Kiếm Tâm


Người đăng: a123456

"Ngươi đang chần chờ cái gì… phá hủy đi… tàn phá lấy cái thế giới
đang héo tàn này đi… giết đi…giết đi… giết hết tất cả những sinh linh
mà ngươi nhìn thấy đi..."

"Không được, ta chỉ giết những kẻ đáng chết." Vương Phông nội tâm hẫn
nộ hò hét như đang muốn thức tỉnh chính mình.

"Tốt và xấu có khác gì nhau đâu, sinh mệnh với nhau làm gì có phân
tốt xấu và cao thấp, vạn vật tại kiếm của ngươi dưới bất quá chỉ
là cỏ rác tùy ý có thể tàn sát mà thôi." Cái kia thanh âm từ sâu
trong nội tâm một làn nữa vang lên, nó mang theo một tia ma niệm, tràn
đầy ma lực mà vang lên như muốn đầu độc hắn vậy.

“Hơn nữa ngươi vốn không nên thuộc về cái này thế giới, như vậy bọn họ làm sao
có thể gọi là đồng loại của ngươi chứ... giết đi… chỉ cần giết hết là ngươi có
thể trở về….”

"Aaaa." Đang vung kiếm Vương Phong bỗng nhiên ngửa mặt lên thiên không
gào thét một tiếng, trong tiếng thét nói không hết bất đắc dĩ, dãy
dụa, lạnh lùng, sát phạt, nhớ nhung...

Trong đầu hắn, cái kia ý chí từ sâu trong nội tâm cùng với chấp
niệm không giết người vô tội của hắn sau khi giãy dụa thì bây giờ
đã sát nhập vào nhau hoàn thành một cái ý chí mới...

"Phốc." Một luồng sắc bén kiếp áp từ thân thể hắn tản mát mà ra,
tất cả mọi người đang lao tới lập tức bị một cái vô hình áp lực
bao phủ, tại cỗ này áp lực phía dưới mặc dù không có cảm giác
nhỏ yếu, nhưng mà bọn họ lại cảm giác tựa hồ người trước mắt, kẻ
đang tản mát ra khí thế này, chỉ cần hắn khẽ vung kiếm xuống là
có thể gạt hái hết thảy sinh mệnh của họ vậy, chưa bao giờ họ cảm
giác tiếp cận cái chết như bây giờ.

"Rắc rắc." Một thanh âm đột ngột vang lên sâu trong não hải của Vương
Phong, khi hắn chấp niệm và ý chí sâu trong nội tâm dung hợp lúc,
hắn ý chí sâu trong linh hồn bỗng nhiên sản sinh ra một chùm sáng,
này chùm sáng bề ngoài nhìn tới giống như một trái tim làm bằng
ánh sáng.

Mặc dù bây giờ nó vẫn còn nhỏ yếu, trên nó không tản mát ra cái
gì kinh thiên khí tức, nhưng vừa nhìn vào lúc vậy mà khiến người
cảm giác như chỉ cần nó quang mang nở rộ lúc, có thể chiếu sáng
Cửu Thiên Vạn Vực, tựa hồ khi nó thức tỉnh lúc ba ngàn thế giới
đều vì nó run rẩy.

Trên nó khi nhìn vào còn khiến người có một loại cực kỳ hàm súc
ý tứ, có sát phạt như có thể đồ sát Vạn Vực, có vô tình mà lạnh
lùng như nó xem sinh mạng là cộng rơm ngọn cỏ, có thô bạo như có
bất cứ lúc nào cũng có thể phá hủy hết thảy, có bình tĩnh mà hờ
hững như thiên địa có phá diệt cũng không liên quan gì tới nó, có bá
đạo như không đem bất kỳ ai vào mắt, tựa hồ thương thiên trong mắt nó
bất quá cũng chỉ là như vậy không đáng chú ý.

