Ngài Phải Chịu Trách Nhiệm Đó, Chịu Trách Nhiệm Về Ta Và Bụng Ta.


Người đăng: danhha1996@

" Chủ nhân, đừng hét nữa. Nhanh giúp ta." Tiểu hài thùng thình y phục vội
quát.

Đạt kia mới lúc, thấy tiên thuyền rớt nhanh nhắm mắt kinh hô. Nhưng nghe cái
kia quát lớn một tiếng, giật mình ngoái đầu nhìn lại.

" Tiên nhân, ta không nghe nhầm chứ." Hắn ngỡ mình kinh sợ thời điểm mà nghe
lầm. Mới nãy còn cao cao tự đại, mà giờ rớt xuống phảng phất gọi mình hai
tiếng "chủ nhân".

Bảo Châu đang nhanh tay tháo dỡ cánh buồm, khẽ thở dài một tiếng nói:" Hầy...
Cái này trẻ hóa không có dị trạng đi? Lúc hấp thụ tên kia năng lực, trẻ hóa
bản thể liền bị trộn lẫn một phần hắn nhân cách, cũng nói ta lúc còn trẻ hơi
tự cao tự đại. Lúc nãy, tiên thuyền muốn rớt lòng liền sợ hãi, kích phát đầu
óc thanh tỉnh. Đối với chủ nhân liền có phần quá phận, xin chủ nhân đừng
trách. Mà nhanh giúp ta, ta làm chậm tốc độ rớt bảo trì năng lượng rồi, nhưng
không được mấy khắc."

Tuy không biết làm cách nào, nhưng có đường sống là tốt, hắn thật không muốn
chết, hắn mới mười bốn tuổi thiếu niên thôi mà. Bị kéo đến cái này thế giới,
mấy phen hú hồn, dở khóc dở cười, cái này so chết còn có phần đau gan. Vì khá
quen đau tim mấy lúc trước kinh nghiệm, hắn liền thanh tỉnh chạy tới giúp sức
tháo cột buồm.

Tiên thuyền chậm rớt nhưng mỗi lúc một nhanh, vừa làm vừa run, một cảm giác
quả thật phiêu bồng đáng sợm a. Tháo xong cái kia buồm, Bảo Châu như chớp buộc
vào bốn góc bốn cái dây thừng. Hắn liền hiểu ngay, Bảo Châu lão giả muốn làm
một cái dù. Nhưng mà...

" Tiên nhân, người cởi chuồng làm gì đấy?" Trước mắt là lõa thể nõn nà một cái
tiểu nam nhân. Mà hắn cũng không hiểu, làm được dù rồi cởi y phục làm gì? Tắm
nắng sao?

Lõa thể tiểu nam tử mặt đỏ ửng lên, ngại ngùng vừa làm vừa nói:" Chúng ta giờ
đang ở giữa biển đó. Nếu thả cái này lọng mà không điểu khiển được, chắc chắn
sẽ rớt dưới biển. Cái này ta áo quần, cũ nhưng làm từ thượng hạng đồ vật. Làm
cái này xong có thể điều chỉnh phương hướng, hướng đất liền đi tới. Ngài đợi
ta một hồi, liền đem cái lọng này làm xong tới."

Quần áo thượng hạng thì sao? Làm được gì chứ? Mà khoan, thế giới này tồn tại
phép tiên, nói không chừng quần áo liền có sức mạnh gì đó? Hay nha.

Có câu, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Dù cho chết đến tận cổ thấy điểm
thú vị, hắn liền mà quên mất.

Tiểu nam tử lõa thể, đi nhanh lại thành thuyền.

Soẹt...

Đưa tay vốt mạnh, bàn tay trắng liền một đường nhuộm đỏ. Hắn kinh ngạc, suýt
nữa thốt lên thật là dũng khí, đau thế mà sắc mặt không chút biến. Lấy trên

tay máu, viết lên phù chú cả buồm lẫn áo, một vòng tròn đầy những ký tự hắn
không hiểu nổi, nhưng chắc chắn là rất mạnh phù chú. Viết xong một lượt, Bảo
Châu tên kia đập mạnh xuống trận pháp giữa thuyền. Miếng ván trung tâm liền
đằng không mà lên, bên dưới hiện ra một đầu lấp lánh màu trắng khối đá cũng lơ
lửng đi theo.

Hắn kinh ngạc nhìn tinh thạch, ở đây toàn những thứ lạ kỳ, phản lại những quy
tắc vật lý trước đây hắn từng thấy.

