Người đăng: a123456
Hơn nữa không hiểu sao, hắn đối với các loại kiếm đều là như vậy thân thiết,
tựa hồ hắn trời sinh đã là vì kiếm vậy, cái này cảm giác khiến hắn càng thêm
cố gắng lĩnh ngộ Kiếm Tâm làm Kiếm Tu.
"Hả, lẽ nào không có nguyên lực cũng có thể làm Kiếm Tu." Hạ Băng có chút
không xác định hỏi.
“Có thể, chẳng qua sẽ khó khăn cùng với bất tiện hơn thôi.” Vương Phong mỉm
cười xác nhận nói, hắn nghe nói muốn làm Kiếm Tu hay Đao Tu thì trước hết phải
tu được nguyên lực hoặc là có lấy một tia nguyên lực để làm trụ cột cho thi
triển Kiếm Chiêu, bởi vì khi tu sĩ lĩnh ngộ ra Kiếm Tâm sau, nó sức mạnh diễn
sinh ra là Kiếm Lực chỉ có một chút xíu không đủ để kéo dài trong chiến đấu,
chính vì vậy Kiếm Tu thường dùng nguyên lực để chuyển hóa thành Kiếm Lực, tất
nhiên trong quá trình này nguyên lực sẽ hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, chính vì
vậy trong lúc chiến đấu, nếu không phải tới mức căng thẳng thì rất ít người
dùng toàn bộ nguyên lực trong thân thể để chuyển hóa thành Kiếm Lực.
Tất nhiên, trong quá trình này, tu sĩ cũng có thể dùng một hoặc hai phần
nguyên lực để trung hòa vào Kiếm Lực, làm cho công kích của mình mang theo
kiếm ý, như vậy công kích sẽ mạnh hơn, tiêu hao tuy rằng nhanh hơn bình thường
nhưng còn hơn là một lần dùng hết, dù sao có mấy ai tự tin dùng hết nguyên lực
chuyển hóa thành Kiếm Lực là có thể một chiêu chế địch đâu, như vậy lựa chọn
lâu dài chiến đấu là tốt nhất.
“Nha, như vậy ta cũng chúc phúc ngươi có thể làm một cái đứng trên đỉnh phong
Kiếm Tu.” Hạ Băng nghe vậy cũng vui mừng vì hắn lập tức cười khanh khách nói.
"Đa tạ, một đời này, trừ phi ta ngã xuống, nếu không ai cũng đừng hòng ngăn
trở ta Kiếm Đạo." Vương Phong ánh mắt bỗng nhiên trở nên thâm thúy mà sát phạt
nói, hắn cũng không nói cái gì thần cản sát thần, phật cản sát phật loại kia,
bởi vì hắn bây giờ không có tư cách để nói như vậy, hắn có chăng cũng chỉ là
dùng cái này yếu đuối tính mệnh để xả thân dẹp đường đi mà thôi, nếu không
thành công vậy thì chỉ có thể bồi mệnh vào.
Nhìn Vương Phong ánh mắt thâm thúy mà sát phạt lúc, Hạ Băng trong lòng có chút
xúc động, nguyên lai cái kia nam hài vẫn ấp ủ lấy một cái lý tưởng như vậy
nha, hi vọng hắn có thể thành công!
Tiếp đó hai người nói chuyện phiếm một chút rồi ai về nhà nấy…
…..
Tiềm Lý Các, là nơi chuyên phân phát ra nhiệm vụ cho các đệ tử, mặc dù Thanh
Tâm Cốc đệ tử rất ít so với các nơi khác, nhưng mà tại cái này Tiềm Lý Các lúc
nào cũng có đệ tử đi qua đi lại tiếp nhận nhiệm vụ.
Sáng sớm hôm sau, Vương Phong đi tới Tiềm Lý Các sau không để ý mọi người mà
đi tới một nơi được một một trưởng lão trông chừng, hắn khẽ cúi đầu nhìn lão
giả nói: "Hạ lão."
