Cái Vồn Vạn Thảo Trại.


Người đăng: danhha1996@

Sóng thần điên cuồng lao vào đại địa.

Tiến Đạt mặt cắt không còn giọt máu, bấu mạnh vào Bảo Châu, từng ngón tay ấn
chặt vào thân thể nõn nà hiện lên từng vết sưng tấy, đôi tay như muốn xé toạt
thân thể gã. Dù Tiến Đạt tiến tới Ấn Giới đại lục chưa được bao nhưng nhìn
thấy phép lạ nơi đây thì hắn cũng có thể luận ra, dải dài hào quang trên đầy
hình thù trận phấp nơi đê biển không phải là để trưng. Với cái kiểu kinh hồn
tốc độ này, không chết cũng chắc chắn dập mặt.

Bảo Châu mi mắt quét một lượt trận pháp triền đê, tâm tư liền nhất thời thả
lỏng. Thời gian mê ngủ thủ sức tại Thiên Không Thành, không phải chỉ có mỗi
việc cỏn con nằm ưỡn ra chờ Tiên Đế đời kế tiếp hạ phàm. Trên Thiên Không
Thành có vô số khôi lỗi đặc thù do thám, mỗi khi bay qua một vùng khác biệt
liền sai phái xuống thám thính vị trí thành trì phụ cần, tùy thời Tiên Đế xuất
hiện đều có thể tiến đến. Thiên Không Thành là đặc thù tri thức tính toán siêu
phàm linh mạch dịch chuyển của tứ đại ấn vật, dòng linh mạch này chảy tới đâu
thì nhất quyết Sách Thánh Bảo Hộ sẽ xuất hiện nơi đó. Cho nên phải di chuyển
liên tục, việc thám thính nơi hạ giáng của Tiên Đế là cần thiết, để phát triển
từ thấp đến cao một cách tốt nhất cho người. Nếu không, có chuyện ngoài ý
muốn, đưa ngài đến yêu mạch bên trong, chết là điều không thể bàn cãi. Bảo
Châu thức tỉnh lúc, danh sách thành trì liền đều đã nhìn qua.

Lênh đên Đông Hải thời kỳ, hắn sợ nhất là tính sai phương hướng thành trì nhân
loại, đưa đến hiểm họa khôn lường. Đến giờ, thấy thành trì phía dưới tâm trí
có phần nói lỏng. lại thấy, phía trước bọn hắn tiến tới cách thủy trận pháp,
binh sĩ phía dưới như đang chờ đợi đón lấy hai người bọn hắn, còn vị cao cao
tại thượng quát lớn liên tục chỉ tay năm ngón, cũng đang hướng bọn hắn trông
qua không dứt. Rõ ràng, bọn hắn nhất quyết sẽ được bình an cứu thoát.

" Hửm?!"

Bất ngờ sát khí phía sau hướng tới, Bảo Châu tứ chi nhanh như cắt di chuyển
lách sang.

Bụppppp.

To lớn thủy quái với hàm răng sắc nhọn cắn sượt bọn hắn. Thủy quái hình cá,
miệng rộng, hàm răng sắc nhọn chĩa ra khỏi hàm, phần đầu thủy quái liền cao
hơn cả thân thể hai cái hài tử cộng lại.

Thành trì phụ cận đại hải, điều động lượng lớn binh sĩ tiến ra triền đê không
phải không có lý do. Chính thứ này thủy quái cũng là yêu thú mới là nguyên
nhân triệu tập vô số tu sỹ, nếu không chỉ cần mấy cái minh trận sự, pháp sư...
liền có thể áp chế sóng thần. Cuốn theo sóng thần là vô số hải yêu, mạnh có
yếu có, muôn hình vạn dạng ẩn nấp đáy biển đều có thể " du lịch ké" vào đại
địa. Đây chính là chân chính lễ vật của Đông Hải dâng lên thành trì mạn đông
Đại Ngu Quốc, thế nên cũng phải có "đáp lễ tướng xứng" mới phải đạo.

" Á á á..."

Tiến Đạt kinh hoảng, hắn ở Trái Đất đã từng đọc lấy thủy quái trên báo mạng,
nhưng cả đời chưa từng thấy cái nào to lớn hung hăng thật sự thủy quái.

" Có ta ở đây, đừng sợ."

Bảo Châu cố gắng trấn an chủ nhân, tuy bản thể thu nhỏ, sức mạnh tiêu biến,
thế nhưng bản thân kinh nghiệm không có hao hụt, yêu thú sát khí trùng trùng,
bất ngờ đánh lén liền có thể dựa vào sát khí né đi.

Tuy vậy, Tiến Đạt đâu có biết nhiều như thế, mười bốn năm cuộc đời hắn đều
sống trong bình an, lần đầu đối mặt yêu thú há có thể bình tĩnh? Chân hắn run
lên không vững, đôi tay chẳng còn giữ chặt bởi sợ hãi. Bảo Châu có thể cảm
nhận lấy trái tim hắn đập mạnh từng nhịp, gã lấy đôi tay mình giữ chặt cánh
tay yếu mềm đang buông thõng của Đạt.