Vương Phong ý thức chìm vào trong đó, khi thấy cái này chùm sáng
lúc hắn lập tức biết đây là cái gì, đây chính nội tâm hắn diễn sinh
ra thứ hắn muốn là Kiếm Tâm, thứ mà hắn vừa lựa chọn con đường đi
lúc đã sản sinh ra, mặc dù nó bây giờ vẫn còn yếu nhưng sau này cố
gắng lĩnh ngộ, tích lũy, vậy thì không thể không đạt tới mức độ
cao hơn.

Bên ngoài, thu hồi kích động, Vương Phong ánh mắt khẽ đảo qua hơn một
trăm người, sau khi hình thành Kiếm Tâm trước khi, ánh mắt của hắn
bây giờ bình tĩnh mà hững hờ như bây giờ.

Nhìn cái kia bình tĩnh mà hững hờ ánh mắt, đám người đạo tặc kia chỉ
cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nó quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức
bọn họ phải sợ hãi, tựa hồ trong đôi mắt bọn họ thấy được sinh
linh kêu than, thiên địa đang tàn héo trong đó.

Chỉ chớp nhoáng thôi, bọn họ đã cảm giác cái này tiểu thí hài như
thay đổi hoàn toàn, trước đó nếu nói hắn vẫn lạnh lùng nhưng chỉ
là cố gắng lạnh lùng, trong mắt hắn lúc đó còn phân tốt xấu. Như
vậy bây giờ hắn chính là lạnh từ nội tâm, tựa hồ bây giờ trong mắt
hắn, cái gì người tốt, cái gì người xấu, cái gì giàu nghèo, cái
gì luật lệ, cái gì người... không cản đường hắn thì thôi không nói, chỉ
cần cản đường hắn vậy thì hắn sẽ không do dự vung kiếm xuống trảm
sát, trong này quản chi là ai, chỉ cần hắn đủ mạnh thì ngay cả
thương thiên cũng không thể ngoại lệ.

Hơn nữa hắn bề ngoài khí chất có một loại dị thế mà cô độc ý tứ, tựa hồ hắn
sinh ra đã không thuộc về cái này thời đại, cái này Luân Hồi cùng với cái này
thế giới vậy, hắn bây giờ đã kinh hoàn toàn không hợp thế giới này nữa, hắn
đứng đấy thôi đã khiến người như đang đứng ở một không gian khác vậy, tựa hồ
khí chất đó là do thiên địa bài xích hoặc vứt bỏ hắn mà có, Thiên Khí Chi
Nhân, người bị trời vứt bỏ, đây là cảm giác khi họ nhìn vào khí chất của hắn.

Vương Phong tay phải dơ kiếm lên chuẩn bị một kiếm vung xuống, nhưng
mà cũng lúc này, một đại thủ mang theo vô cùng sát ý áp sát mà
tới.

Đại thủ trên mang theo một luồng túc sát, tựa hồ cái này chủ nhân
đại thủ từng đồ sát rất nhiều sinh linh, trên đó hung tính bộc phát
mang theo vô cùng phẫn nộ gào thét cả vùng không gian này hướng hắn
mà tới.

"Hừ." Vương Phong hừ một tiếng, tay phải một kiếm chém ra về đại thủ
kia, một kiếm đơn giản nhưng cực kỳ thô bạo, tựa hồ tất cả mọi thứ
tại một kiªm này phía dưới đều bị lực lượng của nó trán sát một
dạng vậy.

Trên kiếm không mang theo cái gì quang huy rực rỡ, nhưng nó lại khiến
người cảm giác như nộ hải triều dâng có thể cuốn đi hết thảy cản
đường.

"Ầm." Một tiếng, dư uy tàn phá bừa bãi, một kiếm, một đại thủ giao
tiếp khiến cho những người đứng gần khí huyết sôi trào lui ra xa.

"Oành." Vương Phong một quyền oanh ra không đủ sức cản trở bị đại
thủ ngạnh sanh đánh bay ra xa.

"Tiểu tử, tới địa bàn của bàn tọa cũng thôi, vậy mà còn giết
nhiều người như vậy, hôm nay đã tới vậy thì ở lại đi." Dư uy tiêu
tán, một trung niên theo đó xuất hiện tại trong sân, hắn lạnh lùng
mà phẫn nộ nhìn lấy Vương Phong quát một tiếng.

