Kiếm Tu Con Đường


Người đăng: a123456

Tuế nguyệt qua mau, mới đó lại là một cái năm năm trôi qua!

Năm năm qua đi, hôm nay Vương Phong đã là mười tuổi, thân thể từ ngoài nhìn
tới mặc dù vẫn còn non nớt nhưng đã bắt đầu thể hiện ra dáng vẻ của đời trước
là một cái nam tử tuấn mỹ, khác biệt duy nhất tại đây là hắn tóc đen đã dài
tới hông, nhìn tới càng phiêu dật mà xuất trần
!
Mà năm năm trôi qua, Vương Phong đã thử rất nhiều cách để tu luyện, nhưng tất
cả đều là thất bại qua, nhưng dù không thể tu luyện nhưng hắn vẫn dữ vững tốc
mức độ rèn luyện cho thân thể mà không bỏ dở, còn lý do sao, dù không thể tu
luyện thi tốt nhất là rèn luyện cho mình khỏe mạnh một chút, như vậy dù bị tu
sĩ bắt nạt nhưng cũng không thể để cho phàm nhân bắt nạt đi.

"Phong tiểu tử, ngươi ở đâu." Đang lúc Vương Phong hai tay khẽ vuốt ve bảo
kiếm trong tay lúc bỗng nhiên vang lên một thanh âm, vừa nghe thôi dù không
thấy mặt hắn cũng biết là ai.

"Vào đi." Vương Phong có chút bất đắc dĩ chầm chậm cười nói.

Theo hắn vừa dứt lời, “Két” một tiếng vang lên, đập vào mắt hắn là một cái nữ
hài đi vào….

Một túm tịnh lệ sợi trắng tóc tung bay rơi xuống dưới, cong cong Nga Mi, một
đôi lệ mục đích nhìn quanh sinh huy như thu thủy, xuất sắc thẳng mũi ngọc tinh
xảo, má phấn hơi hơi phiếm hồng, Tích Thủy như anh đào môi anh đào, như hoa
khuôn mặt rất là xinh đẹp, Như Tuyết ngọc trong suốt Tuyết Cơ Như Băng Như
Tuyết, dáng người uyển chuyển tinh tế, phong tư ưu nhã khó tô lại.

Bạch nhạt hở eo xuyết tuyết hoa Váy múa, bạc Tương Lam đồ trang sức, màu trắng
mắt sức, như vầng trăng khuyết khuyên tai, bạc Tương Hồng bảo bối dây chuyền,
bạc cánh tay xuyến, Ngân Thủ vòng tay, cạn Lam Ti Đái, bạc chân sức, bạc vòng
chân, màu xanh lam múa kịch, bụi màu trắng nhãn ảnh, khóe mắt khảm ba khỏa Bảo
Thạch, thịt hồng nhạt môi son.

Đại khí, phiêu dật, linh động, mỹ lệ, đây là từ ngoài nhìn đến khiến cho người
cảm giác, năm đó cái nữ hài vậy mà lớn như vậy rồi, Vương Phong có chút than
thở.

“Ngươi không đi tu luyện tới đây làm gì.” Nhìn cái nữ hài mấy năm qua thường
xuyên đi tới chơi cùng mình Vương Y khẽ cười cười nói, hai người tới giờ cũng
xem như là thanh mai trúc mã đi, mặc dù trong đó không có tình cảm nam nữ…

“Ta nghe nói môn phái của ngươi sắp cho ngoại môn đệ tử đi thí luyện cho nên
tới xem.” Hạ Băng cười khẽ, nàng nói tiếp: “Hơn nữa gia gia cũng đã nói môn
phái các ngươi cho phép ta cùng đi thí luyên cho nên ta tới báo với ngươi.”

Nàng vì là cháu gái của Vân lão nên ở Thanh Tâm Cốc sống đến sinh long hoạt
hổ, có thể nói có chỗ dựa như Vân lão thì ở đây rất ít người dám làm khó nàng,
dù sao Vân lão nhưng là một tồn tại cực kỳ kinh khủng.

“Ha ha, Hạ Băng ngươi thiên phú đã thức tỉnh, cũng là lúc nên bắt đầu đối mặt
với thế giới tàn khốc này.” Vương Phong nhìn mái tóc đen đã biến thành trắng
như tuyết của nàng thì cười khẽ rồi chậm rãi nói. Tu sĩ, có mấy ai trên con
đường tu luyện mà không phải đối mặt với nhiều sóng gió đâu, nếu ngay từ đầu
đã xác định tu luyện vậy thì ngươi phải luôn sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm
mới được.

