Hệ Thống Tu Luyện


Người đăng: a123456

Cứ như vậy năm năm trôi qua, một lần nữa làm trẻ con lúc cũng là những ngày
không tồi, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có chút nhàm chán, có chút buồn phiền
nhưng trong khoảng thời gian không lo không âu như thế này không phải lúc nào
cũng có nên Vương Phong vẫn rất là trân trọng, dù sao cuộc đời có mấy lần trở
lại đâu?

Hôm nay, Vương Bất Phàm, cũng là cha nuôi của Vương Phong đi tới để giảng giải
về tu luyện phương thức, mặc dù đối với cái này hắn cũng rất tò mò, nhưng
không thể giống như mấy đứa trẻ ra vẻ bán manh tò mò chờ hắn nói, hắn kiên trì
vẫn là có đấy.

“Hôm nay ta bắt đầu giảng dạy tu luyện phương thức cùng cảnh giới trong Cửu
Thiên cho con.” Vương Bất Phàm nhìn đứa con mới nhận nuôi được năm năm Vương
Phong mỉm cười nói, đứa bé này từ nhỏ đã là thông minh hơn người, căn cốt cũng
là trên đời hiếm thấy, chính vì vậy hắn cũng rất đắc ý vì nhận nuôi Vương
Phong.

“Ở Cửu Thiên trong tu luyện chia làm mười bốn cái cảnh giới, đó là tráng thọ,
dương thể, chân ngã, thoát phàm, cấu thể, địa nhân, thiên nhân, tướng vương,
luyện thể, thanh hầu, võ hoàng, thánh cảnh, Đế cảnh, cuối cùng là Thiên Quân,
mà một loại tu luyện khác nữa là Thể Tu chuyên tu thân thể, cảnh giới là Tráng
Huyết, dương thể, chân thể….Đế Thể...” Nhìn Vương Phong ánh mắt có vẻ chú ý
lắng nghe thì Vương Bất Phàm bắt đầu trang nghiêm nói, khuôn mặt một bộ ta
biết rất nhiều, mau tới sùng bái ta đi. Vừa nhìn quả thật Vương Phong rất muốn
quất hắn một cái, bảo ngươi trang!

Tuy nhiên vậy nhưng hắn cũng không nói gì, có phụ thân nào không muốn tỏ ra
mình rất vĩ đại trước con cái của mình chứ!

“Mà sinh linh khi sinh ra lúc, đều có cơ hội thức tỉnh Hạt Giống, những này
hạt giống có lấy hai ngàn chín trăm chín chín loại, có nó lúc tu sĩ có thể
tăng lên chiến lực, tất nhiên trong này không phải ai cũng có thể thức tỉnh,
dù sao từ cái này tới cái khác thời đại, huyết mạch của sinh linh càng ngày
càng mỏng, chính vì đấy trong quá trình này sẽ có một số người sinh ra đã
không được truyền thừa từ tổ tiên hạt giống.” Vương Bất Phàm chầm chậm kể.

“Hôm nay ta gọi con tới là vì kiểm tra thiên phú cùng truyền cho con pháp
quyết.” Vương Bất Phàm nói xong không khỏi nhìn Vương Phong đứa nhỏ này muốn
xem hắn có kích động cùng chờ mong hay không, quả nhiên, hắn vừa nói xong lúc
Vương Phong hai mắt có chút sáng chói, chẳng qua không lộ vẻ gì, nhưng dù vậy
Vương Bất Phàm vẫn là thấy được.

Ở Cửu Thiên trong có rất nhiều loại pháp quyết để tu luyện nguyên lực cùng Thể
Tu, mà tán tu ở đây thường tu luyện các loại tam cửu lưu pháp quyết, trong đó
có một số đệ tử thiên tài được tông môn coi trọng thì thường tu luyện Thánh
Quyết, Đế Quyết hoặc là Quân Quyết do Thiên Quân tạo ra.

“Đây là Thiên Phú Thạch.” Vương Phong tay phải lấy ra một hòn đá to chừng nắm
tay rồi nói, chỉ thấy Thiên Phú Thạch bề ngoài cũng không khác gì hòn đá bình
thường là mấy, có khác nhau cũng chỉ là trên đó có lấy chín cái vạch ngang,
tựa hồ thiên phí là phân chia theo cái này một dạng vậy.