Bặt gặp ánh mắt của Đạt, người kia giải thích ngay:" Đây là bảo tồn năng lượng
tinh thạch, Thiên Không Thành cung cấp năng lượng đều được giữ ở đây."

Buộc chặt bốn đầu kia dây buồm vào áo, liền lấy thêm hai đầu dây buộc hắn và
chính mình vào lọng. Cầm trong tay còn lại chiếc quần, Bảo Châu kéo hắn đứng
sát khối bảo tồn năng lượn tinh thạch.

" Chuẩn bị, người bám chặt vào lọng đi."

Bất giác, hắn ôm chặt đầu dây cuốn mình. Bảo Châu lấy khối tinh thạch ra khỏi
trận pháp, tiên thuyền chấn động một chút, rồi không tự chủ nhanh rớt xuống
phía dưới mênh mông biển cả. Mất bảo hộ không gian, buồm liền bung lên kéo
mạnh hai người lên không, trôi nổi giữa vân vụ trắng xóa. Bị kéo mạnh, thân
thể lồng ngực xương đều muốn kêu lên răng rắc thanh âm.

Không tự chủ hắn liền thét ầm một tiếng:" Hự... Á á á..."

" Ha ha ha. Sống rồi, mình sống rồi. Ui da!" Vui sướng thoát nạn nhưng là đau
thì vẫn đau.

Chầm chậm rơi xuống, hắn vui mừng khôn xiết. Hắn sợ, sợ lắm rồi. Ngày trước,
xem mấy thước phim nào là máy bay trên không, nào là nhảy dù trông sướng cực
điểm, nhưng giờ mấy lần rớt xuống hắn liền sợ sau này chắc dũng khí lên máy
bay đều không có đi.

Vù... Một luồng bạo phong liền cắt đứt hắn dòng này suy nghĩ, kéo hắn thật
mạnh bay đi chỗ khác.

Đúng như Bảo Châu từng nói, thế này bất định bay đi, chắc chắn rơi giữa đại
hải. Một cái kết vô cùng có hậu, xuất hiện ngay trong não hải. Một xác chết
hài tử trôi nổi giữa biển xanh trong trẻo vì đói, mà khoan mình sẽ chết khát
trước mà. Phi phi. Không được nghĩ bậy. Hắn như vậy quay đầu nhìn cái kia tiên
nhân, quang mang hiện lên thật rõ một tia mong chờ.

Bảo Châu lúc này quấn lấy bảo thạch bằng hai ống quần dài. Đặt vào giữa áo
trận pháp, hỏa diễm nghi ngút bốc lên. Rồi, trần chuồng tiểu hài nhìn lên
thiên không, trông lấy mấy ngôi sao còn tỏa sáng, tìm đất liền vị trí. Hắn
cũng bất giác làm theo.

" Nàm thao, ba mặt trăng?" Trước mắt hắn, lớn nhỏ ba cái mặt trăng đang lơ
lửng phía trên." Đẹp quá!"

Vèo...Vèo...Vèo...

Cùng lúc, từng cái mảnh tường cùng đồ vật to lớn liên tiếp rơi nhanh xuống.
Rồi, Thiên Không Thành cũng đi theo rơi xuống. Tất thảy xảy ra quá nhanh, nếu
không thấy Thiên Không Thành đằng không rớt xuống, chắc hẳn hắn đã nghĩ mọi
chuyện đã có thật lớn thời gian phát sinh.

Rất nhanh, bọn hắn hai người bay một đoạn xa cuối cùng cũng đáp xuống mặt
biển.

Nhưng mà... Sắc mặt hắn không giữ được liền tái mét. Quên... quên mất trước
đây chính mình còn chưa học bơi. Dù xung quanh thị trấn hắn sống, quả thực có
sông nhưng hắn chưa một lần đặt chân xuống. Nơi đó khúc sông liền như Thị Vải
nổi tiếng thối sông, đừng nói người đến cá còn chết thối nổi lềnh bềnh, lúc
lúc hiện bình tĩnh lạc trôi mấy cục vàng cứt thối. Ai ngon thì xuống bơi.
Nhưng giờ nghĩ lại bây giờ trạng thái, hắn thật sự muốn hét lên.

Có cứt ta cũng bơi, tắm cứt vàng da cho đẹp được không? Lời nói.

" Ọc, ọc. Cứu... tôi... Ọc ọc."

Bảo Châu cấp tốc lặn xuống, kéo hắn đi lên. Ngoi lên thời điểm, hắn hung hăng
mà thở lấy không khí trân quý.