" Cố lên, sắp tới nơi rồi."

Yêu thú trồi lên lặn xuống, hàm răng sắc nhọn liên miên không dứt đớp lấy hai
cái hài tử. Còn chưa đầy vài trăm mét là tới cách thủy trận pháp, tính ra vẻn
vẹn mười mấy giây nhưng là chắc chắn, cả đời khó quên kinh hãi một trong ký ức
của hắn.

Bảo Châu cố gắng lái lấy ván gỗ né lấy yêu thú. May mắn thay, hai người đang
tại bên trên sóng thần, yêu thú chẳng thể phát huy hết thực lực, nếu là đang ở
đại hải bình thường đã sớm làm mồi cho cá.

Binh sĩ trên đê liếc nhìn hai cái hài tử, tim cũng nhảy theo từng hồi. Bên
trong khen thầm không ngớt, siêu cấp hài tử mạnh mẽ chèo lái tránh thoát hưng
dữ hải yêu.

Ầm... Ầm...

Sóng thần mạnh mẽ đánh vào cách thủy trận, hào quang trận pháp chập chờn chốc
lát, tấm chắn rung lên bần bật, vang lên vài tiếng kẹt kẹt rồi nhanh chóng trở
lại bình thường.

Bởi hai cái hài tử liên tiếp tránh né thủy quái, cao cao trận pháp bên trên
liền phải mở một vùng rộng rãi. Mất đà, Tiến Đạt cùng Bảo Châu bay khỏi ván gỗ
mang theo lượng lớn nước biển rớt xuống. Dù, minh văn sư, linh trận sư, pháp
sư cố gắng đóng nhanh mảng lớn trận pháp nhưng vẫn có ba đầu yêu thú xông vào.

Chờ đợi đã lâu, phu thê Oanh Ngưu nhanh chóng cắm xuống ngọn giáo trong tay,
nhảy lên đỡ lấy hài tử. Oanh tẩu đỡ lấy Tiến Đạt, Ngưu thúc đỡ lấy Bảo Châu
nhẹ nhàng hạ xuống.

Hắn vòng tay ôm chặt lấy cơ thể người phụ nữ vừa cứu hắn, hai hàng dài lệ dài
hạnh phúc hòa lẫn vị mặn chát nước biển cứ thế tuôn ra.

" Hài tử ngoan, đừng lo ta sẽ bảo vệ con!"

Oanh tẩu xoa xoa mái tóc như một người mẹ hiền và nhẹ nhàng dỗ dành.

Lộp bộp...

" Xì... Phì..."

Ba con hải thú thân hình cá rô cỡ đại, dài những hai, ba mét nhảy lên đập
xuống phì ra từng mảng nước trong vây. Hung hăng nhìn lấy nhân tộc kế bên
mình.

" Cẩn thận!"

Hải yêu đập đuôi mạnh mẽ xuống đất, nẩy mình trên không tiếp cận phu thê Oanh
Ngưu. Họ nhổ lên cây giáo kế bên, lộn vòng tranh né trong ôm chặt cặp hài tử.
Hai con hải yêu nhảy lên tấn công Ngưu thúc, một con hải yêu tấn công Oang
tẩu.

Loại này hải thú may mắn chỉ là đỉnh phong thanh đồng yêu thú, dù đã lên bờ cơ
động giảm sút. Nhưng đối với tán tu hai vị, không có công pháp mạnh mẽ cũng là
chưa từng trải qua đào tạo binh đao quả thật nguy hiểm vài phần.

Tô Oanh né qua hải thú, lập tức hải thú quẫy đôi tấn công. Ngọn giáo cắm mạnh
xuống cát, chân phải nhanh chóng đạp về đầu giáo. Ngay lúc, đuôi cá yêu thú
lao tới đập vào ngọn giáo, đẩy mạnh hai người về sau. Trên tay còn mang Tiến
Đạt, Oanh tẩu muốn tung hết sức quả thật khó khăn.

Tay phải rút giáo, dồn sức đâm hải thú rồi xoay mình đá vào thân giáo, một
mạch kéo dài tới đuôi. Máu bắn tung tóe, hắn quá kiếp sợ dúi đầu vào Oanh tẩu
run lên một cái. Hải thú đau đớn oằn mình giãy dụa, Oanh tẩu bước lên mi mắt
không chớp, một giáo xuyên đầu tức khắc bất động.