"A, tiểu tử ngươi rốt cuộc cũng chịu tới đây." Vị kia trưởng lão nghe có người
chào hỏi mình lúc ngẩng đầu lên, thấy Vương Phong lúc không khỏi nở nụ cười
rồi chầm chậm nói.
"Cánh chim tuy gãy, nhưng cũng không thể ở nguyên trong ổ." Vương Phong cười
nhạt đáp, hắn tuy rằng không thể tu luyện, nhưng hắn phải đi ra để có thể hiểu
tự thân, lĩnh ngộ lấy Kiếm Tâm.
Hạ lão này tại lúc hắn còn nhỏ thường tới chỗ Vương Bất Phàm chơi, trong những
lần đó Vương Phong cũng từng gặp qua hắn vài lần, cho nên hai người cũng xem
như là nhận biết.
"Không tồi." Hạ lão đối với hắn lời nói cũng gật đầu tán thưởng, sau đó hắn
nhìn trên xuống Vương Phong một cái rồi nói: "Tiểu tử ngươi bây giờ tuy rằng
vẫn là người bình thường không thể tu luyện, nhưng ta tin chắc ngươi sau này
sẽ đi lên đỉnh phong.”
"Hạ lão nói đùa, tiểu tử chẳng qua cũng chỉ là hạt cát trong đám thiên tài kia
mà thôi, muốn đi lên đỉnh phong vậy phải chờ thời gian trôi qua mới có thể
chứng minh được." Vương Phong cười nhạt khiêm tốn đáp.
"Được rồi, lần này ngươi tới là vì cái gì đây." Hạ lão cũng không tỏ ý kiến mà
nhìn hắn nhàn nhạt hỏi.
"Ta muốn một nhiệm vụ giết người." Vương Phong bình tĩnh đáp, chỉ sâu trong
bình tĩnh kia lại ẩn dấu một tia sốt sắng, dù sao việc giết người đối với
người hiện đại như hắn mà nói là một điều đáng ghê tởm.
Đáng tiếc, dù muốn dù không thì hắn vẫn phải làm vậy, không giống với thế giới
của hắn, tại cái này thế giới tu sĩ, giết người đã kinh là chuyện bình thường,
tất cả mọi tu sĩ đều phải học tập, nếu hắn muốn đi lên đỉnh cao, như vậy hắn
phải thành công học cách giết người.
Nghe hắn nói lúc Hạ lão cùng mấy đệ tử gần đó không khỏi nở nụ cười, tu sĩ,
muốn bước lên đỉnh cao thì đều phải giết người nha, đây gần như đã là định
luật không thể thay đổi, chính vì vậy đối với lời hắn nói mấy người cũngng chỉ
cười không tỏ ý kiến, bọn họ trong ai không từng trải qua sự việc như vậy chứ.
"Gần môn phái chúng ta có một cái tên là Thanh Hà Sơn Trại, có hơn một nghàn
cái đạo tặc, cầm đầu là một cái Tráng Thộ tiểu tu sĩ, đám người này thường
cướp bóc dân chúng cùng với yếu đuối và không có thế lực, thường xuyên hãm
hiếp con gái nhà lạnh, sát hại người vô tội, có thể nói là tội đáng muôn chết,
cái này nhiệm vụ vừa vặn thích hợp ngươi, chỉ là ngươi có hay không đánh thắng
cái kia Tráng Thộ tu sĩ hay không mà thôi." Hạ lão tìm một cái nhiệm vụ rồi
chầm chậm đọc, sau đó nhìn hắn hỏi.
Hắn cũng đã từng thấy Vương Phong rất chăm chỉ rèn luyện, nếu là vài trăm cái
bình thường người vậy thì hắn có thể đánh thắng cũng không phải là không thể,
nhưng nếu là tu sĩ như Tráng Thọ thì lại khác, mặc dù Tráng Thọ cảnh cùng với
Dương Thể cảnh chỉ là nhập môn trong tu luyện, nhưng mà không phải một phàm
nhân như Vương Phong có thể đối đầu.
Vương Phong gật đầu xem như trả lời, sau đó hắn tiếp nhận bản đồ rồi rời đi.
