Tiếp Cận Đại Ngu Quốc.


Người đăng: danhha1996@

Sóng lớn ập tới, hắn cố vẫy nước đi lên nhưng quả thật là vô vọng. Dòng nước
chảy xiết kéo mạnh hắn theo.

Hắn cố nín thở trong tuyệt vọng, giờ đây phổi hắn nặng nề khinh khủng, khó
chịu đau đớn. Hắn bất giác ôm lấy cổ mình ngăn cho không khí không ra ngoài,
nhưng cuối cùng không nhịn được mà thở ra bọt khí. Nhờ thế, dòng nược lạnh
luồn lách vào mũi vào mồm, hắn sặc nước và rồi nước biển mạnh mẽ xâu xé cổ
họng, cào cấu phổi hắn. Làn da cứ thế tím đi, đầu óc quay cuồng đau như búa
bổ. Tay chân bắt đầu tê đi rồi lan ra cả thân thể, không những thế lúc này hắn
cảm thấy như mình đang bị một đám lớn quái vật vây quanh cắn nát từng khúc.
Cuối cùng, cả cơ thể bị sốc mà giật lên từng hồi, thế giới chầm chậm tối đi
trong mắt hắn.

Chìm dần chìm dần trong tuyệt vọng. Một sát na, cả cuộc đời như hiện ra rõ rết
trước mắt, những khí ức tưởng chừng như đã lang quên cũng dần hiện về.

Hắn chợt thấy mình đang khóc, cố vươn đôi tay bé nhỏ đến mẹ.

' Mẹ trẻ quá, lúc xưa mẹ đúng là thật đẹp.'

Hắn suy nghĩ trong nghẹn ngào. Hắn biết hắn đang ở đâu. Đây là nơi mà hắn được
sinh ra trên đời.

Đôi mắt mẹ đỏ ngầu trong nước mắt, là nước mắt của hạnh phúc, đang cố rướn
mình dang rộng bàn tay, để đón lấy sinh mệnh đầu tiên của mình. Cha hắn cũng
là một người mạnh mẽ nhưng đôi mắt cũng đang rưng rưng, tùy thời ngấn lệ đều
sẽ chảy ra. Cha mẹ vui mừng ôm hắn trong niềm hân hoan vô bờ.

............

Rồi, Đạt lại thấy mình học lớp 4, giáo viên giới thiệu một người bạn mới. Đó
là Hoàng, người bạn thân của hắn.

Cha Hoàng là người Việt nhưng làm ăn nhiều năm trên đất Nga. Mẹ cậu thì chỉ là
một người con gái cần cù, gia thế bình thường ở Việt Nam. Hai người lấy nhau,
Cha cậu đưa vợ mình sang Nga sinh sống rồi hạ sinh một trai một gái. Nhưng
sinh ra Hoàng chưa được bao, mẹ cậu không thể chịu được cảnh vũ phu của chồng
nên đã viết đơn li dị. Nhờ đó Hoàng về Việt Nam rồi hai người gặp nhau.

Gia cảnh của đạt cũng chỉ bình thường, lại thêm người cha nghiêm khắc. Luôn sợ
con mình như nhiều trai trẻ trong làng, hết sida, mại dâm lại đến côn đồ mà
hỏng cả đời. Ngày qua ngày, hắn hết đi học lại đến quanh quẩn ở nhà làm việc,
càng lớn cha mẹ hắn càng khó tính cho hắn đi chơi. Mà dù đi chơi, cũng phải
hỏi một đống câu hỏi.

" Đi chơi nhà ai? tên gì?"

" Nhà ở đâu?"

" Học hành thế nào? Hay chơi bời lêu lổng không?"

....

Sau khi trả lời một núi câu hỏi hắn được đi nhưng mà... Nếu phát hiện đến xin
nhà này mà qua nhà khác là ốm đòn.

" Thế quái nào? Đi chơi nhà này, bạn rủ qua nhà đứa khác chơi thì sao?"