Phía kia Ngưu thúc, nhân lúc hải yêu nẩy mình trên không, tính toán điểm rơi
nhanh tay cắm chuôi giáo xuống. Yêu thú vẫy mình không trung chẳng thể di
chuyển, lập tức xuyên thủ qua mũi giáo, lúc sau tâm nhãn giãn ra vô hồn. Yêu
thú còn lại liếc qua hải yêu đồng bạn, lập tức phì nên một tiếng tức giận,
phóng tới hai người. Lênh đênh ngoài khơi mấy chục năm hơn, biến cố vô kể nên
thân thể Ngưu thúc cũng có phần nhanh nhẹn, trên tay còn bế Bảo Châu chạy trốn
cũng không hẳn là khó khăn.

Binh sĩ bên cạnh vài người lao tới, nháy mắt hải thú từng khúc đứt rời vuông
vức chẳng khác mấy miếng susi cỡ bự là bao. Ngưu thúc chỉ kịp cúi đầu cảm tạ,
liền mấy binh sĩ tức tốc chạy đến nơi khác, ông cũng chẳng thảnh thơi chạy tới
thê tử nắm tay đi nhanh về Cái Vồn Vạn Thảo Trại.

Cách thủy trận pháp phía dưới, tu sĩ binh lính từng tốp kịch liệt chém giết
yêu thú.

" Chết tiệt. Có Hắc Ám Chu Sa tới." Một pháp sư kinh hô.

Hắc Ám Chu Sa trưởng thành là yêu thú tam tinh vàng cấp, da cứng như sắt nhưng
cử động lại mạnh mẽ linh hoạt.

Rắc... Choeng...

" Hự!"

Pháp sư Bách Ngưu Thành mặc dù phát hiện từ xa thế nhưng Hắn Ám Chu Sa tốc độ
không tưởng lao tới đâm gãy mảng lớn cách thủy trận pháp. Thủy văn pháp sư có
thể mạnh mẽ cảm nhận biến động thủy lưu bên trong, lúc yêu thú lao tới lập tức
sẽ mở một khoảng trận pháp, để khiến cho hải yêu không làm hại tới thủy trận.
Thế nhưng, Hăc Ám Chu Sa phá vỡ cách thủy trận không chỉ làm thương tổn pháp
sư mà còn đem theo cuồn cuồn cuộn sóng biển, chỉ cần có nước sức mạnh của hải
yêu liền lớn hơn đồng cấp nhân loại, muốn diện chắc hẳn không dễ dàng gì.

Lý Tử Tấn đứng trên đồi cát, lông mi đang nhăn lại khó coi cực điểm, nhìn về
chiến trường cách thủy trận. Sóng Thần đánh tới đã hết nhưng nước biển lại
không ngừng dâng cao, hai rìa trận phận càng ngày càng thất thế.

" Tam Lang thổ trận Cái Vồn Vạn Thảo Trại đã làm đến mấy thành?"

Tam Lang cung kính cúi đầu nói :" Bẩm thành chủ, hoành thành trên chín thành."

Tử Tấn cười lên một tiếng, đôi mắt sáng rực, quát.

" Khôi lỗi sư lên. Đội ba, bốn pháp sư tại trận. Còn lại minh văn, linh trận
sư, pháp sư lui về. Thanh Vàng binh sĩ bảo ở lại, tất cả các binh sĩ còn lại
bảo vệ trận sư rút về Cái Vồn Vạn Thảo Trại."

" Rõ!"

Làng Cái Vồn không chỉ là làng ngư bình thường còn là một vựa thủy canh thảo
dược của Bách Ngư Thành. Trăm năm sống nơi gió mặn đất cát, nhân tộc nơi đây
đã biết cách nuôi trồng vô số loại thảo dược chân bảo dưới đại hải, mà bình
thường phải trải qua nguy hiểm trùng trùng mới lấy được.

Sóng thần lần này quả thật mạnh mẽ, thế nên thành chủ lệnh xuống tạo cách thủy
trận trước, ngăn cản đầu này to lớn sóng thần lao vào Cái Vồn Vạn Thảo Trại.
Đợi khi sóng vỡ nước dâng mới bắt đầu lui về thảo trại. Thế nhưng, hầu hết
minh văn sư và linh trận sư đều tiến về hải đê làm cho triển khai địa trận có
phần chập chạp. Lại nói, lâu lâu mới có sóng thần khủng bố lao vào đại địa nên
việc chậm trễ, hổng kế sách cũng là đương nhiên.

" Tiểu Bằng ra đây!" Tử Tấn ngước lên thiên không thét lớn.

Từ trên cao, một con yêu thú thân ngựa, đầu cánh đại bàng, bốn móng chân liền
giống như báo vọt tới bên thành chủ.

" Tam Lang, ngươi ở đây kiểm soát tình hình. Ta về Cái Vồn Vạn Thảo Trại."

" Tuân mệnh!"

" Tiểu bằng lên!"

Con bằng mã giang rộng cánh đập xuống một cái, đất cát cuốn lên tung bay mù
mịt. Tức khắc đầu yêu đã nâng Lý Tử Tấn bay lên gần trăm mét, chớp mắt bay xa
về Vạn Thảo Trại.


Không Thời Vũ Trụ Chiến - Chương #16