Nhập Mộ


Người đăng: tieubaihoai

Thâm nhập vào trong huyệt động, Hạo Ngọc thở phào một hơi, lập tức khẩn trương
tìm kiếm một vòng xung quanh.

Bên trong huyệt động không gian cũng không lớn lắm, nhưng càng vào sâu Hạo
Ngọc càng cảm thấy âm lãnh, rùng mình một cái Hạo Ngọc cắn răng tiếp tục đi
vào.

Hai bên đường đi Hạo Ngọc còn thấy một số linh dược rất quen thuộc, thỉnh
thoảng còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

"- Đây là Âm huyền thảo?"

Ngắt một cây dược thảo màu xám, thân cây nhỏ như cây lúa, lá thì hơi giống lá
khoai, trong trí nhớ của Hạo Ngọc thì đây không nghi ngờ gì nữa là Âm huyền
thảo, linh thảo cấp một, võ giả dùng trực tiếp luyện hóa tăng huyền khí trog
cơ thể, thường xuất hiện ở nơi ẩm thấp nhiều âm khí.

Một cây, hai cây, ba cây.....

"- Trời ơi thật nhiều Âm phong thảo!"

Chẳng mấy chốc Hạo Ngọc đã hái được mười mấy cây, trong lòng sung sướng đến
phát khóc rồi, đang phiền muộn chuyện tu vi chậm chạp khó tiến triển lúc thì
bây giờ có Âm huyền thảo thì sợ gì không thể đột phá.

Càng đi vào trong Hạo Ngọc càng thấy linh thảo mọc rất nhiều, đa số là linh
thảo cấp một chuyên dùng để võ giả có tu vi võ đồ trở xuống sử dụng.

"- Cái này là Xích Cốt thảo, tác dụng làm thuốc tắm đoán luyện thân thể võ
giả."

"- Hồn Diệp thảo, linh dược cấp hai, tác dụng làm tăng ngộ tính võ giả, nếu
dùng trong lúc cảm ngộ võ học sẽ tăng xác suất lĩnh ngộ huyền bí của võ học."

"........"

Hạo Ngọc lúc này muốn điên rồi, tay chân hoạt động hết công suất, không cần
biết trong kia có thứ gì chỉ cần biết là phải vét hết linh dược ở đây trước đã
rồi tính sau.

Rất nhanh chóng, tốc độ tu vi của Hạo Ngọc tuy chậm chạp nhưng tốc độ thâu tóm
linh dược phải nói là thuộc dạng bậc thầy, chẳng mấy chốc mà toàn bộ linh dược
bên trong huyệt động đã bị Hạo Ngọc thu hết vào túi trữ vật rồi.

"- Bọn họ chắc chiến đấu gần xong rồi, phải nhanh lên mới được, để bị phát
hiện thì toi."

Nhận ra thời gian không còn nhiều nữa, Hạo Ngọc khẩn trương vội vàng chạy tới
cuối huyệt động tìm kiếm thử xem.

Càng vào trong nhiệt độ càng xuống thấp, Hạo Ngọc thấy lạnh cả sống lưng,
trong lòng có chút sợ hãi nhưng nghĩ đã phóng lao rồi thì đành phải theo lao,
liều thì ăn nhiều, Hạo Ngọc cắn răng tiếp tục di chuyển.

"- Hử, một bộ xương, quả đúng là mộ của người chết."

Tới cuối đường, Hạo Ngọc nhìn thấy một bộ xương đang nằm ngay ngắn trong một
chiếc quan tài đá mở nắp, trên người còn mặc một bộ đồ màu trắng đã mục nát,
nhưng trên bộ xương vẫn còn tỏa ra một sự cương liệt hào dũng của một bậc anh
hùng khi còn sống.

Không chần chừ nữa, Hạo Ngọc nhanh chân đến gần bộ xương lục soát.

Nhưng lạ là tìm khắp người Hạo Ngọc vẫn không tìm thấy gì cả, trong lòng cảm
thấy khá thất vọng.

"- Cái nhẫn này là gì nhỉ, sao thời gan lâu như vậy mà vẫn còn mới nhỉ?"