Hắn muốn hét lên như thế cơ mà nếu thế về nhà trình diện lại rồi đi. Hắn muốn
điên lên. Hắn muốn trốn đi chơi. Nhưng nếu biết là hắn như thế đi chơi, cha
hắn sẽ dùng tất cả tình yêu thương mà âu yếm mãnh liệt hết sức để giúp hắn nở
hoa.

Thế nên, hắn gần như dồn hết thời gian sang căn nhà trọ của mẹ Hoàng chơi. Chỉ
cần đi qua hai con ngõ là đến, cũng là nhà người bạn gần nhất đối với cậu.

Nhưng hắn sợ, sợ càng lớn càng ít thời gian bên bạn bè mình. Suốt ngày ở nhà
làm này làm nọ, ép học các kiểu để bằng bạn bằng bè làm Đạt phát ốm. Sự cô đơn
mỗi ngày càng làm hắn quý trọng tình bạn hơn. Hắn luôn muốn có bạn bè kề bên,
thế nên Đạt thường xuyên đi nét, nơi luôn có sự hiện diện của nhiều người bạn
của Đạt. Và nhất là nơi có Hoàng và Vũ, hai thằng óc heo bạn thân.

Hắn biết cha mẹ chỉ muốn tốt nhưng quả thật hắn không chịu được.

...

......

............

Từng giây từng giây trôi qua, lại thêm một giây. Những hình ảnh, những suy
nghĩ, những cảm súc của cuộc đời Đạt ồ ạt tràn về. Hắn cảm thấy hối tiếc,
những ước mơ những khát vọng giờ chẳng thể nào thực hiện.

Đôi mắt gần như nhòe đi, xung quanh chỉ còn là bóng tối, thế những cậu vẫn
thấy mờ ảo một bóng người cố gắng cầm bơi đến.

Sống.

Phải sống, phải sống.

Ta không muốn chết, ta muốn bên bạn bè.

Ta muốn đi chơi, ta muốn hiểu biết, ta muốn những ước mơ.

........................

Dùng hết sức bình sinh, cố nén hết thông khổ, hắn đưa cánh tay đang tuyệt vọng
của mình lên một cách yếu ớt. Và thế, Bảo Châu đã nắm được cánh tay Tiến Đạt.

Bộp...

Đúng lúc, bàn tay vừa chạm tới, một ván gỗ cuốn theo dòng nước đánh mạnh vào
cả hai. Tấm ván đánh vào ngực, nước trong phổi hắn liền bị ép ra. Nó mạnh mẽ
nổi lên, kéo theo cả hai ra khỏi mặt nước.

" Ọc...Ọe..."

" Ọc... Ọe..."

Nhờ tấm ván, Đạt ói ra lượng lớn mặn chát nước biển, còn giờ hắn đang hung
hăng đớp lấy từng ngụm không khí. Bảo Châu thì tốt hơn một chút, hắn từng là
hộ vệ Tiên Đế, xung pha trận mạc, đến cả thần tiên Phong Giới đều đã đánh qua.
Người xưa từng ca tụng hắn là thiên tài một trong hộ vệ các đời Tiên Đế. Nhưng
hắn rất ghét kẻ nào gọi hắn như thế, bởi hắn cũng chỉ là một phàm nhân, chỉ là
phàm nhân bình thường. Trả qua vô tận kinh hiểm, bao lần đối mặt địa ngục cổng
thành, nhẫn nại, nhẫn nhục,... mới leo lên được cái kia cảnh giới, chứ không
phải là thiên tài này nọ. Như thế, há chẳng phải xem công sức của hắn là c*t
sao? gần như vạn sự đều đã gặp qua, chỉ là bơi qua sóng lớn mà thôi chẳng thể
làm khó hắn.

" Chủ nhân, nhanh leo lên đây." Bảo Châu đã bước lên tấm ván lúc nào không
hay, đang cố kéo Đạt lên ván.

" Hộc... Hộc... Cho tôi nghỉ Hộc... một chút Hộc... được không?"