Mấy năm qua, khi Hạ Băng lên chín tuổi lúc nàng đã hoàn toàn thức tỉnh rồi
thiên phú của nàng là Thiên Địa Chủ Hồn, loại này Chủ Hồn trong ba hồn bảy vía
tuy rằng không có tăng lên chiến lực gì đó nhưng nó lại có thể giúp nàng dễ
dàng lĩnh ngộ đại đạo cùng thiên địa ảo diệu hơn rất nhiều so với người khác,
có thể nói loại này Chủ Hồn trong ba hồn bảy vía là rất quan trọng.

Đối với cái này Thiên Địa Chủ Hồn Vương Phong cũng không quá rõ ràng, chỉ là
hắn thấy được Vương Bất Phàm mấy người đối với cái này thể chất có vẻ cực kỳ
xem trọng, hắn cũng có nghe đâu rằng thứ này nhưng vạn cổ tới nay đều rất ít
xuất hiện, mà những có được nó lúc đều là cường giả một phương, vỹ kỹ hay là
đại đạo đối với họ mà nói đều dễ dàng lĩnh ngộ hơn những người khác rất nhiều,
hơn nữa còn là loại kia lĩnh ngộ triệt để, như vậy chiến lực của nàng sẽ không
kém bất kỳ cái gì người, quản chi là đối mặt tu sĩ có hạt giống xếp trước hai
mươi cũng vậy.

Mà với Thiên Địa Chủ Hồn cùng thiên phú vốn có của Hạ Băng vậy hai cái này sẽ
khiến nàng sau này đi lên con đường đại đạo được cực kỳ xa, còn cụ thể thành
tựu bao nhiêu thì không ai dám chắc, nhưng nếu nàng không chết non vậy thì hẳn
sẽ rất cao thành tựu đi, vấn đỉnh Thiên Quân cũng không phải là không thể.

Hơn nữa nàng còn chưa đi thức tỉnh hạt giống nữa nha! Vương Phong trong lòng
âm thầm rung độngvì thiên phú của nha đầu này.

“Xì, nói như ngươi rất hiểu biết thế giới bên ngoài vậy.” Hạ Băng nghe hắn nói
không khỏi bật cười khanh khách rồi khinh thường nói, tên này mấy năm qua
ngoại trừ rèn luyện thân thể ra lúc rảnh rỗi là đi hỗn một chỗ với nàng, trong
quá trình đó có bao giờ thấy hắn đi ra đâu, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó
tên này còn chưa từng đi ra địa bàn của Thanh Tâm Cốc bao giờ.

“Ta đang cổ vũ ngươi có được hay không.” Vương Phong cảm nhận mình bị sỉ nhục
phủ nhận nói, trước đó hắn từng xin Thanh Lộ đi ra ngoài qua, nhưng đáng tiếc
với một kẻ không thể tu luyên như hắn thì đi ra sẽ rất nguy hiểm, chính vì vậy
Thanh Lộ không đồng ý, mặc cho Vương Phong cầu xin như thế nào cũng không
được, hơn nữa cuối cùng hắn còn chọc tức Thanh Lộ làm cho nàng nổi giận lấy bá
đạo nhất tư thái mà trấn áp hắn rồi ném vào trong phòng…

Mà cũng chính lần đó sau, hắn biết mình có cầu xin như thế nào cũng không
được, chính vì vậy có vài lần hắn dẫn theo Hạ Băng nha đầu này trốn đi ra, chỉ
tiếc chỉ cần hắn vừa đặt chân ra Thanh Tâm Cốc là Thanh Lộ lập tức cảm nhận
được, sau đó tất nhiên là không thể thiếu được một trận đánh…

“Ta biết, ta nhất định sẽ đi lên đỉnh phong.” Hạ Băng nghe hắn có vẻ lúng túng
thì cười khẽ nhẹ nhàng nói, tu sĩ trẻ tâm trí trưởng thành sớm nên ở tuổi này
một cái mười tuổi nữ hài tâm trí thường có thể sánh bằng tuổi chừng hai mươi
bình thường cho nên hắn tâm tình nàng vẫn là nhận biết đấy.

“Cái này thì khó nói, nhưng ta vẫn chúc phúc cho ngươi có thể theo đuổi ước mơ
của mình.” Vương Phong một bên khó có được một lời chúc phúc nói.