Đợi hắn bĩnh tĩnh một lúc, Bảo Châu nói ngay:" Đất liền còn gần lắm, cố lên
một chút là vào bờ. Tất thải tai qua nạn khỏi." Mạnh mẽ dơ lên ngón cái, còn
bồi thêm một cái nháy mắt cho hắn. Ắt hẳn, muốn hắn thêm phần an tâm.

Hắn thật sự muốn điên lên, cái này là ngươi lần thứ hai nói rồi đó tiên nhân.
Thế mà, ta chết lên chết xuống mấy lần, giờ đây bụng ta đã ba tháng chửa đầy
nước. Ngài phải chịu trách nhiệm đó, chịu trách nhiệm về ta và bụng ta. Nhưng
là hắn đang cố mà thở, lấy đâu sức lực gào thét đi lên.

" Ta giờ mất hơi nhiều máu, tinh thần sa sút nhiều, sức lực cũng không còn
bao, không thể một mạch kéo người vào bờ. Làm theo ta nói. Đầu hơi ngước lên
phía trước để chìm xuống nhưng vẫn thở được. Hai chân duỗi thẳng, khép lại.
Hai bàn chân duỗi dài. Hai tay đưa lên phía trên đầu, duỗi thẳng, khép lại.
Hai bàn tay để ngược lên trên mặt nước. Toàn thân ở trạng thái thả lỏng và tạo
cảm giác mềm, nhẹ. Giữ không khí trong lồng ngực nhiều, thở ra nhẹ." Bảo Châu
nhẹ nhàng giảng giải.

Không hiểu có phải sự sống nguy hiểm mà hắn thông minh ra không, nghe Bảo Châu
nói qua một lượt liền làm được tới. Cả người hắn lập tức mà nổi căng trên mặt
biển.

" Hu hu. Nhanh kéo tôi vào bờ, tôi không muốn ở ngoài này nữa. Hu hu."

Hắn vừa nói vừa khóc rống lên khổ sở thanh âm. Cũng đúng, người thường trải
qua tương tự đáng sợ sự việc, đều đã ngất đi mấy lần. Hắn một mực bảo trì đến
giờ, quả thật có mấy phần tinh thần thật tốt a.

" Người đừng khóc, nín đi ta đem người vào đất liền ngay. Không còn gì nguy
hiểm đâu." Lại làm một lượt nháy mắt nâng tay.

Có hay không ngươi chỉ có mỗi chiêu này làm an lòng. Lần trước dùng cũng đen
đến giờ sao.

Dứt lời vừa xong, mặt biển nổi lên một đầu lớn cá, nhe lên sắc nhọn hàm răng
lao tới.

Dù đang cố gắng nổi lên nhưng hắn thấy, hắn đã thấy. Đây là gì, là số cứt chó
à? Hay là cái thằng mắc dịch thối mồm? Là lão tặc thiên muốn trêu ngươi? Hết
lần này đến lần khác dồn hắn chết là sao?

" Lão thối mồm, lão chết đi? Sao mỗi lần bảo ta an tâm là y như rằng ta dẫm
cứt chó?" Hắn thét lên hai mắt đỏ ngầu nhưng không phải là hắn đang khóc, mà
là hắn hận, rất hận. Hận cả mười tám đời tổ tông phúc đức, đẻ ra lão kia có
cái miệng thiêng hết phần thiên địa.

" Hả?" Bảo Châu không hiểu sao mình bị chửi, quay đầu nhìn lại." Là cá mập?"

Bõm...Bõm...Bõm...

Hắn muốn bơi, rất muốn bơi nhưng cả đời hắn chưa bơi một lần, dù đã từng đi
đến bãi biển gần thị trấn chơi đùa. Hắn chỉ có thể dương mắt nhìn được Bảo
Châu kéo đi trên biển, mặc cho đầu kia đại ngư càng ngày càng gần.

Còn cách bọn hắn chừng mấy mét, đầu cá như cảm thấy bất an hoảng sợ một mạch
lặn xuống biển sâu.

Hắn chắp thở dài, chắp tay chữ thập, miệng phật hiệu mà thốt:" Ha ha. Ta thăng
đây. Ha ha."

Hắn cười nhưng phải hắn vui, bởi nước mắt từ khóe mi đang trào như thác. Vì
giờ đây, lần đầu tiên trong đời hắn được chứng kiến truyền thuyết số chứt chó
a.

Cách hắn không xa, một cơn sóng thần đang nhanh muốn đập nát hắn.

Vài giây trước khi sóng thần kề cổ, giữa dòng nước lạnh của đại hải, đũng quần
hắn còn cảm thấy môt luồng nước ấm.

" À, phê quá. Ọc."


Không Thời Vũ Trụ Chiến - Chương #13