" Chủ nhân! Cái kia chỉ là một đầu sóng lớn là một phần Thiên Không Thành tạo
nên, chứ không phải chân chính sóng thần Thiêng Không Thành giáng hạ mà thành.
Chắc chắn không lâu sẽ tiến tới nơi này."

Dứt lời, hắn sợ hãi leo ngay lên ván gỗ. Bảo Châu bàn tay nhẹ nhàng sờ vào
chiếc ván, miệng nhẹ mỉm cười.

" Hóa ra là vậy. Đây là thuyền bay mà chúng ra từng ngồi. Tưởng là vô dụng rồi
hóa ra còn có thể cứu chúng ta một mạng."

" Đm, nếu không phải ông ngu thì tôi đâu phải chết lên chết xuống thế này? Cứu
cái sh*t ấy."

Từ đầu tới cuối, chết liên chết xuống đều là vì Bảo Châu không suy tính kỹ mà
thành. Hắn nghĩ thế, nên giờ vô cùng tức giận. Thiếu chút nữa là hắn đi ngắm
đít gà. Ức chế không thể nào mà tả.

" Đm? Sh*t? là gì?"

"..."

Hắn bơ luôn, mặc kệ Bảo Châu tên kia đang cùng cực suy nghĩ. Vì ngu gì ta nói,
để dành lần sau chửi tiếp.

" Giờ chủ nhân ôm ta đứng vững, ta dùng đầu này ván gỗ lướt trên sóng, tiến
thẳng vào bờ. "

Tiến Đạt củng cố lại tinh thần, đón tiếp cái này cao lớn chân chính sóng thần.

" Ta không sợ ngươi đâu. Ta nhất định sẽ không chết, ta hôm nay vào sinh ra tử
mấy lần vẫn toàn mạng. Nhất định phúc lớn mạng lớn, ta không sợ."

" Chủ nhân cốt khí như thế là tốt... Nhưng mà... ngài ôm nhẹ được không...? Ta
cảm thấy sắp gãy xương."

Nói thế chứ, hắn sợ sắp vãi cả quần. Nhưng là đợt sóng trước đã trào ra toàn
bộ, nên giờ có rặn cũng khó mà ra tiếp.

Sóng thần tiến nhanh, Bảo Châu điêu luyện điều chỉnh tấm ván lướt lên. Sóng
nước bắt tung tóe, đánh vào tấm ván, mấy lần chao đảo muốn ngã, cuối cùng trần
chuồng hài tử cũng đã yên vị tróng thần bên trên lướt đi.

Thế nhưng, phía trên rung lắc, nước lớn tạt vào dữ dội, bởi thế Đạt cứ hồi
tưởng lại cảnh tượng ngộp nước mà run lên khóc rống. Bảo Châu cũng muốn khuyên
ngăn chứ, nhưng mà hắn đang cố gắng giữ vững ván trong khi sóng lớn cứ đánh
vào... jj hắn, đánh đập đã man không thương tiếc.

Không lâu, đại địa hiện ra, hắn mừng như điên, càng vui hơn là phía trước có
vô số người.

" Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng a!..."

Hắn cố thét lên trong ngẹn ngào, cuối cùng sau bao nhiêu cực khổ cũng tiến tới
đại địa, cuối cùng hắn cũng có thể an toàn.


" Làm sao lại có hai đứa bé thế kia?" Lý Tử Tấn vô cùng kinh ngạc.

Đại hải Ấn Giới vô cùng đáng sợ, cũng là có vô số bảo vật, sản vật phong phú,
nêu có nhiều kẻ đi ra đại hải đánh bắt. Tuy nhiên, chỉ có thể đánh bắt ở những
vùng ven biển không sâu. Như Bách Ngư Thành, đáy biển dốc thoải một vùng rộng
lớn, mới có thể đánh bắt. Càng đi xa ra đại hải, càng nhiều thủy quái chờ chực
xâu xé. Yêu thú càng lớn thực lực càng mạnh, mà càng lớn lại càng thích ở vùng
biển sâu. Chỉ những người có thực lực mạnh mẽ đến vàng cấp với công pháp cao
và phải có di không thuyền, hoặc phong thuật, khiến thuyền trôi nổi hư không
mới dám tiến xa ra đại hải kiếm ăn.