“Nha, ta còn tưởng ngươi không biết hống người khai tâm.” Nghe hắn chúc phúc
thì Hạ Băng tuy rằng vui vẻ nhưng vẫn không tránh được nói móc đôi câu, phải
biết mấy năm qua cái này tiểu quỷ nhưng chưa từng nói lời gì hữu ích.

“Ta có như vậy sao?”. Vương Phong có chút không nói gì nhìn nàng, hắn cũng
muốn nói à, chỉ là nha đầu ngươi mỗi lần gặp mặt đều nói chuyện trang sức rồi
cách làm đẹp có được hay không, ta một đại nam nhân, đầu đội trời, chân đạp
đất thì nói cái này làm gì? đây quả thật là vũ nhục nam nhân chủ nghĩa mà!

“Được rồi.” Vương Phong cũng không chờ nha đầu này nói tiếp, để nàng nói tiếp
vậy không biết chính sự bao giờ mới biết, hắn nhìn Hạ Băng: “Ngươi biết bao
giờ mới đi tới Thi Yêu di tích hay không?” Mặc dù trước đó nha đầu này không
nói cái gì di tích nhưng với thân phận của hắn thì muốn biết cũng không phải
là không thể.

“Một tháng sau, cụ thể là thức tỉnh hạt giống sau đó.” Hạ Băng không suy nghĩ
nói: “Hơn nữa ta nghe nói trong đó có rất nhiều thứ có thể giúp ta dương thể.”

Dương thể là cảnh giới rèn luyện thân thể, máu huyết cùng với kinh mạch, nếu
đi qua cảnh giới thứ hai này tới chân ngã vậy tu sĩ mới có thể xem như chân
chính tu sĩ, còn hai cái cảnh giới trước đó chẳng qua chỉ là rèn luyện cơ thể
tới mức hoàn hảo nhất để đặt nền móng cho tu luyện mà thôi, dù sao trên đời
này muốn làm cái gì thì cũng phải có được một cái thân thể tốt mới được.

Mà mấy năm trôi qua Hạ Băng cũng đã là dương thể, nàng thiên phú cũng không
sai nên rèn luyện bản nguyên sinh mệnh đã là chín lần, đối với cái này thành
tích thì cũng không ai ngoài ý muốn cả, dù sao nàng thiên phú vẫn còn đấy,
muốn không thành công thì đó mới là việc lạ.

"Phải rồi, ngươi không phải trời sinh đã không được nguyên lực uẩn dưỡng nên
không thể tu luyện sao, làm sao trong tay luôn cầm một cái kiếm vậy." Hạ Băng
đi tới tùy ý ngồi bên cạnh uống một ly trà rồi nhìn hắn một cái rồi mắt tò mò
nhìn hắn hỏi, phải biết người không có nguyên lực thì làm sao có thể trở thành
kiếm tu nha, ít ra trong hiểu biết của nàng là như vậy.

Kiếm Tu hay là Đao Tu, Thương Đạo, Quyền Đạo... đều là phân làm sáu cấp bậc,
một là lĩnh ngộ Kiếm tâm... Kiếm Ý, Kiếm Thế, Thiên Kiếm, Thần Kiếm, và cuối
cùng là trong truyền thuyết được mệnh danh là chưa từng ai đạt tới mức độ Kiếm
Giới.

"Ai dạy ngươi là không có nguyên lực thì không thể làm kiếm tu." Vương Phong
nghe vậy không khỏi nhìn nàng cười nhạt hỏi.

Trước đó khi tới đây lúc, hắn từng hỏi qua Vương Bất Phàm mấy người không có
nguyên lực vậy có cách nào để lớn mạnh hơn không, nhưng trả lời hắn vậy mà chỉ
một câu nói không.

Lúc đó kỳ thật hắn cũng thất vọng quá, chẳng qua sau đó hắn lại nghe Vương Bất
Phàm từng nói, đã từ rất lâu trước, có một tuyệt thế thiên kiêu tên là Dương
Huyền, hắn Nguyên Thể hai loại đều là cửu phẩm thiên phú, hơn nữa còn là đồng
tu hai loại, vốn một tuyệt thế thiên tài như vậy hẳn là có thể vấn đỉnh thiên
quân mới đúng, nhưng không hiểu sao lại bị người ám sát, sau đó Nguyên Thể hai
loại đều bị người phế bỏ không thể trùng tu lại.

