Hạ Băng, Vân Lão


Người đăng: a123456

Tiến đưa hai người rời đi sau, Vương Phong bắt đầu luyện tập, hai chân treo
lên một cái phù chú chạy qua chạy lại một phạm vi nhất định, này phù chú chính
là Trọng Lực Phù, trước đó hắn chạy qua bên Thanh Lộ xin tới, mà đối với thỉnh
cầu của con trai thì Thanh Lộ luôn đồng ý, nhưng dù vậy nàng cũng chỉ cho hắn
nhất cấp phù chú mà thôi, dù sao hắn bây giờ mới năm tuổi, dùng cao hơn đẳng
cấp phù chú là không quá tốt.

Vương Phong từng lần từng lần chạy đi, trên thân hắn phù chú này tuy chỉ là
cấp một nhưng đã nặng tới ba trăm cân, có thể nói đối với một đứa bé năm tuổi
vừa mới tu luyện như hắn thì rèn luyện như vậy đã là cực hạn, chẳng qua đố với
cái này thì hắn cũng không để ý, hắn muốn là làm sao để có thể trước khi tu
luyện có lấy một cái thân thể khỏe mạnh, dù sao muốn làm gì thì làm, trước hết
phải có một cái thân thể khỏe mạnh đã.

Hơn nữa tu luyện lúc, sinh mệnh của hắn sẽ trở nên dài hơn, tuổi thọ sẽ càng
nhiều, nhất là cảnh giới càng cao tuổi thọ tăng lên càng lớn, lần trước Vương
Phong trong lúc nghe Thanh Lộ giảng bài vậy mà nghe nói có người còn sống cả
trăm vạn năm, mặc dù là phủ bụi nhưng mà vẫn là sống một trăm vạn năm nha, đối
với cái hiện đại người như hắn mà nói thì đây quả thật là một cái dụ hoặc cực
kỳ lớn, chính vì vậy từ ngày đó hắn quyết tâm phải tu luyện thật cố gắng để
sống càng lâu cùng để hắn có thể bảo vệ được người thân, thậm chí là trở về
nơi kia.

Tất nhiên cái này cũng không phải nói là hắn ham sống sợ chết, mà là biết chỉ
cần mình cố gắng tu luyện là tuổi thọ sẽ càng nhiều, như vậy thì ngại gì mà
không tu luyện chứ, dù sao có ai ngại mạng ngắn đâu.

Từng bước, khi cực hạn của hắn tới gần là chạy được trăm vòng quanh sân tròn
lúc, Vương Phong cũng dừng lại, hắn bây giờ mới năm tuổi, tu luyện quá sức
cũng không phải là cái gì tốt, nói không chừng để lại ám thương cũng không
phải là không thể.

Dừng lại nằm ngã xuống đất mồ hôi chảy như mưa thở hồng hộc, hắn quyết định
nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi một lát sau, Vương Phong lập tức đứng dậy tập luyện tiếp, hắn vẫn là
như vậy chạy bộ hơn một trăm vòng, chỉ là khác với lần trước một chút cực hạn
của hắn đi tới 105 vòng, tới vòng cuối cùng lúc hắn cũng miễn cưỡng vượt qua
hôm qua cực hạn.

"Phong nhi." Đang lúc Vương Phong định nghỉ ngơi thì một thanh âm quan tâm
vang lên, theo đó chỉ thấy Thanh Lộ khuôn mặt khuynh thành đi tới, nàng nhìn
thấy hắn tập luyện điên cuồng như thế lúc không khỏi có chút đau lòng.

"Nương." Vương Phong đứng dậy đi tới Thanh Lộ bên người tươi cười nói.

"Ngươi a, chỉ mới năm tuổi mà thôi, tại sao phải liều mạng tu luyện như vậy
chứ." Thanh Lộ gõ trán hắn một cái rồi trách móc nói, tuy rằng nói là trách
móc nhưng nét mặt vẫn là nói không hết quan tâm.

"Ta muốn trước khi tu luyện phải có một thân thể khỏe mạnh, hoàn hảo nhất, như
vậy sau này tu luyện sẽ có tốt căn cơ hơn, sau này cũng có thể đi được xa hơn,
như vậy ta sẽ có sức mạnh để tự vệ, để bảo vệ gia đình." Vương Phong hiếm có
nghiêm túc nhìn Thanh Lộ trịnh trọng nói.

