng đang ở một góc bên trái tránh né
tầm mắt các đệ tử khác.

Tay phải cầm kiếm, mũi kiếm chỉa xéo xuống đất, Hạo Ngọc hồi tưởng cùng mô tả
động tác chiêu thức một hồi trong đầu thật rõ ràng.

Sau một chốc thời gian, Hạo Ngọc mở mắt, tay phải bắt đầu nâng kiếm thực hiện
từng chiêu thức.

Động tác của Hạo Ngọc dần dần uyển chuyển thuần thục, không còn khô khan cứng
nhắc như trước nữa, từng chiêu kiếm lần lượt được thi triển điệu nghệ.

"Phốc"

Một chiếc lá đang rơi trên không trung liền bị Hạo Ngọc đâm xuyên qua, không
dừng lại ở đó, đường kiếm tiếp tục nối tiếp nhau mà ra.

Đâm, chém, bổ,... từng chiêu từng chiêu được thực hiện nhịp nhàng.

Dần dần tốc độ múa kiếm càng nhanh, nhưng như vậy không những làm giảm độ
chính xác đi mà còn làm tăng sự linh động và chính xác lên.

Đường kiếm dường như đã bước vào một cảnh giới khác, mà Hạo Ngọc vô tình trong
lúc tập luyện đã đột phá được.

Thu kiếm đứng yên một chỗ, Hạo Ngọc tâm tình lúc này đang có phần xúc động,
bởi vì trong kí ức, "Hạo Ngọc" đã từng tập luyện qua rất nhiều lần bộ kiếm
pháp cơ sở này, nhưng lúc này hắn mới chính thức nắm bắt được cốt lõi của nó,
không biết có phải do việc dung hợp linh hồn gây nên hay không.

"- Cái này quả thật là chuyện tốt đây mà."

Dù suy nghĩ của mình đúng hay là không thì Hạo Ngọc cũng rất kích động trong
lòng, đây quả thật là bù đắp được cái tư chất tầm thường của thân thể này rồi,
hắn còn lo lắng cái gì nữa.

Cố gắng kiềm chế cảm xúc, Hạo Ngọc siết chặt kiếm tiếp tục diễn luyện "kiếm
pháp cơ sở".


Kiếm Vũ Lăng Thiên - Chương #1