“Thiên phú thạch là thứ có thể đo lường thiên phú của mỗi người, mà cái này
chín vạch ngang chính là mức độ thiên phú, theo thứ tự từ thấp tới cao.” Vương
Phong thấy hắn chờ mong không khỏi cười khẽ rồi cao thâm khó dò nói.

“Phụ thân, có phải chỉ cần ta chạm vào nó là được hay không.” Vương Phong nghe
vậy không khỏi tò mò nhìn Vương Bất Phàm hỏi, đối với cái vật vô căn cứ có thể
phát sáng như thế này hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy đấy.

“Đúng vậy.” Vương Bất Phàm mỉm cười nói, rồi hắn đặt Thiên Phú Thạch trước mặt
Vương Phong rồi nói: “Đặt tay lên đi, ta muốn kiểm tra thiên phú.”

Vương Phong cũng không chần chờ, có chút kích động cùng khẩn trương đặt lên
nó, một bên Vương Bất Phàm cũng là nhìn chằm chằm lấy Thiên Phú Thạch như sợ
bỏ sót cái gì chi tiết vậy.

Khi Vương Phong đặt tay lên lúc, Thiên Phú Thạch lập tức phát ra bạch quang,
này bạch quang từ một vạch, hai vạch… cuối cùng là chín vạch, mà nó cũng không
dừng tại đó, bạch quang càng ngày càng sáng chói, chỉ là cái này Thiên Phú
Thạch tựa hồ trời sinh chỉ có chín vạch cho nên không thể vượt qua được nữa
một dạng vậy, sau đó nó “Rắc” một tiếng, trực tiếp vỡ nát.

“Là mạnh nhất cửu phẩm thiên phú, thậm chí nếu Thiên Phú Thạch đẳng cấp cao
hơn thì có thể vượt qua.” Vương Bất Phàm có chút kích động nhìn Vương Phong
nói, trước đó hắn có kiểm tra thân thể của Vương Phong, cảm thấy thiên sinh
thân thể của Vương Phong cực kỳ tốt cho tu luyện.

“Cửu phẩm.” Vương Phong nhìn lấy cái kia Thiên Phú Thạch phát ra bạch quang
không khỏi nỉ non một chút, trong lòng hắn cũng có lấy một tia kích động, như
vậy xem ra tại cái này dị giới mình vẫn có vốn để mà bắt đầu đấy.

“Được rồi, nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày sau theo ta đi tới Tề Nhai Các để nhận
pháp quyết.” Vương Nguyên Phong đè xuống kích động nói với hắn rồi rời đi, hắn
vốn muôn truyền cho Vương Phong pháp quyết luôn, nhưng mà thiên phú của Vương
Phong thể hiện ra phải để hắn nghĩ lại nên chọn cái gì pháp quyết, chính vì
vậy lần này hắn vẫn chưa truyền cho Vương Phong.

“Cửu phẩm sao, không lẽ là được lỗ đen cùng tia sáng kia rèn luyện mà thành
sao.” Vương Phong có chút nghi ngờ nỉ non, hắn đã biết thân thể mình phát sinh
là cái gì xảy ra, trước đó hắn sức mạnh không phải là bị tế bào của dị nhân
dung hợp sinh ra mà là do thể chất của hắn, hắn là cái gì thể chất thì hắn
không biết, nhưng mà sau khi hấp thu lấy tia sáng xuyên qua thời không kia hẳn
là rất nghịch thiên đi.

…..

“Tam đệ, ngươi có đấy không.” Ngày hôm sau, Vương Phong đang chuẩn bị đi ra
rèn luyện trước khi tu luyện lúc thì một thanh âm tràn đầy hữu lực vang lên.

“Vào đi, cửu không khóa.” Đang ngồi sắp xếp đồ đạc Vương Phong không đứng dậy
mà ngồi đấy nhàn nhạt trả lời, vừa nghe là hắn đã biết ai tới.

“Cót.” Cửu mở ra, một đôi nam nữ đi vào, nam tử tuy rằng còn nhỏ nhưng họa
tuyến đã rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn, tuổi chừng mười bốn, thần thái lười biếm
tựa như một lãng tử, khí chất trên thân phối hợp với một bộ bạch y vậy mà có
mấy phần tiêu sái, hắn là Vương Lâm, cũng là đại ca Vương Phong tại thế giới
này.