Bỗng nhìn vào một ngón tay của bộ xương Hạo Ngọc thấy một chiếc nhẫn khá mới,
mặc dù thời gian hoại tử của bộ xương khá lâu rồi, thấy không bình thường, Hạo
Ngọc tháo ra điều tra thử xem.

Thoáng động ý niệm vào trong chiếc nhẫn, Hạo Ngọc bỗng thấy bên trong là một
không gian giống như túi trữ vật, chỉ có điều không gian này phải rộng gấp bốn
lần so với túi trữ vật của Hạo Ngọc đang có.

"- Nhẫn trữ vật? Cái này..cái này..."

Hạo Ngọc giật thót trong lòng, tâm tính trầm ổn cũng không giữ được bình tĩnh
vào lúc này.

Bởi Hạo Ngọc biết nhẫn trữ vật là gì, nó là một không gian chứa đồ cao cấp hơn
túi trữ vật rất nhiều, tính bảo mật cũng hơn hẳn túi trữ vật, chỉ cần nhỏ máu
nhận chủ thì người khác không thể lấy trộm đồ được, nếu cưỡng ép lấy đồ bên
trong nhẫn thì toàn bộ vật phẩm bên trong sẽ bị hủy hoại, vì thế mà giá trị
của nhẫn trữ vật rất cao đa số chỉ có cường giả mới sử dụng nhẫn trữ vật.

Còn vì sao Hạo Ngọc sử dụng được là do chủ nhân của chiếc nhẫn đã chết, sự
liên hệ giữa cả hai đã bị mất, chiếc nhẫn liền biến thành vô chủ vì vậy Hạo
Ngọc liền có thể sử dụng.

"- Ồ một quyển sách, trúng mánh rồi, chắc chắn là bí tịch võ công."

Trong không gian Hạo Ngọc nhìn thấy một quyển sách cũ kĩ, trong lòng kích động
thầm hô mười phần là bí tịch võ học của chủ nhân bộ xương để lại.

"- Tốt lắm, nó gần kiệt sức rồi, cố gắng kéo dài thời gian thêm một chút nữa."

Bỗng ngoài kia vang lên tiếng nói của đám người kia.

"- Tiền bối, người để ta lấy đồ của người thì coi như làm phúc đi, ta rất biết
ơn ngài, thời gian không còn nhiều ta phải đi đây."

Nghe tiếng hô ngoài kia, Hạo Ngọc đoán Kim Tinh thú đã không còn trụ được bao
lâu nữa rồi, nếu không nhanh rời khỏi thì đám người bên ngoài liền phát hiện,
lúc đó khôn biết hắn còn may mắn xuyên qua được lần nữa không.

Hạo Ngọc cung kính nói, sau đó cẩn thận đẩy nắp quan tài lại, coi như đó là
việc làm trả ơn lấy đồ của mình cho chủ nhân bộ xương vậy.

Kétttt....kétttt.....

Chiếc nắp quan tài khá nặng, Hạo Ngọc phải cố hết sức bình sinh mới chập chạp
đóng lại từng chút một.

"Ầm" " Ầm"

"- Gì vậy, cái gì đang xảy ra vậy?."

Khi nắp chiếc quan tài vừa đóng lại thì bỗng nhiên không gian huyệt động bỗng
chấn động dữ dội.

"- A a a!"

Bỗng nhiên chỗ Hạo Ngọc đang đứng cùng chiếc quan tài chợt hóa thành một lỗ
hổng lớn, cả chiếc quan tài cùng Hạo Ngọc cùng rơi xuống bên dưới.

"Mọi người vào xem có gì hay không."

Cùng lúc đó bên ngoài đám người đã hạ Kim Tinh thú, bọn chúng liền chạy vào
huyệt động tìm kiếm.

"- Đại ca, không tìm thấy gì cả."

Một tên trong bọn lên tiếng.

" Thật tức chết, chỉ là hang của một con Kim Tinh thú thôi, đen thật chứ."