"Thú vị, chung quy vẫn là bước lên con đường này sao." Nhìn thấy hắn rời đi
lúc, Hạ lão không khỏi nở nụ cười chờ mong rồi tiếp túc làm việc.
Thanh Hà Sơn Trại, tại đây là một cái trang trại do một đám đạo tặc xây dựng
mà thành, xung quanh đây thỉnh thoảng có lấy top năm, top mười đám người đi
lại, tựa hồ là đang canh gác một dạng vậy.
Vương Phong đi qua một chặng đường khi đi tới đây lúc không khỏi đứng lại nhìn
cái kia môn hộ có viết Thanh Hà Sơn Trại, đã tới sao, Vương Phong trong lòng
có chút sốt sóng, nơi này chính là nơi bắt đầu hoặc có lẽ là nơi khiến hắn
thay đổi đi.
"Tiểu thí hài nhà ai, không biết nơi này không thể chạy loạn sao." Khi Vương
Phong vừa mới đi tới môn hộ này lúc một tiếng nói tràn ngập trêu đùa vang lên,
mà hơn hai mươi người xung quanh nghe hắn nói không khỏi nhìn về hướng Vương
Phong, ánh mắt cũng là như vậy đùa cợt.
Nhìn đám người kia, Vương Phong tay trái nắm lấy hắc kiếm khẽ run, đây không
phải là sợ hãi mà run rẩy, đây chính là lần đầu muốn giết người mà sợ hãi,
chẳng qua cái này cảm giác lập tức bị hắn áp chế, bởi vì hắn biết hôm nay nếu
mình không thể vượt qua, như vậy con đường tu luyện đối với hắn đã là vô
duyên.
Là như trước hay là thay đổi, là Thành là bại thì xem vào lần này đi!
"Keng." Một tiếng, Vương Phong không trả lời đám người mà lấy tốc độ cực nhanh
lao tới đám người, hắn khi đi tới một người lúc đều sẽ chuyển tới người tiếp
theo.
Hắn mỗi tiếp cận một người đều sẽ vung xuống một kiếm nơi yết hầu của họ, một
kiếm lại một kiếm đều là như vậy lặng lệ, ác liệt mà tàn nhẫn vung xuống.
Khi một lần nữa xuất hiện, Vương Phong đã là ở sau lưng đám người, mà đám
người phía tại hắn tốc độ đủ sánh bằng Tráng Thọ tu sĩ thì tất cả đều không
kịp phản ứng bị chém, chỉ thấy đám người kia hai mắt trợn tròn rồi tại yết hầu
của họ phun ra từng vũng máu, theo đó đầu lâu của họ lập rơi xuống thành hai,
chỉ là trước khi chết, đám người kia vẫn kịp lóe lên một cái ý nghĩ, hảo
nhanh!
Vương Phong hai mắt bình tĩnh quay đầu nhìn lại, khi thấy hơn hai mươi xác
chết có đầu một nơi, thân một nơi, máu tươi đã nhiễm đỏ đại địa lúc thì không
khỏi có buồn nôn xúc động cùng với sợ hãi chi ý, chẳng qua cái này cảm giác
lập tức bị hắn áp chế xuống, hắn không thể yếu đuối như vậy được, hắn phải
mạnh mẽ, phải mạnh mẽ, Vương Phong nội tâm hò hét nghĩ.
"Có người tấn công, mau tới." Khi Vương Phong giết hơn hai mươi người lúc lập
tức bị người nhìn thấy, theo đó một tiếng hò hét vang lên, lập tức tất cả mọi
người ánh mắt chú ý lên người hắn, cùng nhau lao tới...
Vương Phong nhìn đám người kia lúc hai mắt cố gắng bình tĩnh, thân hình lại
một lần nữa lấy tốc độ cực nhanh chạy tới mục tiêu tiếp theo, hắn mỗi nơi đi
qua đều vẫn là như vậy vung lên một kiếm, mà mỗi lần hắn vung kiếm thì sẽ có
người bị bổ đôi, khung cảnh lập tức như là Tu La luyện ngục vậy.
