Nữ Nhân Phiền Phức.


Người đăng: Yeumi

Phần 1: Tiền truyện.
Chương 1: Nữ nhân phiền phức.
——»•°•°•«——

Sau khi đọc xong tin nhắn vừa được gửi đến, ánh mắt lạnh lùng của
Tà Tước Băng lại hiện lên sự chán ghét sâu sắc, nhíu mày lười nhìn
màn hình điện thoại, rõ ràng, tâm tình nàng hiện tại rất là không
vui...

Trong phòng cũng không phải chỉ có mình nàng, ngồi ngay đối diện là
một nam nhân, mặt vuông chữ điền tuấn tú, trông qua có vẻ chính khí,
bất quá người nếu đã tiếp xúc cùng hắn sẽ đều sâu sắc hiểu được
câu nói 'không thể trông mặt mà bắt hình dong' là như thế nào — Nguỵ
Quân — giang hồ có không ít người còn lén lút sau lưng gọi hắn là
'Nguỵ Quân Tử'. Chỉ riêng cái biệt danh kia đã đủ hiểu hắn là loại
người như thế nào.

Vừa nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của nàng, thông minh khôn khéo như
Nguỵ Quân không dưới một lần thấy qua, liền lập tức đoán ra người
nhắn tin là ai, không khỏi lên tiếng trêu ghẹo: "Ha ha, Khổng thiếu
cũng thực có phúc, Lục tiểu thư tuy có bám người một chút nhưng
cũng là đại mỹ nhân hiếm gặp a."

Tước Băng chán ghét nhếch môi, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn:
"Nguỵ Quân, xem ra bài học lần trước với anh quá nhẹ nhàng rồi.
Nhỉ?"

Âm cuối ngân dài khiến Nguỵ Quân rùng mình, vừa nhìn thấy ý cười
tiếu lý tàng đao của nàng liền vội thu lại nụ cười ngả ngớn,
nghiêm chỉnh ngồi yên một chỗ, mắt nhìn thẳng tuyệt đối nghiêm túc.
Bất quá nếu quan sát kĩ chắc chắn sẽ thấy sắc mặt hắn bởi vì
cười mà trở nên hồng nhuận nay theo thời gian bị Tước Băng quan sát
may tái dần đi, trên trán còn rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Tước Băng khẽ nhướn mày hài lòng, thầm khen ngợi: trẻ nhỏ dễ dạy
a~ (TTDH: phụp... Trẻ nhỏ haha...)

Thấy áp lực quanh mình nhẹ đi, Nguỵ Quân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đùa sao, cả Hắc-Bạch lưỡng đạo có ai không rõ, lão đại tổ chức
Khổng Minh -- Khổng Hàn kẻ trông như tiểu bạch kiểm này chính là
"Hổ mặt cười" chứ? Đừng nhìn hắn vừa cười rất ôn hoà, rất dịu
dàng với ngươi liền nghĩ ngươi cùng hắn rất thân thiết bởi vì có
thể nháy mắt sau đó ngươi đã chết dưới tay hắn mà cũng không rõ
mình chết thế nào. Nguỵ Quân mặc dù mang tiếng là thủ hạ đắc lực
của Khổng Thiếu vậy mà lần trước còn bị chỉnh rất thê thảm đây
này, mạng nhỏ tý nữa cũng mất luôn, nếu không phải Khổng Thiếu hạ
thủ lưu tình giờ có lẽ hắn đã sớm lên ban thờ ăn chuối xanh hít
hương khói nắm gà khoả thân rồi. Nhớ lại cảm giác ớn lạnh và đau
đớn khi con dao sắc bén đâu xuyên qua lá phổi, vết thương trên lưng vốn
lành sẹo từ lâu nay lại ân ẩn đau nhức. Aizz... Bên cạnh vua như bên
Hổ, bất cẩn một chút mạng nhỏ mất lúc nào cũng không biết.

Lại nói, chuyện giữa Lục tiểu thư cùng Khổng lão đại cũng chẳng
phải chuyện bí mật gì, giang hồ thậm chí thường xuyên lấy chuyện
này làm đề tài chung bàn tán suốt ngày. Thậm chí có một dạo các
vị lão đại đức cao vọng trọng trong Lưỡng giới khi gặp Lục Khải --
người đứng đầu Lục gia -- câu đầu tiên không phải "Xin chào ngài có
khỏe không?" mà là "Lục gia chừng nào thì cùng Khổng Minh hợp
nhất?"

Nói một chút về vị Lục tiểu thư này vốn tên là Lục Ly, trước đây
vài năm cũng là một người mẫu ảnh nổi tiếng khi Khổng Hàn còn đang
là thần tượng nam nổi như cồn có từng hợp tác qua. Phía sau nàng ta
có Lục thị chống lưng, mà Lục thị chính một trong bốn gia tộc quật
khởi khoảng 6-7 năm trở lại đây sau khi Tà Lam bị lật đổ, Tà gia bị
diệt môn. Khi trước một phần cũng là nhờ nàng ta mà Tước Băng có
thể trốn khỏi sự truy sát của đám phản đồ Tà gia. Người ngoài dù
biết về thân thế của nàng hay không thì cũng đều thấy rõ, Khổng
Hàn lợi dụng nàng ta làm cầu nối để hợp tác cùng Lục thị, lại
không nghĩ Lục Ly nhất kiến chung tình bám riết lấy mình không tha.
Đúng là tự mua dây buộc mình.