Ở Cửu Thiên Vạn Vực trong, tất cả mọi người đều biết khi chưa đạt tới Thiên
Quân thì thân thể là chủ yếu, chính vì vậy mà bọn họ lúc rảnh rỗi cũng rèn
luyện một chút thân thể, tất nhiên là sau khi tu luyện họ mới làm, không như
Vương Phong bây giờ.

"Ngươi đứa nhỏ này, nếu ca ca ngươi có tâm tính như ngươi thì tốt biết mấy."
Thanh Lộ nghe hắn nói không khỏi cao hứng rồi lại cười nhạt nói.

Đối với cái này Vương Phong cười nhạt không nói, kỳ thật hắn là biết Vương Lâm
bình thường vẫn rất chăm chỉ đấy, chẳng qua tính cách của hắn luôn có vẻ phớt
cà lơ không quan tâm như vậy cho nên mới sẽ khiến người liên tưởng tới hắn
lười tu luyện, nhưng kỳ thật Vương Phong vẫn là rất hay thấy hắn chăm chỉ tu
luyện đấy.

"Được rồi, sau này tu luyện lúc mệt nhớ phải nghỉ ngơi biết không, nếu tập
luyện quá sức vậy thì không tốt cho thân thể, dù sao con bây giờ chỉ mới năm
tuổi." Thanh Lộ nhìn hắn một cái lại gõ lên đầu hắn rồi cười nhạt nói.

"Đã biết." Vương Phong cũng cười nhạt gật đầu chầm chậm nói.

“Suýt quên mất, ngươi cùng ta đi gặp một người, nhanh lên kẻo phụ thân cùng
khách nhân chờ lâu.” Nhìn thấy hắn phản ứng Thanh Lộ hài lòng cười gật đầu,
sau đó bỗng nhiên nhớ tới chính sự lúc lập tức kéo tay hắn đi với nàng.

Tại một căn phòng trong, Vương Bất Phàm cùng với một lão giả đang ngồi đấy
cười nói trò chuyện, không khí theo đó cũng khá là hòa hợp.

Phía sau lão giả đấy là theo một cái nữ hài, nữ hài này tuổi chừng năm sáu
tuổi, khuôn mặt trắng nõn mũm mĩm như thiên sứ khi nhìn tới đã khiến người cảm
giác đáng yêu, sau này lớn lên vậy nàng hẳn cũng là một cái mỹ nữ đủ khuynh
đảo hàng vạn người đi, mà nàng giờ khắc này đang đứng ở phía sau lão giả rồi
tò mò nhìn lấy xung quanh, hiển nhiên là lần đầu tới đây nên cũng khá tò mò.

“Vân lão, lần này nếu ngươi đã tới vậy thì hãy ở lại một thời gian đi, dù sao
ngài cũng rất ít khi đi ra.” Vương Bất Phàm nhìn lão giả gọi là Vân lão cười
đề nghị nói, hắn và lão giả này cũng rất là quen thuộc nên nói chuyện cũng
không quá câu thúc.

“Cái này để sau hãy nói, ta xem trước đứa con trai gần đây của ngươi đã.” Vân
lão nghe vậy thì cười nói, bởi vì nghe nói Vương Bất Phàm hai người mới nhận
nuôi một đứa bé nên hắn đặc biệt đem cháu gái của mình tới đây để làm quen, dù
sao cháu gái hắn sinh ra tới giờ cũng chưa từng tiếp xúc với bạn cùng lứa, đi
tới làm quen cũng không phải là một ý kiến hay, với lại cũng tiện đường gặp
người quen này, mà hắn vừa nói xong lúc cửa phòng lập tức mở ra.

Theo đó là Thanh Lộ cùng Vương Phong hai người đi vào, tuổi còn nhỏ nhưng đã
rất thành thục, đây là đánh giá đầu tiên của Vân lão khi nhìn thấy đứa bé đi
theo Thanh Lộ.

Vương Phong đi vào lúc cũng có chút tò mò nhìn người ngồi cùng với Vương Bất
Phàm một cái, đó là một cái lão giả tuổi gần sáu mươi, mặc dù nhìn tuổi có vẻ
nhiều nhưng thần thái ở giữa vẫn là nói không hết bễ nghễ thiên hạ cùng với
tinh thần bừng bừng, tựa hồ thân thể tuy già nhưng hắn tâm trí vẫn luôn là
thời kỳ đỉnh cao một dạng vậy.

Mà phía sau có lấy một cái nữ hài tuổi chừng sáu bảy tuổi gì đó, khuôn mặt béo
mập nhưng không mất vẻ đáng yêu, ánh mắt trên tuy rằng còn có ngây thơ nhưng
lại mang theo một tia linh tính như có thể nhìn thấy sự đời vậy, mười phần mâu
thuẫn, sau này lớn lên vậy nàng hẳn cũng là một cái mỹ nữ đủ khuynh đảo hàng
vạn người đi. Vương Phong có chút suy nghĩ lung tung.

