Sát Niệm Nổi Lên.


Người đăng: Yeumi

——»•°•°•«——

Chiếc xe BMW đỗ lại trước toà nhà xx, thân ảnh thon dài, mái tóc bạch kim càng
nổi bật gương mặt tuyệt mỹ không tỳ vết của "hắn". Thong dong mở cửa bước
xuống xe, tuyệt không bởi vì mấy người nóng lòng đợi mình trên sân thượng mà
gấp gáp, khóe môi còn ẩn hiện nụ cười lười nhác, vạn phần tà mị, khiến người
qua đường kìm lòng không được phải ngoái lại nhìn không rời mắt.

Thực tế, Tà Tước Băng trong lòng đang cực độ tức giận chỉ là bao năm sống ẩn
nhẫn khiến nàng hiếm khi để lộ cảm xúc chân thực, trên khuôn mặt vẫn là bộ
dáng thản nhiên thậm chí thấp thoáng ý cười. Nếu không phải Lục gia còn giá
trị lợi dụng, nàng cần phải làm mấy việc nhảm nhí này sao?

Không ngoài ý muốn thấy Lục Khải đứng cùng Nguỵ Quân trên sân thượng, còn Lục
Ly đứng bên cạnh lan can dõi mắt xuống đường phố đông đúc xe cộ bên dưới toà
nhà...

Tà Tước Băng bước đi rất khẽ gần như không phát ra tiếng động, thậm chí đám vệ
sĩ ẩn trong tối của Lục Khải còn đang căng mắt dõi về phía đại lộ sợ bỏ sót
cái xe nào, mãi đến khi tình cờ nhìn lối đi lên sân thượng thấy thân ảnh của
nàng đang bình tĩnh tiến đến mới rùng mình... Trong lòng âm thầm tự hỏi, đây
là Khổng thiếu quang minh chính đại mà đến, nếu hắn có mưu đồ xấu liệu bọn họ
có thể phòng bị kịp thời mà bảo vệ chủ tử của mình không? Đáp án khiến bọn họ
xấu hổ và ảo não, dĩ nhiên là hoàn toàn không kịp phòng bị!

...

"Em vẫn nghĩ nếu em cứ cố gắng đến bên anh, cố gắng giúp đỡ anh,... có ngày
anh sẽ phát hiện ra tình cảm của em rồi từ từ tiếp nhận em... Nhưng không
ngờ..."

Lục Ly gượng cười, hàng nước mắt lăn dài khiến người nhìn vào đều có cảm giác
thê mỹ. Chỉ là... kẻ đứng cách cô chưa đến 1m kia, mặc dù trên khoé môi hắn
mỉm cười ấm áp dịu dàng nhưng cô biết hắn chắc chắn không hề rung động! Lòng
hắn so với hàn băng còn lạnh lẽo hơn. Không phải cô đã sớm biết sao?

Trên sân thượng trống vắng theo yêu cầu của cô, Lục Khải và Ngụy Quân đều rời
đi chỉ để lại hai người mặt đối mặt. Gió thổi tung bay tà áo, cảnh tượng duy
mỹ đó vậy mà bị một câu nói tuyệt tình của hắn đánh nát...

"Nếu cô chỉ muốn nói vậy thì tôi nghe xong rồi. Cáo từ!" Quả nhiên đủ tuyệt
tình, Tà Tước Băng tươi cười cúi chào Lục Ly theo phép lịch sự, định xoay
người một mạch bỏ đi.

"Khoan đã." Lục Ly cắn chặt khớp hàm khiến vẻ mặt càng trở nên nhợt nhạt trắng
bệch doạ người, "Anh không còn gì muốn nói với em sao?"

Bước chân Khổng Hàn dừng lại một chút, trâm ngâm một chút rồi cất tiếng nói,
"Ừ, quả thật có chuyện cần nói..."

Đáy mắt Lục Ly vụt sáng lấp lánh, nín thở sợ bỏ lỡ lời hắn nói sẽ hối hận cả
đời... Khoé môi Tước Băng khẽ nhếch, "Chuyện ban nãy cô hứa trong điện thoại,
nhớ thực hiện." Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Ánh sáng tắt ngấm, tia giằng xé nơi đáy mắt bởi vì câu nói tuyệt tình kia mà
hoàn toàn tan biến, đáy mắt giờ chỉ còn sự quyết tâm và điên cuồng, "Khổng
Hàn, em biết bí mật của anh! Nếu hôm nay anh bước chân rời khỏi sân thượng
này, em sẽ tiết lộ cho mọi người biết, anh là hậu nhân còn sót lại của Tà
gia..."

Thân hình Tước Băng rõ ràng chấn động, im lặng cố bình ổn tâm trạng hỗn loạn
của bản thân, nàng xoay người nhìn thẳng Lục Ly.

...Ánh mắt ấy khiến Lục Ly nhịn không được rùng mình, không tự chủ lùi lại sau
một bước, khí thế quyết liệt dường như yếu đi một nửa... Đôi mắt kia lạnh lẽo
cực độ, không có độ ấm, chỉ có sát khí điên cuồng, chỉ có đau thương vô hạn,
đôi mắt hắn như mắt của Tử thần đang nhìn người chết khiến cô sợ hãi.

"Thì sao?" Vậy mà khoé môi Khổng Hàn còn có thể nở nụ cười ấm áp đến vậy, ôn
nhu đến thế... Hắn chậm rãi rảo bước về phía cô.

"Nếu em nói chuyện này cho Lục Khải, anh chắc chắn không thể sống an ổn... Chỉ
cần..chỉ cần anh chấp nhận em..." Lục Ly im bặt, nỗi sợ bỗng lan tràn, cô
luống cuống lùi ra sau, vốn chỉ định doạ Khổng Hàn để hắn lo lắng mà ở lại bên
mình. Lại không nghĩ đụng nhầm đến nghịch lân của hắn.

...

Tà gia, nhớ năm đó là một con quái vật khổng lồ, Lục Thị xa xa không dám mơ
tưởng tới. Nếu không phải sau này Lục thị tham gia kế hoạch lật đổ Tà gia do
các tổ chức Hắc-Bạch lưỡng đạo hợp tác cùng chia chác lợi nhuận thì e rằng
chẳng có vốn liếng gây dựng Lục thị hôm nay... Khỏi phải nói, nếu Lục Khải
biết Khổng Hàn là truyền nhân Tà gia, chắc chắn sẽ lật mặt tìm mọi cách trừ
khử hắn.

Mặc dù hiện tại trên danh nghĩa, Khổng Minh - tổ chức do Khổng Hàn gây dựng và
Lục Thị đang hợp tác hết sức thân thiết nhưng ai biết Khổng Hàn có nhớ thù cũ
mà đâm sau lưng bọn họ một đao không? Trảm thảo trừ căn đây vốn là kiến thức
cơ bản của bất kì kẻ nào lăn lộn trong lưỡng đạo. Chưa kể, tính ra kẻ thù của
Khổng Hàn rõ ràng cũng không chỉ có Lục gia...

"Sao lại thế, không phải cô muốn tôi đến gặp cô sao? Không phải cô muốn tôi
đến bên cô sao? Tôi đang toại nguyện cô đó chứ?" Tà Tước Băng mỉm cười không
nóng không lạnh nhìn Lục Ly, bước chân bình tĩnh tiến từng bước ép cô về phía
mép sân thượng.

Vì đại nghiệp báo thù, không thể để cô sống tiếp, Tà Tước Băng từng buông tha
cô vô số lần, lần này thực sự động sát tâm với Lục Ly...


Khổng Tước Hàn Băng - Chương #4