Điều Kiện Cuối Cùng.


Người đăng: Yeumi

——»•°•°•«——

Vốn nghĩ Lục Khải đến Lục Ly sẽ ngoan ngoãn theo hắn ta trở về Lục gia. Tà
Tước Băng từ đầu đến cuối cũng chưa từng có ý định xuất hiện tại địa điểm Lạc
Ly hẹn gặp, lại không nghĩ tới...

"Khổng thiếu, Lục tiểu thư muốn nhảy lầu tự vẫn..."

Ngụy Quân được nàng sai đi làm việc bây giờ dường như đang ở trên sân thượng
toà nhà xx cùng Lục Khải gọi điện về cho nàng. Không cần nghe Ngụy Quân kể lại
thì nàng cũng có thể đoán ra đại khái đầu đuôi câu chuyện, Lục Ly vốn ôm hi
vọng gặp được Khổng Hàn nhưng lại không ngờ Khổng Hàn không thấy lại xuất hiện
Lục Khải...

Thực ra ngoại trừ chuyện liên quan đến Khổng Hàn còn bình thường những việc
khác Lục Ly cũng không phải ngốc, lý do Lục Khải xuất hiện tại nơi này chắc
chắn là vì Khổng Hàn báo cáo. Sau sự việc Khổng Hàn khiến Lục Ly sảy thai,
người của Lục gia đã đem cô ta giam lỏng, không cho phép cô tự ý đi tìm Khổng
Hàn nữa, vì để gặp được hắn cô phải lén trốn khỏi Lục gia...vậy mà hắn lại
tuyệt tình như thế...

Lục Ly trong cơn xúc động lấy cái chết đe doạ Lục Khải, nếu hôm nay cô không
gặp được Khổng Hàn quyết sẽ không trở về, còn nếu Lục Khải cố chấp muốn ép cô
về thì cô sẽ tự vẫn. Phải biết Lục Khải -- Thiếu chủ Lục gia -- cực kì yêu
thương em gái, thấy cô ta đe doạ thế liền vội nhờ Ngụy Quân đi cùng mình liên
lạc với Khổng Hàn...

Đầu lại có chút đau, Tà Tước Băng cười khẽ hoàn toàn chẳng có ý nhân nhượng:
"Bảo với cô ta cứ việc nhảy. Tôi sẽ rất biết ơn." Biết ơn vì không bị cô ta
làm phiền nữa.

Nửa câu sau không có nói ra nhưng người trong cuộc đều hiểu rõ ý tứ của câu
nói kia...

Nguỵ Quân vốn không nghĩ Khổng Hàn trong khi mình gọi điện trước mặt Lục Ly và
Lục Khải sẽ nói ra lời tuyệt tình như vậy nên hoàn toàn không kịp tắt loa
ngoài, lời của hắn cũng vì thế hoàn toàn đến tai Lục Khải và Lục Ly. Mặt hắn
đen đi phân nửa, thực muốn tìm hối đậu hũ đập chết chính mình. Khổng Hàn nói
Lục gia còn chỗ cần dùng vậy lần này lỡ nói ra câu đó... Lần này buộc phải xem
lợi ích của cái chỗ cần dùng kia quan trọng hay thể diện của Khổng Hàn quan
trọng. Nếu vì ích lợi, Khổng Hàn buộc phải xuất hiện, còn nếu vì thể diện
thì...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Ly nháy mắt trắng bệch, hơi thở ngưng trệ có chút
hỗn loạn, vẫn chưa tin được hắn vẫn tuyệt tình như thế. Lục Khải đau lòng nhìn
em gái đau khổ vì tình, khuôn mặt tối sầm mạnh mẽ giật lấy điện thoại của Ngụy
Quân giọng nói ẩn hàm nộ hoả lại lạnh thấu nhân tâm: "Khổng Hàn, nếu Lục Ly vì
cậu mà có mệnh hệ gì, dù dùng Lục thị làm đại giới tôi cũng sẽ liều mình cùng
cậu."

Tà Tước Băng nhướn mi, cười đặt biệt rạng rỡ, nếu Nguỵ Quân thấy vẻ mặt nàng
lúc này thì có chết cũng tuyệt không để Lục Khải tiếp tục khiêu khích nàng.
Phải biết "Hổ mặt cười" cái biệt danh này không phải bỗng dưng đám người Hắc-
Bạch lưỡng đạo rảnh hơi đặt ra.