“Vân lão, đây là Vương Phong con trai của ta.” Vương Bất Phàm nhìn Hoa lão rồi
cười giới thiệu, sau hắn quay đầu nhìn Vương Phong nói: “Đây là Vân lão, ngươi
mau tới hành lễ đi.”

“Vân lão.” Nghe Vương Bất Phàm nói Vương Phàm cũng bình tĩnh cúi chào Vân lão
một cái.

“Ừm, tiểu tử này vừa mới năm tuổi, còn nhỏ hơn cả cháu gái của ta nhưng tựa hồ
rất thành thục.” Vân lão nhìn Vương Phong một cái thật sâu, cho tới khi Vương
Phong chút không chịu được nữa thì hắn nói tiếp: “Kỳ lạ, trên đời này sao lại
có thể chất kỳ lạ như vậy, thiên sinh vậy mà không có một tia nguyên lực,
nhưng thế cũng thôi, hết lần này tới lần khác vậy mà mang trong mình cửu phẩm
thiên phú, kỳ thay, kỳ thay.”

Cửu Thiên trong, chưa từng có ai thiên sinh mà không có một tia nguyên lực cả,
cho dù người sinh ra là phế vật trong phế vật cũng vậy, dù sao ở đây, dù trước
khi mang thai lúc hài nhi dù ở trong hoàn cảnh không có nguyên lực thì vẫn sẽ
được truyền thừa từ cha mẹ, mà cha mẹ hắn không có thì từ ông bà… chính vì vậy
người bản địa tại cái thế giới này bất kỳ ai cũng có nguyên lực uẩn dưỡng tại
thân, bởi vì cái này nguyên lực là đời đời truyền xuống, không bao giờ đứt
đoạn cũng sẽ không bị thời gian ma diệt.

Mà Vương Phong đây, hắn trời sinh vậy mà không có, cái này chẳng lẽ là hắn vị
tổ tiên đầu tiên cùng con cháu đời sau trước đó vẫn luôn ở một không gian
không có nguyên lực sao, Vân lão trong lòng có chút suy nghĩ.

“Cái gì, hắn vậy mà không có nguyên lực.” Nghe được Vân lão nói, Vương Bất
Phàm cùng Thanh Lộ thất kinh, lập tức hai người đi tới bên cạnh Vương Phong
bắt lấy thân thể hắn kiểm tra một vòng, mới đầu không có gì khác nhau, nhưng
khi đi vào sâu nữa thì lập tức không cảm nhận được nguyên lực, tựa hồ hắn trời
sinh vốn không được thiên địa nguyên lực uẩn dưỡng vậy.

Trước đó bọn họ cũng có kiểm tra sơ qua thiên phú của Vương Phong, vốn theo
bọn họ nghĩ bất kỳ ai sinh ra cũng được nguyên lực uẩn dưỡng qua, chính vì vậy
đối với cái này sự việc họ cũng không quá chú ý, bây giờ nhìn lại sự việc tựa
hồ không như họ tưởng tượng.

“Nương, trời sinh không có nguyên lực là không thể tu luyện sao.” Vương Phong
nghe Vân lão nói không khỏi khẩn trương nhìn Thanh Lộ nói, vừa mới hôm qua,
hắn còn đang hứng phấn vì có thể tu luyện, bây giờ vậy mà lại nghe tin mình
không thể tu luyện, cảm giác như đang ở thiên đường bỗng nhiên rơi xuống địa
ngục vậy.

“Ha ha, không có nguyên lực thì đã sao, hắn sinh ra đã có cửu phẩm thiên phú,
hơn nữa thể chất tựa hồ rất kỳ quái, như vậy cũng không hẳn không thể tu
luyện, mặc dù có thể không thể vấn đỉnh thiên mệnh cũng có thể làm cường giả
một phương, còn nếu hắn thiên phú cùng tâm tính thật tốt thì làm Kiếm Tu hay
Đao Tu cũng không phải là không thể.” Vân lão một bên thấy ba người phản ứng,
lập tức đoán được Vương Bất Phàm trước kiểm tra thiên phú của Vương Phong
không cẩn thận, cho nên bắt đầu sửa lời an ủi nói nói.