Mà khi đó Dương Huyền cũng không từng nản chí quá, hắn lập tức đi tìm một
thanh kiếm rồi bắt đầu làm kiếm tu, mặc dù không thể tu luyện lại nguyên lực,
khí huyết cũng đã bị phế xuống phàm nhân mức độ, nhưng mà hắn kiến thức vẫn
còn, chính vì vậy hắn dùng phàm nhân chi khu đi khắp Cửu Thiên lĩnh ngộ nhân
sinh, sau đó hắn lĩnh ngộ ra kiếm tâm, rồi lại tiến thêm một bước nữa kiếm ý,
kiếm thế, và cuối cùng khi lĩnh ngộ ra Thiên Kiếm lúc hắn so với trước đã mạnh
rất nhiều.

Mà khi đạt tới Thiên Kiếm mức độ lúc, hắn đi tìm cừu nhân, có thể nói năm đó
vì tìm cừu nhân hắn lật tung cả Cửu Thiên, giết tới máu chảy thành sông, khiến
cho tu sĩ cùng các truyền thừa ở Cửu Thiên bất mãn, thậm chí từng có người
đứng ra ngăn cản quá, nhưng đáng tiếc lúc đó hắn Thiên Kiếm đã hình thành,
chính vì vậy ngoại trừ Thiên Quân ra thì không ai có thể trấn áp.

Mà lúc đó một người vừa đăng vị Thiên Quân sau hạ chỉ nói hắn dừng lại việc
giết chóc, chẳng qua Dương Huyền lúc đó cũng không nghe lời mà tiếp tục giết
chóc tìm kiếm cừu nhân, cũng chính điều này khiến vị kia Thiên Quân nổi giận
ra tay trấn áp, quả nhiên sau đó Dương Huyền bị Thiên Quân trấn áp, nhưng mà
dù có thể trấn áp thì vị kia Thiên Quân vẫn là phải mất mấy nghàn chiêu mới có
thể trấn áp hắn, hơn nữa còn đồn lại rằng vị kia Thiên Quân trấn áp được Dương
Huyền lúc cũng là bị thương tại thân, mà vị kia Dương Huyền tựa hồ còn chưa
đem Thiên Kiếm lĩnh ngộ tới viên mãn.

Như vậy có thể nghĩ Thiên Kiếm mạnh mẽ như thế nào, có thể đạt tới Thiên Kiếm
vậy thì dù là đối mặt với Thiên Quân cũng có thể bảo mệnh qua, thậm chí là đấu
cái ngang tài ngang sức cũng không phải là không thế, còn nếu lĩnh ngộ Thiên
Kiếm tới viên mãn hoặc đạt tới Thần Kiếm vậy thì Thiên Quân e rằng cũng phải
nhượng bộ lui binh đi, còn cái kia hư vô phiêu miểu Kiếm Giới thì càng không
cần phải nói, chỉ sợ tới lúc đó trảm Thiên Quân như heo chó cũng nói không
chừng.

Mà vốn đã thất vọng Vương Phong lúc đó sau khi nghe câu chuyện này lúc cũng
mười phần ngóng trông rằng mình có thể một ngày đứng trước Thiên Quân để giao
chiến, thậm chí là ngang hàng hò hét qua, cũng chính vì vậy hắn rảnh rỗi rèn
luyện thân thể ra thì suốt ngày cầm lấy kiếm để lúc rảnh cỗ mà lĩnh ngộ ra
Kiếm Tâm để làm một cái Kiếm Tu, tất nhiên với một kẻ không có một tia nguyên
lực nào như hắn thì điều đó là cực kỳ khó khăn, dù sao vị kia Kiếm Tu có thể
lĩnh ngộ tới Thiên Kiếm là vì hắn còn có sót lại một tia nguyên lực cùng khí
huyết, mà Vương Phong thì....

Tất nhiên đối với cái này hắn cũng không quá để ý, loại này Kiếm Tâm, Kiếm Ý,
Kiếm Thế... đều là từ bản thân ngộ ra mà không phải dựa vào thiên địa, chính
vì vậy hắn có tự tin có thể tự thân lĩnh ngộ ra làm thế nào để làm Kiếm Tu, dù
sao tu luyện dựa vào thiên địa đều không phải là điều hắn muốn, có ai muốn
mình phải dựa vào người khác mới có thể sống đâu, Vương Phong cũng vậy, hắn
muốn là tự thân mình sáng tạo ra tất cả, một cái câu chuyện chỉ kể về hắn, chỉ
do hắn viết ra!


Kiếm Phá Chư Thiên - Chương #5