Mặc dù không biết tiểu tử này là cái gì người, nhưng nếu đã giết
tới tận địa bàn của hắn mà hắn không trả đũa thì hắn còn mặt
mũi nào làm đại ca của đám người này nữa.

Tuy rằng tiểu tử này có chút quỷ dị, không phải là tu sĩ lại có thể
vận dụng Kiếm Tâm cái này trong truyền thuyết đồ vật (đối với đám tiểu tu sĩ
bọn họ), nhưng dù vậy hắn vẫn có tự tin có thể giết chết tiểu tử
này, một cái phàm nhân tiểu quỷ mà thôi, đối với một Tráng Thọ cảnh
giới như hắn thì vẫn còn non lắm.

Vương Phong thân hình bị đánh bay sau khi lập tức đứng dậy, trên người
ngoại trừ bụi bằm dính vào hắc y ra thì không có cái gì không
khỏe, vừa rồi trung niên chỉ tiện tay một chưởng, như vậy với thân
thể đã ăn rất nhiều thiên tài địa bảo của hắn thì tùy ý một quyền của
Tráng Thọ tu sĩ làm sao có thể bị tổn thương được.

Hắn bình tĩnh nhìn lấy trung niên, bình tĩnh ánh mắt trong mang theo
một tia nghiêm nghị cùng không cam lòng, vừa rồi một chưởng cũng để
hắn biết được Tráng Thọ tu sĩ mạnh mẽ, trước đó hắn nghĩ rằng với
thân thể đã ăn rất nhiều linh dược như của mình có thể đánh ngang thậm
chí đánh thắng Tráng Thọ tu sĩ, nhưng bây giờ giờ hắn mới chợt nhớ
lại, hắn quả thật đã ăn rất nhiều linh dược, nhưng vì hắn không thể tu
luyện cho nên hắn mãi mãi là phàm nhân chi khu, không thể so với tu sĩ được,
quản chi hắn tu ra Kiếm Tâm cũng không thể thay đổi được định luật này.

Bây giờ nghĩ lại, hắn quả thật có chút không cam lòng, vì cái gì hắn có thể
làm Kiếm Tu nhưng thân thể vĩnh viễn là phàm nhân chi khu đây, quả thật là ông
trời không công bằng mà.

Phải biết hắn thân thể nếu mãi mãi là phàm nhân chi khu, như vậy một khi bị tu
sĩ kích thương, như vậy hắn thương thế rất khó có thể khôi phục, thậm chí là
vĩnh viễn không thể khôi phục, như vậy trong chiến đấu, đó là cỡ nào yếu thế.

Năm đó Dương Huyền tuy rằng khí huyết cùng với nguyên lực bị hủy, nhưng hắn
thân thể vẫn còn khí huyết và nguyên lực, cộng thêm hắn trước đó khi đột phá
cảnh giới thân thể cũng đã lột xác vài lần, cho nên sau khi làm kiếm tu hắn
thể chất vẫn theo đó và có thể tăng lên được, mà Vương Phong thì nguyên lực
không có, khí huyết không thể diễn hóa ra, thể chất cũng không có cái gì đặc
biệt....

Giết." Vương Phong phẫn nộ cầm hắc kiếm cuồng quát một tiếng đánh tới,
hắn bây giờ Kiếm Tâm vừa mới hình thành, dù có lực nhưng cũng không
thể vừa chiến đấu đã vận dụng, dù sao hắn Kiếm Lực do Kiếm Tâm diễn sinh ra
chỉ có vài tia mà thôi, tốt nhất là dùng thân thể đánh nhau trước rồi trong
quyết định chiêu thưc hãy dùng.

Vương Phong nhảy lên thiên không một kiếm thô bạo mà sắc bén chém xuống,
dù không có nguyên lực nhưng một kiếm kia vẫn để người cảm giác nó bá đạo
mà lực lượng không nhìn tất cả, quản ngươi là ai, cái gì người, ăn
ta một kiếm trước đã!

