Chẳng Lẽ, Khi Thượng Đế Ban Trí Khôn Cho Con Người, Cả Dòng Họ Ngài Đã Lấy Ô Che


Người đăng: danhha1996@

Vạn châu sắp xếp về sau, liền cùng cái kia tiểu trận hợp thể. Một cái lớn đại
trận nhanh nhanh mà xuất, rồi mười mấy cái khác rực rỡ hào quang trận cũng thế
hiện lên.

Mỗi trận tự trong, liền phóng xuất một đầu tiểu xích, hướng phía kia Sách
Thánh bay tới. Bảo hộ hào quang tầng tầng như giấy, không lực chống đỡ cứ thế
bị xé ra.

Dáng người Sách Thánh bị mười mấy đầu tiểu xích cứ thế quấn lấy, không chút
sức mà hoàn thủ bị trói chặt.

" Mẹ ngươi, ngươi định tạo phản!"

" Tạo phản? Ta? Ha ha. Ngươi không nhìn lại ngươi đi, cẩu tặc ái nam ái nữ,
không cần ngươi ta cũng có thể đưa chủ nhân thành chí tôn."

" Thật sao? Ngươi, bản thể trẻ lại cũng không thể một mực bảo vệ chủ nhân như
ta? Không có cái này cỗ máy lớn, thọ huyết của ngươi sớm đã cạn. Cơ thể con
người yếu ớt tựa chẳng khác gì bùn đất mà thôi."

" Lắm lời! Cái đồ không có nhân tính như ngươi, chủ nhân sớm vốn không cần.
Cái người cần, là một kể có nhân tính như ta."

" Không! Cái người cần là sức mạnh..."

" Có sức mạnh mà không có nhân tính cũng bằng thừa."

Vừa nói, lão vừa nhanh tay kết ấn.

Chỉ thấy, chưa thành dáng người tiểu hài tử góp tụ hào quang chập chờn muốn
tắt. Đầu kia tiểu xích đang quấn lấy cũng là hóa đỏ đi. Sắc đỏ dây xích cứ thế
tràn về đại trận.

" Rẹt... Xác nhận, không đủ năng lượng tiếp tục hấp thu. Rẹt..."

" Không đủ? Dù có dùng hết tất cả năng lượng cũng phái hút hết sức mạnh của
hắn."

" Rẹt... Xác nhận, sử dụng mọi năng lượng dự trữ. Rẹt..." Hung hăng nhìn lấy
Sách Thành đầy tiếu ý.

" Ngươi nhớ lấy ngày này, ngày sau xuất thế, ta sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi."
Sách Thánh chậm chậm quay về sau, mỉm cười nhìn hắn chân thành." Chủ nhân, da
dô. Nhớ đợi ta quay về làm kẻ hủy diệt bảo vệ người nha, chiu chiu. Chụt." Hôn
gió âu yếm xong, thân thể kia cũng tan vào hư vô, liền quay về dáng hình cũ kỹ
quyển dày sách.

Rùng mình.

Gì vậy? Bị ông già nói là ái nam ái nữ, lại hôn gió ta?

Trời ạ, ta là thẳng, thẳng tưng đó. Không lên nổi với ngươi đâu.

Ầm.. Ầm...

" Gì thế?"

Kinh khủng thanh âm chấn rung cả không gian. Khó khăn xoay người trên không
hắn liền phát giác. Mấy cái đại trận thu tiểu xích về sau, mặt sau đại trận
như lồng lộng hồng thủy huyết, đổ về phái kia lão nhân.

Bên trong khổng lồ huyết cầu, lão giả thoải mái mỉm cười mở hờ mắt ngồi thiền.
Liền tựa như hố sâu không đáy, tức tốc hút đi đại lượng huyết cầu xung quanh.
Nhăn nheo xám thịt sắc da, giờ đã hồng hào hẳn ra, nhanh hiện lên một thúc
thúc bộ dáng, rồi thiếu niên tiêu sái bộ dáng.

Xung quanh không gian lớn, liền từ từ mà trở lại nguyên trạng đại điện không
gian. Đại trận tế ra huyết thủy xong nhanh chóng tan biến.

Đại điện rộng lớn bấy giờ, chỉ còn hai cái hài tử tám, chín tuổi. Một cái đang
sung sướng chạy nhảy, một cái trơ ra không hiểu chuyện gì.

" Ha ha. Sướng quá, lão tặc thiên, ta phản ngươi thiên lý, ta cải lão hoàn
đồng rồi. Hô hô."

Gầm rú hồi sau coi bộ hơi bị mệt, quần áo thùng thình hài tử hướng hắn phía
chạy tới.

Vừa bước bậc thanh bước.

Bốp...

