Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn


Người đăng: tieubaihoai

Hạo Ngọc lúc này tâm trạng đã ổn định, tâm trí liền chuyển sang quan sát phần
công pháp được lưu lại trên vách tường kia.

-Bá Khí quyết, công pháp tu luyện huyền khí, công pháp gồm có bảy tầng, khi võ giả đạt đến võ sư huyền khí có thể ngoại phóng, trog cơ thể huyền khí hoàn toàn được chuyển hóa thành dạng sợi vô cùng sắc bén và dẻo dai, lúc đó kiếm giả sử dụng kiếm thi triển võ kỹ phát ra kiếm khí có lực sát thương rất lớn, luyện đến tầng bảy thì không cần lo lắng chuyện cạn kiệt kiếm khí khi chiến đấu nữa, đơn giản là sinh sôi không hết.

"- Đúng là công pháp do kiếm thánh sáng tạo, nghe giới thiệu thôi mà đã không
kìm nổi liền muốn học rồi, không riêng gì kiếm giả mà võ giả đều ham muốn, rơi
vào tay mình không biết là phúc hay là họa đây".

Cảm thán trước sự lợi hại của Bá khí quyết Hạo Ngọc rốt cuộc đã biết tại sao
Võ thần điện gì kia ra tay cướp đoạt rồi, nhưng một công pháp như vậy lại rơi
vào tay của hắn, nếu để người khác biết được không phải kết cục liền giống
Khương Bạch rồi sao.

Như vậy có thể nói đây vừa là họa cũng vừa là phúc, phải xem vận mệnh của Hạo
Ngọc như thế nào mà thôi.

"Kệ đi, tới đâu thì tới, bắt đầu đi thôi."

Không cần quan tâm chuyện gì xảy ra với mình, Hạo Ngọc trước mắt phải tu luyện
cái công pháp này đã, thực lực tăng cao là điều cần thực hiện trước nhất.

Hít sâu một hơi, Hạo Ngọc lấy ra một cây Âm huyền thảo nhai nát rồi nuốt
xuống, trong miệng lập tức niệm khẩu quyết tầng một Bá khí quyết hấp thu luyện
hóa.

Bên ngoài thiên địa nguyên khí cũng ào ào đổ về cơ thể Hạo Ngọc, trong bụng Âm
huyền thảo cũng hóa thành huyền khí đi vào kinh mạch Hạo Ngọc rồi đổ về đan
điền, nội ngoại kết hợp tu vi Hạo Ngọc càng lúc một tăng cao.

"Oành"

Một canh giờ sau, trong cơ thể Hạo Ngọc chợt nổ vang một tiếng, xung quanh cơ
thể Hạo Ngọc mơ hồ toát ra chấn động mãnh liệt của huyền khí.

"- Võ đồ thất tầng, đột phá".

Cảm thụ trong cơ thể huyền khí sôi trào, cảm giác thoải mái lúc đột phá làm
Hạo Ngọc không chịu được phải nhắm mắt hưởng thụ, trong lòng lúc này hét lớn
rốt cuộc cũng thành công đột phá.

"- Âm huyền thảo còn dư khá nhiều, không biết có thể tấn chức võ sư được không
nhỉ?".

Hạo Ngọc chống cằm suy nghĩ, trong đầu ước lượng với số Âm huyền thảo còn lại
thì cảnh giới võ sư cũng không phải là không thể chạm tới.

"- Dù không đột phá võ sư thì có lẽ cũng không kém bao nhiêu đâu."

Thở ra một hơi, cả người buông lỏng, Hạo Ngọc tin tưởng dù không đột phá võ sư
thì cũng không còn xa bao nhiêu, miễn là thực lực tăng lên là được rồi.

Dẹp suy nghĩ qua một bên, Hạo Ngọc lại lấy ra một cây Âm huyền thảo tiếp tục
nuốt xuống luyện hóa.

Sau một canh giờ, Âm huyền thảo nhanh chóng được luyện hóa hoàn toàn.

Lại một cây....

Hai cây....

Ba cây......

Không biết qua bao lâu, lúc này số Âm huyền thảo còn lại cũng đã được Hạo Ngọc
luyện hóa toàn bộ.