Cùng đi với hắn là một cái nữ tử, nàng tuổi chừng mười hai, tuy rằng mới mười
hai nhưng tựa hồ con gái dậy thì sớm hơn con trai cho nên nàng khuôn mặt đã
kinh lớn lên, nàng đẹp có thể nói là mỹ tới kinh tâm động phách, nàng tựa như
từ trong tranh đi ra một dạng, dáng người lồi lõm đầy hứng thú, vừa nhìn thôi
đã khiến người phun máu, nàng này cũng là nhị tỷ của hắn, Vương Y Nhiên.

Nói thật, mới đầu Vương Phong thấy nàng lúc cũng có xung động muốn ôm ấp nàng
một cái, dù sao ở quê hương hắn, mỹ nhân như vậy gần như đã tuyệt chủng, mà cứ
cho là có thì cũng không tới lượt hắn ôm áp đi, chính vì vậy mới đầu gặp lúc
tuy nàng còn nhỏ nhưng vẫn không tránh khỏi tà niệm, chẳng qua hắn lập tức đè
xuống tà niệm, dù sao sinh tà niệm với một cái tiểu nha đầu chưa lớn nhưng là
tội lớn đấy, hơn nữa lâu dần nhìn cũng quen, cảm giác cũng dần dần nhạt đi.

“Đại ca, nhị tỷ.” Vương Phong thấy hai người vào lúc cũng chỉ nhìn một cái
cười gật đầu nói.

“Nghe nói đệ thiên phú là cửu phẩm?” Vương Lâm nhìn hắn nói rồi đi tới vốn
định ôm Vương Phong vào lòng nhưng tiểu tử này lập tức lách mình tránh đi, mà
đối với cái này Vương Lâm cũng không sao để ý, hiển nhiên đây cũng không phải
là lần đầu, tiểu tử này người nhỏ nhưng ma mãnh, luôn cảm thấy hắn đã là
trưởng thành hay thế nào ấy, có chút quái lạ.

“Đúng vậy, là cửu phẩm thiên phú.” Vương Phong cũng gật đầu cười nói, nếu hắn
thật chỉ mới năm tuổi thì rất có thể sẽ khoe khoang một chút, nhưng đáng tiếc
hắn vốn không phải đứa trẻ mà là người lớn đội lốt trẻ em.

“Nha, không hổ là đệ đệ của ta.” Vương Lâm nghe vậy cũng có chút giật mình rồi
gật gù đắc ý nói, có như vậy đệ đệ, vừa sinh ra đã mang cửu phẩm thiên phú,
hắn không đắc ý mới là lạ, còn đố kỵ sao, không đời nào, hắn tự có tự tin có
thể vượt qua bất kỳ ai, chính vì vậy cần gì phải đó kỵ.

“Được rồi, đệ định ngày mai qua bên phụ thân đi Tề Nhai Các sao?” Vương Y
Nhiên phong hoa Vô Song nhìn Vương Phong hỏi, giọng nói hờ hững trong mang
theo một tia nhu hòa khó nắm bắt.

“Đúng vậy.” Vương Phong nhìn nàng rồi cười nhạt nói, đối với cái nha đẩu chỉ
mới mười hai tuổi này đã muốn mình gọi là tỷ tỷ hắn cũng rất là bất đắc dĩ.

“Không tồi, Tề Nhai Các là nơi cất giấu rất nhiều pháp quyết, với thiên phú
của đệ cùng với địa vị của phụ thân và mẫu thân thì nếu muốn chọn một môn pháp
quyết đỉnh cao cũng không phải là không thể.” Vương Y Nhiên cũng là tán thán
gật đẩu rồi nói, phải biết ở Thanh Tâm Cốc, dù là đệ tử có thất phẩm thiên phú
cũng rất là quý hiếm, bây giờ có thể sinh ra một cái cửu phẩm thiên phú thì
đám người kia hẳn là vui quá đỗi đi.

“Ai! Hi vọng đệ có thể mau lớn lên, với thiên phú của đệ vậy nếu có thể trưởng
thành vậy cũng là thiên tài tuyệt thế, tới lúc đó đệ có lẽ có cơ hội cùng ta
đánh một trận.” Vương Lâm một bên cũng không ngoài ý muốn rồi ngoảnh mặt nhìn
ngoài cửa thâm trầm bắt đầu trang bức một bộ cao xử bất thắng hàn nói, lời nói
trong mang theo một loại khát cầu một lần thua.