Hai tiểu hài tử tám chín tuổi, còn chưa ngưng tụ linh hồn làm sao mà lên được
thuyền ra khơi. Thuyền như ở Bách Ngư Thành, đa số đánh bắt gần bờ từ lâu đã
chạy vào, di không thuyền trên cao làm sao đánh trúng? Nên Lý Tử Tấn thật vô
phương giải thích hai cái này hài tử xuất hiện ở đại hải.

" Không được mất tập trung! Hỏng trận nhân dân mà chịu hậu quả nặng, các người
cứ chuẩn bị tinh thần."

Ở Ấn Giới này, không phải chỉ có thực lực mới được tôn kính. Giả dụ hai nước
khởi chiến, tướng lĩnh tuy mạnh nhưng đều là " Hữu dũng vô mưu" thì làm sao?
Lao đầu vào đánh nhau đến chết? Không. Sẽ có những người chỉ huy đánh trận,
mưu cao kế hiểm, lấy ít đánh nhiều vẫn thắng, dù thực lực có thể chỉ là đồng
cấp. Thế nên, ở Ấn giới hầu hết coi trọng dân thường nhất là Đại Ngu Quốc, chỉ
là lớp cao tầng có nhiều đặc quyền mà thôi. Bởi biết đâu, một đứa bé sách rưới
ăn xin lại có siêu cấp thiên phú, một lão già sống ẩn giật khu ổ chuột lại
hiểu biết về trận pháp cao siêu, nhưng vì là dân đen nên không thể cống hiến
cho đại quốc?

Thế nên, chớ hại người dân một cách quá đáng, một khi thành chủ biết chuyện
thì ắt sống khổ một đời. Nhất là người đang đứng đây là một quan văn vang
danh, thì càng không phải đùa.

Lý Tử Tấn chỉ tay vào mấy minh văn sư cùng pháp sư nói.

" Mấy người để ý điều chỉnh chỗ đó cho ta, tùy thời hai hài tử tiến vào, mở
một góc trận pháp rồi nhanh chóng đóng lại."

" Vâng."

Binh sĩ phía dưới lòng đều thắc mắc, một khi mở trận dù là một góc, đều có thể
dù là rất nhỏ ảnh hưởng đến đại trận, cũng như lỡ mà có yêu thú lọt vào từ đó
liền không biết mấy cái binh sĩ lập tức nằm xuống.

Nhưng Lý Tử Tấn không nghĩ thế, có thể ở bên ngoài Đông Hải tiến vào, lại có
thể lướt sóng mà trốn chạy chắc chắn không đơn giản.

Không xa, phu thê Ngưu Oanh đều trông theo hai cái này hài tử. Nhất là Oanh
tẩu, từ lâu đã không có con, nên rất yêu thương mấy cái ấu tử, nhất nhất trong
làng hài tửu đều ưa thích. Như là gom góp hết tình yêu thương của mình, cho
những đứa nhỏ để quên đi cái mất mát cay đắng cuộc đời.

Cũng Bởi, tính tình hiền hòa như thế, lại mạnh mẽ hơn đại đa số ngư dân trong
làng, thế nên chuyện làng trên dưới đều coi trọng tiếng nói mặt hai vị.

Tiết thét gào rống của hắn vang lên từng hồi, làm Oanh tẩu tâm can quặn thắt.
Nếu đứa con thứ hai còn sống chắc cũng từng này tuổi, Oanh tẩu suy nghĩ không
thôi. A Ngưu trông qua thê tử liền hiểu ra, vội ốm lấy vỗ về. Sóng thần ngày
một đến gần, hai người tức tốc chạy sát trận pháp để thừa dịp hài tử rơi xuống
mà đỡ lấy.

Cao cao trận pháp phía trên, từng chùm trận pháp không tỏa ánh hào quang.


Không Thời Vũ Trụ Chiến - Chương #15