"- Hô, quả đúng như dự tính, vẫn không thể đột phá võ sư rồi."

Thở ra một ngụm trọc khí, Hạo Ngọc thở dài lắc đầu, trải qua năm ngày thời
gian, toàn bộ Âm huyền thảo đều được luyện hóa xong, Bá khí quyết cũng thành
công bước vào tầng một, tu vi Hạo Ngọc cũng dừng lại ở võ đồ cửu trọng hậu kỳ
còn cách võ sư một bước nữa.

Có lẽ là do thể chất Hạo Ngọc quá kém, mặc dù có Âm huyền thảo cùng Bá khí
quyết tài trợ nhưng vẫn không cách nào vượt qua võ đồ đột phá võ sư.

"- Mất cái này thì bù lại cái khác, có lẽ như vậy cũng đã đủ rồi."

Hạo Ngọc cảm thấy như vậy cũng đủ rồi, hắn biết rõ thể chất của mình như thế
nào, nhưng Hạo Ngọc vẫn tự tin thực lực của mình bây giờ đã dư sức tiến vào
nội môn rồi.

Bởi vì năm ngày qua, mặc dù tu vi không có đột phá võ sư, nhưng bên trong đan
điền huyền khí cũng đã áp súc chuyển hóa một nữa thành dạng sợi rồi, tuy Hạo
Ngọc là võ đồ cửu trọng hậu kỳ nhưng không kém cửu trọng đỉnh phong, cùng cấp
chiến đấu Hạo Ngọc tự tin không có đối thủ.

" Ngũ phong tuyệt kiếm, võ kỹ kiếm pháp gồm có năm thức, xuất kiếm nhanh như
bạo phong, dũng mãnh như cuồng phong, biến ảo như loạn phong, kiên cố như
cương phong, khí thế như hùng phong, kiếm pháp dựa vào đặc điểm của gió mà tạo
ra, công thủ song toàn.

Phía dưới Bá khí quyết, Hạo Ngọc đọc kĩ từng câu rành mạch rõ ràng không sót
một chữ, đây là một bộ kiếm pháp võ kỹ, nghe giới thiệu đã thấy lợi hại của bộ
kiếm pháp này rồi.

Phải biết đây là bộ kiếm pháp tâm đắc nhất của Khương Bạch để lại, hiển nhiên
uy lực không phải thuộc hạng xoàng, không kìm nổi kích động, Hạo Ngọc nhanh
chóng ghi nhớ kĩ càng từng dòng khẩu quyết không thiếu một chữ, có thể đây sẽ
là sát chiêu bảo mệnh sau này của hắn, vì thế Hạo Ngọc không thể không xem
trọng.

" Thức thứ nhất: -Cương phong bất nhập- yêu cầu tốc độ vô cùng nhanh, khi thi
triển kiếm giả sẽ tạo ra một lớp chắn bằng kiếm khí, tốc độ chém ra càng nhanh
độ phòng thủ của lớp chắn càng vững, cùng cấp võ giả khó mà công phá được."

Đọc sơ lược một lần, Hạo Ngọc hai mắt lóe lên thần mang, trong lòng không dấu
khỏi vui sướng, không riêng gì Hạo Ngọc phòng thủ chính là cái yếu nhất của
mọi kiếm giả, vì vậy phòng thủ luôn được kiếm giả tìm cách nâng cao trên mọi
phương diện, Hạo Ngọc cũng thế, một chiêu kiếm pháp phòng thủ bây giờ quả
nhiên là không còn gì bằng, Hạo Ngọc vui mừng cũng là đương nhiên.

"- Nhưng mà muốn xuất huyền khí ra ngoài cần đạt tới võ sư cảnh giới, bây giờ
mình vẫn không cách nào luyện được rồi."

Đang lúc vui mừng nhất thì Hạo Ngọc lại chợt nhăn mũi thất vọng, muốn ngoại
phóng huyền khí cần đạt võ sư cảnh giới, cũng là yêu cầu để tu luyện thức thứ
nhất Ngũ Phong Tuyệt Kiếm, Hạo Ngọc đành buồn bực từ bỏ ý định tu luyện.