Nhìn Vương Lâm trang bức Vương Phong cùng Vương Y Nhiên hai người lựa chọn
không nhìn, tên này tuy rằng thiên phú rất tốt, nhưng suốt ngày chỉ biết trêu
hoa ghẹo nguyệt, cũng không biết hắn làm sao tuổi chỉ mới có một tý đã bắt đầu
đi tán tỉnh nữ nhân nữa…

“Huynh đừng ngồi đấy giả vờ nữa, ở Thanh Tâm Cốc trong ai không biết huynh là
kẻ lười tu luyện nhất chứ.” Vương Y Nhiên nhìn Vương Lâm rồi lạnh lùng nói,
đối với hắn lãng phí thiên phú nàng rất là bất mãn.

“Ai!, không phải ta không muốn tu luyện mà là ta sợ ta tu luyện xong sẽ không
còn ai là đối thủ của ta nữa, muội chưa từng nếm thử cảm giác vô địch nên làm
sao có thể hiểu được nỗi tịch mịch của ta đây.” Vương Lâm nghe nàng nói thì
một bộ bất đắc dĩ rồi lại ở chỗ cao không khỏi vì rét trả lời.

"Ngu xuẩn Vương Lâm à, muốn vô địch chân chính, liền chăm chỉ tu luyện, không
ngừng tu luyện đi. Sau đó cố gắng mà cướp đoạt, không ngừng cướp đoạt. Cướp
lấy cái này thiên địa bảo vật. Sau đó, khi ngươi nắm giữ tất cả sức mạnh của
bảo vật thời điểm hãy lại xưng là vô địch!" Vương Phong cũng khó có chút vui
đùa, hắn giả vờ thâm trầm nói.

"Ha ha, thiên địa tuy lớn, nhưng làm sao đủ cho ta cướp chứ, ha ha ha." Vương
Lâm nghe vậy không khỏi hung hăng càn quấy cười to nói.

Đối với Vương Lâm lời nói hai người triệt để im lặng, tên này quả thật là hết
thuốc cứu chữa.

“Các ngươi lần này tới đây làm gì vậy?” Vương Phong bất đắc dĩ nhìn hai người
rồi cười nhạt nói, đối với Thanh Lộ hay Vương Bất Phàm hắn còn có thể gọi một
tiếng phụ thân cùng mẫu thân, nhưng đối với hai người trước này thì hắn xưng
hô trong không bao giờ dùng giọng nói tôn kính mà vẫn luôn dùng giọng nói
ngang hàng với hai người, đây không phải là hắn không tôn trọng bọn họ mà là
vì cách nhìn vấn đề, dù sao hắn trước đó số tuổi cùng với bây giờ cộng lại
cũng đã là hai mươi lăm tuổi gì đó, bây giờ lại bắt hắn đi gọi người có số
tuổi hơn một nửa cùng ít hơn một nửa tuổi hắn trước đó thì làm sao có thể.

“Ta và đại ca sắp rời đi một thời gian dài nên tới từ biệt đệ mà thôi.” Vương
Y Nhiên nhìn Vương Phong nói, nàng và Vương Lâm hai người ở trong Cốc lâu như
vậy cũng là lúc nên ra ngoài cho biết thời thế, chính vì vậy lúc này cả hai là
tới để từ biệt Vương Phong đứa nhỏ ma mãnh này.

“Ồ, vậy bảo trọng.” Vương Phong nghe vậy cũng không tỏ vẻ gì rồi gật đầu nói,
chỉ là trong lời nói Vương Y Nhiên hai người vẫn cảm giác được nhàn nhạt quan
tâm, mà đối với cái này luôn tỏ vẻ mình là ngươi lớn Vương Phong thì hai người
cũng chỉ cười khẽ không tỏ ý kiến.

“Được, bọn ta sẽ cẩn thận.” Vương Y Nhiên hai người nhìn cái này đệ nuôi chỉ
mới năm tuổi đã luôn tỏ vẻ ta là người lớn này thì không khỏi cười khẽ, nhìn
hắn vẻ mặt này, nàng luôn cảm thấy hắn có chút đáng yêu.


Kiếm Phá Chư Thiên - Chương #3