Lúc Tước Băng định lên tiếng đáp trả lời khiêu chiến Lục Khải thì giọng nói
của Lục Ly bất ngờ vang lên, cắt ngang lời anh trai: "Khải, anh đừng làm thế,
đây là chuyện của em với Hàn. Xin anh đừng đem Lục thị ra uy hiếp anh ấy. Có
thể cho em nói chuyện với anh ấy một chút không?"

Đáy mắt trán đầy bất mãn cùng không can tâm, Lục Khải cuối cùng vẫn không nỡ
mất lòng em gái đành đưa điện thoại cho cô, không quên dặn dò, "Ly nhi, em
đừng vội xúc động anh chắc chắn có thể khiến hắn tới gặp em. Còn nếu hắn
muốn..."

"Em biết, đây là chuyện tình cảm của em, anh để em tự giải quyết đi. Ném điện
thoại cho em." Lục Ly cắt ngang lời Lục Khải, cô vẫn đứng bên mép lan can sân
thượng không dám tiến đến tiếp nhận điện thoại sợ Lục Khải sẽ giữ lấy cô,
khiến cô mất đi cơ hội gặp hắn.

Sau khi bắt được điện thoại Lục Khải ném tới. Áp vào tai nghe tiếng hít thở
đều đều bình tĩnh, không nhanh không chậm của hắn, nhịp tim của cô không tự
chủ lại đập nhanh hơn một chút, giọng nói nghẹn ngào khiến người nghe thương
cảm, nhưng nếu có ai đối mặt nhìn cô, sẽ nhận ra dưới đôi mắt ngập nước có vẻ
yếu đuối là một sự kiên định cùng quyết tuyệt, dường như đã hạ quyết tâm làm
một việc hết sức quan trọng, "Hàn...em...Em xin anh, có thể gặp em một lần
cuối không? Em thề đây sẽ là lần cuối cùng... Sau này, em tuyệt đối không làm
phiền anh nữa"

...Bên kia, mí mắt Tước Băng khẽ giật giật vài cái, hàng mi dài hơi rũ xuống,
chập chờn như cánh bướm xinh đẹp, ngón tay lại không tự chủ vuốt ve mặt dây
chuyền hình giọt nước màu lam nhạt, im lặng. Im lặng thực lâu, đến mức Lục Ly
nghĩ hắn sẽ từ chối thì giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng lại có sự mị hoặc trí
mạng khiến người nghe mê muội chìm đắm từ đầu dây bên kia vang lên. "Được, tôi
sẽ tới." Ngắn gọn không chút dư thừa dài dòng, sau đó lạnh lùng cúp máy.

Cúp máy, Lục Ly cười nhẹ nhàng, thê lương mà tuyệt mỹ. Năm đó, cô mới 16 tuổi
gặp hắn trong một bữa dạ tiệc của giới minh tinh. Rõ ràng nhiều minh tinh như
thế, nhiều ngôi sao sáng như vậy, cô hết lần này đến lần khác lại chỉ bị hấp
dẫn bởi khí chất lãnh đạm của riêng mình hắn, dung mạo xuất chúng của hắn, bởi
cách đối xử ôn hoà nho nhã nhưng xa cách của hắn,... cũng vì nghe một bài hát
của hắn mà nhất kiến chung tình, tình nguyện đem cả trái tim dâng hiến cho hắn
không cần hồi đáp. Nói cô ngốc sao? Cô cũng thấy bản thân thật ngốc. Rõ ràng
biết hắn vĩnh viễn không có khả năng yêu mình, biết trong lòng hắn vốn chẳng
có mình nhưng vẫn nhịn không được yêu hắn...nhịn không được quan tâm hắn...

Đúng là ngốc mà.

Nhưng mà Khổng Hàn, em yêu anh như vậy, dù có ngốc cũng vẫn chỉ yêu mình anh
mà thôi.

Nếu không thể bên anh trọn đời.
Vậy chết cùng anh cũng không tệ.

Lục Ly mỉm cười rạng rỡ đầy xinh đẹp, xinh đẹp như hồi quang phản chiếu khiến
Lục Khải hoảng hốt.


Khổng Tước Hàn Băng - Chương #3