"- Còn bốn ngày nữa là tới kì khảo thí nội môn Lăng kiếm tông rồi, có lẽ cũng
nên quay về báo danh rồi."

Nhận thấy thời gian khảo thí sắp tới, Hạo Ngọc nghĩ cũng là lúc nên quay về,
từ Hành Vân sâm lâm quay trở về Lăng Kiếm tông cũng phải mất một ngày chạy hết
tốc lực.

Không chậm trễ thời gian nữa, Hạo Ngọc khẩn trương tìm kiến lối ra bên ngoài,
hắn không tin Khương Bạch lại để mình chết ở đây.

Không mất nhiều thời giờ cho lắm, Hạo Ngọc rất nhanh liền tìm thấy một cánh
cửa đá trông rất giống với lối ra.

Hạo Ngọc thả lỏng người hít thở vài cái rồi khuôn mặt bắt đầu nghiêm lại,
huyền khí trong cơ thể bắt đầu được thúc dục, hai tay để lên cánh cửa.

"- Mở ra."

Quát một tiếng, Hạo Ngọc vận hết toàn bộ sức mạnh của mình đẩy mạnh.

"Kétttt"

Cánh cửa bắt đầu có dấu hiệu di chuyển.

"- Mở nào!"

Cắn chặt hàm răng, khuôn mặt đỏ như cổ gà, Hạo Ngọc khẽ quát một tiếng.

"Kétt" "kétt"

Không làm Hạo Ngọc thất vọng, cánh cửa đá đang di chuyển từng chút một, ánh
sáng mặt trời đang chiếu rọi vào trong càng làm thúc đẩy tinh thần Hạo Ngọc.

"Kéttt" " kétt"

"Ầm"

Ầm một tiếng, cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra, ánh sáng mặt trời chói chang tràn
vào mật thất để lộ một đường hầm thông ra bên ngoài, Hạo Ngọc cũng đã mệt đừ
người ngồi bệt xuống hít mạnh cố lấy lại sức.

"- May quá, cuối cùng cũng thấy lại mặt trời, thiệt là khổ quá mà."

"Ầm" " Ầm"

Chưa kịp vui mừng lâu, bỗng nhiên toàn bộ mật thất chấn động dữ dội, đất đá từ
trên cao bắt đầu rơi xuống, toàn bộ như muốn sụp đổ cả rồi.

"- Không xong, mật thất muốn sụp đổ rồi."

Hạo Ngọc lập tức cảm thấy không tốt, trong bụng dự báo mật thất sắp đổ vỡ dấu
hiệu, phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Hạo Ngọc cấp tốc chạy vào đường hầm chạy nhanh hết
sức có thể.

"Ầm ầm"

Sau lưng Hạo Ngọc mật thất bắt đầu sụp đổ, chỉ cần chậm lại một giây chắc chắn
Hạo Ngọc sẽ bị chôn vùi trong đống đổ nát.

"Hây"

Cuối đường là một vách đá, Hạo Ngọc vận sức nhảy mạnh ra bên ngoài thoát chết
trong gang tấc.

"Ầm" "ầm"

Rơi tự do bên ngoài, nhìn lại thấy mật thất hoàn toàn sụp đổ, Hạo Ngọc thở
phào nhẹ nhõm.

"Bùm"

Tùm một tiếng, phía dưới vách đá lại là một con sông bên trong Hành Vân sâm
lâm.

Trên bờ, Hạo Ngọc hong khô quần áo nghỉ ngơi lấy lại sức, chuẩn bị hồi Lăng
Kiếm tông.

"- Khương Bạch tiền bối an tâm, những gì Hạo Ngọc ta hứa đều sẽ làm, khi đủ
khả năng nhất định ta sẽ tìm cái Võ thần điện gì đó lấy lại công đạo cho
ngài."

Nhìn về phương hướng huyệt mộ Khương Bạch, Hạo Ngọc ôm quyền cương trực nói,
giọng nói không chút dối trá tất cả đều là lời nói thật lòng của Hạo Ngọc.


Kiếm Vũ Lăng Thiên - Chương #12