Về phía, Khổng Hàn coi như cũng cò chút nhân tính không lợi dụng
hoàn toàn triệt để nàng ta để chiếm lấy Lục gia. Sau khi tự lập
Khổng Minh, Khổng Hàn liền cắt đứt liên hệ dây dưa cùng nàng ta.
Thậm chí rất nhiều lần hắn thể hiện thái quyết liệt đoạn tuyệt
tình cảm của nàng ta. Thậm chí khi nàng ta đến trước mặt nói đã
có con với hắn, hắn lại không nhần ngại tàn độc đẩy nàng ta từ
trên tầng lầu xuống khiến nàng ta sẩy thai. Khi Lục thị lên tiếng
bất mãn muốn Khổng Hàn cho Lục thị một lời giải thích thoả đáng
thì hắn lại điềm nhiên nói đứa con đó không phải của mình rồi
chẳng thèm biện minh thêm nữa. Vốn nghĩ trước sự tuyệt tình cùng
hành động ác độc bất nhân của Khổng Hàn, Lục Ly sẽ buông tha cho
việc ái mộ mà chuyển qua oán hận hắn, nhưng sự thật hoàn toàn
ngược lại -- bám càng chặt hơn, so với keo con chó chỉ có hơn chứ
không có kém.

Nguỵ Quân nghĩ nát óc cũng không ra, kẻ mặt thiên sứ lòng dạ ác ma
lại còn tuyệt tình vô nghĩa không từ thủ đoạn như Khổng Hàn thì có
gì tốt khiến Lục Ly kia bán riết không tha như thế?

"Khổng thiếu định xử lý thế nào? Lần trước cậu hại Lục Ly kia sảy
thai bên Lục gia cũng không ít kẻ bất mãn đâu..." Nguỵ Quân có phần
dè dặt cẩn thận cân nhắc câu chữ, dù sao tâm trạng người nào đó rõ
ràng rất không tốt. Aizz... Đầu năm nay kiếm miếng cơm đúng là không
dễ, đặt biệt Boss lớn lại là một kẻ âm tình khó đoán như Khổng
Hàn.

Đôi mày nhướn lên vui vẻ vì trẻ nhỏ dễ dạy của ai đó lập tức lại
trùng xuống, hít sâu một hơi áp chế tức giận, Tước Băng day trán,
có chút đau đầu: "Cô ta đang ở trên sân thượng khu biệt thự xx. Có lẽ
định dùng cái chết để ép buộc tôi... Liên hệ với Lục Khải đến đón
cô ta về đi. Dù sao cũng không phải lần đầu." Ngừng lại suy ngẫm một
chút lại bổ sung thêm, "Đừng làm oanh động quá, chừa cho Lục gia
chút mặt mũi. Lục gia còn chút tác dụng.".

'còn chút tác dụng' - Tâm Ngụy Quân run lên ý tứ kia có phải sau khi
Lục gia một 'chút tác dụng' cũng không còn thì nó sẽ bị Khổng Minh
nuốt gọn không? Xem ra Khổng Hàn thực sự hết kiên nhẫn với Lục gia
và cả Lục Ly rồi. Cúi đầu giấu đi sự rung động nơi đáy mắt, Ngụy
Quân cung kính cúi đầu: "Vâng, tôi đã rõ."

"Ừ, anh lui xuống đi" Không còn gì sai bảo, Tước Băng lười biếng xua
tay đuổi người, chờ Ngụy Quân rời khỏi, đôi mắt nàng nheo lại, khoé
môi vẽ nên độ cong ưu mĩ nhưng không kém phần lạnh lẽo.

Nữ nhân kia thực phiền phức, không phải đã nói rõ mình không bao giờ
thích ả ta sao? Lần trước nàng đã phải độc ác đến trình độ đó
rồi mà vẫn không thoát khỏi ả ta, liệu có nên xử lý ả ta luôn
không?

Tà Tước Băng nheo mắt suy ngẫm, tay vô ý theo thói quen vuốt ve mặt
dây chuyền hình giọt lệ màu lam trên cổ. Sâu bên trong giọt lệ là
một vài hoa văn màu ám lam hình thù kì quái biến ảo không ngừng
giống như con khổng tước lam kiêu ngạo giương cánh lại như không phải
cái gì cả...

Đừng có mà đem hình mẫu nhân vật độc ác nhưng lòng dạ thiện lương,
nhân phẩm ngay thẳng cùng mấy cái đạo nghĩa về tín, dũng, trí, lễ,
nghĩa để áp đặt lên con người Tà Tước Băng. Nàng là con người độc
ác có thể không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, người sống
không vì mình trời tru đất diệt là chuẩn tắc của nàng, thà hại
người còn hơn thiệt mình là chân lý sống của nàng. Vậy nên Lục Ly
đã hết giá trị để lợi dụng, bây giờ ả đối với nàng hoàn toàn
không khác đồ bỏ đi. Nếu chỉ là một món đồ bỏ đi...ngươi còn không
nỡ xuống tay được sao? Dù sao cũng không dùng đến nữa tốt nhất là
trảm thảo trừ căn, tránh thứ đã vô dụng thành vật cản trở mình
trong tương lai...

Miết mạnh mặt dây chuyền, Tà Tước Băng cười đầy kiêu ngạo, đầy kiên
quyết, đầy khí phách,... Kẻ dám ngáng đường nàng, nàng không ngại
dẹp bỏ. Quản chi các ngươi nói ta vô ơn bạc nghĩa. Không phải các
ngươi bất nhân với ta trước sao, ta chỉ là đáp lễ lại thôi.

Kẻ dám nhúng tay vào chuyện năm đó, ta quyết không tha một ai.
...
Gia gia, bọn họ phụ ngươi, vậy để ta tiễn họ xuống đó bồi tội với
ngươi đi.


Khổng Tước Hàn Băng - Chương #2