"Ha ha, càn rỡ tiểu tử, bản tọa không tìm ngươi tính sổ thì thôi,
đã vậy ngươi còn dám tấn công trước." Trung niên thấy Vương Phong nhảy
lên thiên không tấn công mình lúc cũng là giận quá hóa cười, bao lâu
rồi, hắn càn rỡ ở nhân gian lâu như vậy còn chưa từng có cái phàm
nhân nào dám ra tay với hắn, quả thật là khiến hắn cảm thấy sỉ
nhục mà.

"Rắc rắc." Một cỗ khí thế hung hăn càn quấy từ trung niên tản mát
ra, hắn cũng nhảy lên thiên không đối quyền với Vương Phong.

Trung niên này một quyền tinh huy rực rỡ, nguyên lực tàn phá bừa
bãi, hắn một quyền này mang theo hung hăng càn rỡ chi ý không nhìn
tất cả đánh tới, tựa hồ tại một quyền này phía dưới Vương Phong
bất quá chỉ là một món đồ chơi tùy ý mà nhào nặn vậy.

"Ầm." Một tiếng, Kiếm đối quyền, Vương Phong lại bị đánh bay nhưng
hắn lại lập tức lao lên, dù không có nguyên lực vẫn là một kiếm mang theo
vô địch chi thế, phá hủy hết thảy, sắc bén mà cực kỳ thô bạo!

"Giết." Trung niên thấy quyền đầu đánh vào Vương Phong lúc hắn không
bị làm gì lậ tức ngưng trọng hơn, hắn nghĩ Vương Phong rất có thể ăn
lấy cái gì linh dược nên mới có sức mạnh như vậy, dù sao một phàm nhân dù có
mạnh tới đâu cũng không thể mạnh tới vậy, như vậy xem ra muốn trấn sát hắn
vậy chỉ có thể sử dụng sức mạnh vượt qua sức chịu đựng của hắn
mà thôi.

"Lân Hỏa Quyền." Trung niên hết lớn đánh ra một quyền, một cái to
chừng mười trượng hỏa cầu có hình dáng một quyền đầu lao ra, nhiệt
độ theo đó tăng lên khi một quyền này đánh ra, cả không gian một mảnh
đỏ sẫm như bị thiêu đốt, những xác chết ở gần đó lập tức bị đốt
thành tro bụi tiêu tán.

Đây lầ một môn võ kỹ hắn vô tình đạt được, mà cũng chính nhờ cái này võ kỹ hắn
mới có thể thành tu sĩ, mặc dù chỉ là Tráng Thể con kiến hôi trong thiên địa
này, nhưng đối với hắn mà nói đã đầy đủ rồi.

"Hừ." Vương Phong hừ một tiếng, không để Hỏa quyền kia thân hình
thẳng tắp lao lên như thiêu thân lao vào lửa, theo đó hắn lập tức bị
nhẫn chìm vào biển lửa.

"Ha ha, không biết chết tiểu tử, chỉ là một cái phàm nhân lại dám
dùng thân thể đón đỡ Lân Hỏa Quyền của ta." Trung niên thấy Vương
Phong lao vào quyền đầu lúc không khỏi càn rỡ cười to khinh thường
một tiếng.

"Vù." Chỉ là hắn nhanh không cười được rồi, chỉ thấy một vệt lửa
từ trong quả cầu lao ra, nó tốc độ nhanh tới dù là hắn cũng không
kịp phản ứng trực tiếp bị đánh vào thân thể bay ra xa.

"Phốc." Trung niên lập tức đứng dậy, sau đó miệng hắn cũng phun ra
một vũng máu, hiển nhiên vừa rồi bị chấn lúc vẫn là bị thương.

"Giết." Vương Phong không cho hắn nghỉ ngơi một lần nữa động, theo đó
thân hình hắn lấy tốc độ dù là trung niên cũng chỉ miễn cưỡng phản
ứng đón đỡ chém tới.


Kiếm Phá Chư Thiên - Chương #7