“Đúng vậy, hắn trời sinh đã có cửu phẩm thiên phú, hơn nữa thể chất cũng có
chút quỷ dị, như vậy không phải không thể làm Kiếm Tu hoặc Đao Tu.” Thanh Lộ
cũng ôm lấy Vương Phong rồi khẽ nói, chỉ là giọng nói trong Vương Phong sao
không nhìn ra nàng đang an ủi mình.

Vân lão cũng gật đầu rồi chuyển đề tài nói: “Đây là ngoại nữ của ta, nàng tên
là Hạ Băng, vì nàng từ nhỏ không có bạn chơi nên ta dẫn nàng tới đây, sau này
hi vọng các vị chăm lo một hai.” Nói tới đây hắn chỉ về nữ hài sau lưng.

“Ta là Hạ Băng, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.” Nữ hài Hạ Băng đi ra rồi nhìn
Vương Phong tò mò rồi dùng thanh thúy âm thanh nói, từ khi sinh ra lúc nàng
vẫn là theo ngoại công nên hầu như chưa từng cùng với những đứa trẻ có lứa
tuổi với mình chơi qua, chính vì vậy lần này nàng cũng có chút tiểu kích động,
mặc dù hắn có vẻ không thể tu luyện nhưng nàng cũng không lộ cái gì khinh
thường, có thể thấy được nàng vẫn còn ngây thơ.

“Hạ Băng, tuyết giữa ngày hè, tên rất hay.” Vương Phong là ai, hắn linh hồn
chung quy là người lớn, chính vì vậy lập tức thu hồi tâm tình mỉm cười tùy ý
nhìn Hạ Băng rồi khẽ gật đầu, hắn nói: “Ta là Vương Phong.”

Hắn có thể nhận ra được cỗ khát vọng bạn chơi của Hạ Băng nên cũng không tiện
lạnh nhạt, dù sao bảo hắn bây giờ vì không muốn chơi với đứa bé nên tỏ ra lạnh
lùng rồi làm tổn thương nàng thì hắn còn làm không được, như vậy không phải là
cách đối nhân xử thế tốt.

“Được rồi, các ngươi đi ra ngoài chơi đi, Hạ Băng sẽ ở lại một thời gian cho
nên ngươi chăm sóc tốt nàng vào.” Vương Bất Phàm nhìn hai đứa bé rồi khẽ lắc
đầu rồi nói.

Vương Phong cùng Hạ Băng cũng không nói gì rồi cùng nhau rời đi, hiển nhiên
bọn họ biết Vương Bất Phàm ba người còn có chuyện muốn nói.

“Phải rồi, đứa bé đó là các ngươi nhận nuôi sao?” Nhìn hai người rời đi, Vân
lão như nghĩ tới cái gì rồi khẽ hỏi.

“Đích thật là bọn ta nhận nuôi, còn lai lịch cụ thể như thế nào thì ta cũng
không biết.” Thanh Lộ một bên có chút lo lắng nhìn Vương Phong gật đầu rồi
nói.

…….

“Vương Phong, ngươi tuy rằng không thể tu luyện, nhưng yên tâm, sau này nếu
theo ta hỗn một chỗ, như vậy đảm bảo ngươi an toàn tuyệt đối.” Đi trên đường
lúc Hạ Băng có chút tò mò nhìn người bạn ít hơn một tuổi vừa mới quen này rồi
bắt đầu vỗ ngực cam đoan nói, hào không có một tia mình là nữ hài mà không
khỏe.

“Vậy sao, nhớ lấy lời ngươi nói.” Vương Phong cười nhạt trả lời, hắn tâm tình
bây giờ tuy không tốt nhưng cũng không thể phát tiết lên một cái nha đầu được,
hơn nữa bình thường nếu có một cái nha đầu lúc rảnh rỗi tán gẫu cũng là không
tồi ý nghĩ đi, dù sao hắn tuy rằng không cần bằng hữu mới năm tuổi nhưng có
một cái cũng không phải là không được.

“Nha, ta rèn luyện bản nguyên sinh mệnh mới có sáu lần, hơn nữa cảnh giới cũng
đã là Tráng Thọ trung kỳ .” Hạ Băng vì để hắn tin cậy nàng có thể bảo vệ hắn
cho nên bắt đầu khoe khoang đắc ý cười nhìn hắn nói.

“Lợi hại vậy sao.” Vương Phong đối với nàng khoe khoang thì cười nhạt khẽ nói,
hắn có thể cảm nhận được nha đầu này không phải là khoe khoang mà là vì giải
thích cho mình nên cũng không phản cảm.


Kiếm Phá Chư Thiên - Chương #4