Đối với đám này đạo tặc ngay cả là tu sĩ cũng không phải thì làm sao có thể
tiếp nổi một chiêu của hắn chứ, dù sao hắn thân thể vì không thể tu luyện cho
nên được Thanh Lộ mấy người đem cho rất nhiều thiên tài địa bảo để ăn, trong
đó thậm chí có thể khiến cho hắn thân thể càng khỏe mạnh, nói không ngoa chút
nào, dù hắn bây giờ không có nguyên lực nhưng đối đầu với Tráng Thọ cảnh đỉnh
phong cũng có thể một trận chiến, tất nhiên đây cũng chỉ là cực hạn của hắn mà
thôi, dù sao phàm nhân chung quy là phàm nhân, dù phục dụng nhiều linh dược,
thiên tài địa bảo tới đâu cũng không thể quá mạnh mẽ.
Dần dần càng nhiều người lao tới, mặc dù đã bị Vương Phong kinh thấy giết
nhiều người nhưng đám người kia vậy mà không sợ hãi, thú tính theo đó bộc phát
điên cuồng lao tới Vương Phong như muốn xé xác hắn từng mảnh vậy.
Ba mươi, bốn mươi... một trăm.... Vương Phong mới đầu còn đếm từng người,
nhưng sau dần hắn đã kinh không đếm nữa, bởi vì giết một là giết, giết mười,
một trăm, một vạn đều là giết, như vậy cần gì phải để ý chứ.
Vương Phong mỗi một lần vung kiếm lúc, tâm của hắn lại lạnh thêm một phần, cái
này lạnh, nó không phải là giết người mà mang tới lạnh, nó lạnh chính là từ
sâu trong nội tâm tràn ra, tựa hồ loại này lạnh chính là xuất phát từ hắn nội
tâm lạnh vậy.
Sinh linh, họ sinh ra vốn có hai mặt được ẩn dấu, đó là tốt và xấu, mà hai cái
này khi sinh linh bắt đầu thức tỉnh linh trí lúc sẽ dựa theo hoàn cảnh xung
quanh để lộ ra, ngươi sống trong hoàn cảnh tốt thì mặt tốt sẽ làm chủ biến
ngươi làm người tốt, ngươi sống trong hoàn cảnh ác liệt thì mặt xấu sẽ làm chủ
biến ngươi làm người xấu.
Mà Vương Phong đây, hắn chung quy vẫn là sinh linh, trong mình vẫn là ẩn dấu
lấy một mặt xấu, chỉ là hắn bây giờ có thể hay không lấn áp cái kia lạnh từ
tâm, tà ác từ sâu trong con người hắn hay không?
Hắn cũng không biết mình giết bao nhiêu người, có lẽ là hai trăm,
lại hoặc là một nghàn người đi, trái tim của hắn theo đó chưa từng
có vô tình mà hờ hững như bây giờ, tại thời khắc này, hắn vậy mà
cảm giác sinh mệnh của người khác đối với mình mà nói bất quá
cũng chỉ là cỏ rác, là cọng rơm tùy ý hắn tàn sát, mà hắn là như
vậy vô tình mà hờ hững trông ngóng...
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn cảm thấy mỗi lần hắn vung
kiếm, nội tâm hắn sẽ bị kích thích, huyết mạch theo đó cũng sôi
trào, tựa hồ đối với vung kiếm gạt hái sinh mạng như bây giờ khiến
hắn trở nên càng điên cuồng càng thêm thèm khát vậy.
"Không được, ta giết người chỉ là những kẻ đáng giết, không thể
thèm khát như bây giờ được." Vương Phong nội tâm âm thầm rung động cải
biến ý chí của mình, chỉ là dù hắn có cản biến suy nghĩ như thế
nào thì trong sâu nội tâm cái kia điên cuồng mà khát máu vẫn cứ
muốn lao ra, tựa hồ nó muốn biến hắn thành một kẻ giết người khát
máu một dạng vậy.