Vào trong tìm kiếm một hồi lâu, cả đám người thất vọng chửi ầm lên, bọn chúng
lật tung huyệt động lên nhưng chẳng thấy dấu vết gì, liền nghĩ đây chỉ là hang
của một con Kim Tinh thú bình thường mà thôi.

Chuyến này tốn công chém giết Kim Tinh thú mà lại công cốc ra về, cả bọn tức
tối rời khỏi huyệt mộ.

Lúc này thì Hạo Ngọc đã thấy mình ở một nơi xa lạ, cố gắng trấn định tâm lý,
Hạo Ngọc đưa mắt nhìn xung quanh một hồi.

"- Ở đây còn có cơ quan mật?"

Nhíu mày thật sâu, Hạo Ngọc tự hỏi.

Hắn không thể tin là huyệt động này còn tồn tại cơ quan mật như thế.

Hít sâu một hơi, Hạo Ngọc phủi bụi rồi đứng dậy suy nghĩ tìm cách thoát ra
ngoài.

Nhìn tới nhìn lui một hồi, Hạo Ngọc để ý thấy một bức tường có ghi chữ, quan
sát những nét chữ, Hạo Ngọc liền biết chúng đều được khắc bằng một thứ rất sắc
bén, nét chữ cô độc lạnh lùng, còn mơ hồ tỏa ra một cái gì đó rất lạ, mỗi khi
tập trung nhìn vào Hạo Ngọc thấy mình có cảm nhận một chút gì đó xuất hiện
trong kiếm đạo của mình, một thứ rất mơ hồ mà hắn không thể xác định được.

"Ta một đời kiếm thánh Khương Bạch sáng tạo một môn công pháp manh mẽ, vì muốn
cướp đoạt mà ngũ đại Võ thánh của Võ thần điện vo oan ta đầu nhập ma đạo mà
truy sát, ta một người một kiếm chém giết được ba tên nhưng vẫn không giữ được
tính mạng, trong nhẫn chỉ là công pháp giả mạo mà thôi, những gì ta ghi trên
tường đều là một đời sở học tâm đắc cùng công pháp, chỉ mong một ngày thực lực
tăng cao xin rửa sạch thanh danh cho ta."

Đây đều là lời mà chủ nhân bộ xương nói trước khi chết, tất cả đều rất rõ
ràng.

"- Kiếm thánh? Không thể tin nổi ta lại nhận được truyền thừa của kiếm thánh,
thật ngưu cẩu quá mà".

Hạo Ngọc bị một phen khiếp vía, ở đây một kiếm thánh chính là tồn tại chí cao
tiếp cận kiếm hoàng rồi, là có thể đi ngang đại lục này rồi, tâm thần Hạo Ngọc
vẫn còn đang bất ổn chưa định hình được.

"- Thì ra cái nắp quan tài chính là chìa khóa, đúng là xa tận chân trời gần
ngay trước mắt.

Thở ra một hơi, Hạo Ngọc xoa trán, trong lòng nhẹ nhõm vô cùng, bây giờ hắn
mới biết làm việc tốt tất có báo.

Nếu Hạo Ngọc cầm nhẫn trữ vật rời đi thì có lẽ bây giờ hối hận muốn chết rồi.

"- Tiền bối, ta tuy không phải tốt đẹp gì lắm, nhưng cũng không phải là người
vong ân bội nghĩa, ta thề nếu sau này đủ thực lực nhất định tìm cái Võ thần
điện gì đó lấy lại công đạo cho người, còn nếu như ta không đủ thực lực thì
xin người hãy quên đi, ok baby."

Hạo Ngọc chắp tay cung kính hướng về phía chiếc quan tài nói.

Mặc dù hắn không biết Khương Bạch hay Võ thần điện kia là ai nhưng hắn vẫn thề
với lòng, nhưng đó chỉ là khi hắn đủ khả năng làm việc đó mà thôi, chứ Hạo
Ngọc cũng không muốn hưởng dương sớm như vậy.

Một nơi tồn tại đến năm kiếm thánh thì có biết bao nhiêu kiếm tôn kiếm vương?
Hắn cũng không đến mức dại dột như thế.


Kiếm Vũ Lăng Thiên - Chương #11