Kẻ kia vấp áo ngã đập mặt lên sàn, thật lớn thanh âm.

Liền chống tay dứng lên hớn hở cười, mũi trên cũng đẹp đẽ máu tươi trào ra.

" Máu nè. Haha. Máu. Hú hú."

" Đập mặt xuống sàn nên điên luôn à? Không biết ở đây có bệnh viện thần kinh
không nhỉ?"

" Ngươi tốt."

" Ông chào tôi à?"

" Đúng, ngươi tốt a."

Kẻ kia chạy lại kìa. Mình từng đọc, mấy đứa thần kinh không biết đường nào mà
lần, nên trách xa nếu không người thân cũng có thể giết a.

" Ta chạy."

" Đừng sợ, ta chỉ... Á..."

Bôp...

Lỗ thứ hai mũi cũng đi theo tiền nhân cho đủ bộ.

"..." Hắn liền đừng chạy liếc trông.

" Ta chỉ muốn làm quen thôi."

Lại tức tốc đuổi theo, hắn tức tốc bỏ chạy.

Bộp...

Bộp...

Bôp...

Bầm tìm sắc mặt hài tử đau khổ thốt :" Xin ngươi đó, đừng chạy nữa. Ta đau mặt
quá!"

" Ngu người, mặc như thế chạy không ngã mới lạ."

"..." Kẻ kia như ngộ ra chân lý thế giới, hai mắt sáng chói liền phái hai tự
:" Ờ ha."

" Bảo Châu tiên nhân, cho con hỏi cái."

" Gì? Tự nhiên, mời nói."

" Chẳng lẽ, khi thượng đế ban trí khôn cho con người, cả dòng họ ngài đã lấy ô
che?"

"..."

Ầm... Ầm...

" Lại gì nữa đây?"

" Không sao đâu, chỉ là cỗ máy dùng hết năng lượng nên đang rơi thôi." Bảo
Châu tiên nhân liền mỉm cười, phóng mắt như muốn thu lấy đại điện.

" Cha mạ ơi! Xin ngài đó, lấy lại hình tượng được không? Người bây giờ làm
người ta khó tin tưởng lắm. Làm gì đi chứ?"

" Bản tọa nói, bản tọa sẽ bảo vệ ngươi thì nhấn định sẽ bảo vệ ngươi. Ta đã
tính trước trường hợp này rồi." Chốc lát khí chất liền đổi, thật khiến lòng
người có chút an tâm. " Đi theo ta."

Vòng qua rộng lớn hành lang, hài tử lão giả liền nói:" Nơi đây sẽ không rớt
liền đâu, cứ từ từ mà đi. Ở đời có câu, vạn vạn không ngờ tới. Nhất định không
được loạn, cứ vui vẻ mà suy nghĩ tất sẽ thông suốt, tai qua nạn khỏi a."

" Ùm." Bấy giờ khí chất, thật khiến hắn an tâm phần nào.

" Rẹt... Thông báo, còn một điểm thời gian, Thiên Không thành mất trọng lực.
Năm mươi lăm... Năm mươi tư... "

" Đậu, quay lại. Chạy!" Hài tử tức tốc nâng váy, hớt hải quay người mà chạy.

" Tiên nhân, chuyện gì vậy."

" Thành sắp rơi. Định đi lấy vài bảo vật nhưng giờ... nhanh chạy. Chậm, chết
hết bây giờ!"

" Hu Hu. Tiên nhân, không phải người vừa... hộc... hộc... bảo bình tĩnh là
thông suốt, tai qua nạn khỏi mà." Đuổi theo phía sau hắn hét lên.

" Tiểu tử, bản tọa cũng nói thiên hạ có câu, vạn vạn không ngờ tới a. Cứ tin
bản tọa." Quay người, mạnh mẽ dơ lên ngón cái còn bồi thêm một cái nháy mắt
cho hắn. Ắt hẳn, muốn hắn thêm phần an tâm.

Tin tưởng người? Thế chắc có hay không, một ngày ta chết không rõ lý do?

" Không xong. Làm sao đây? À. Thiên. Năng lượng dự trữ có còn?"

" Rẹt... Tất cả năng lượng dự trữ không đủ trèo chống. Rẹt..."

" Thế còn các bộ phận dụng cụ không sử dụng đã lấy?"

" Rẹt... Vẫn còn năng lượng dư các bộ phận dụng cụ không sử dụng chưa lấy hết.
Rẹt..."

" Tốt. Ít còn hơn không, lột sạch cho ta."

" Rẹt... Tính toán hoàn tất. Còn 4 phút rưỡi, Thiên Không thành mất trọng
lực..."

" Hộc... Hộc... Bình tĩnh mà đi. Không cần vội sắp đến rồi Hộc..."

" Tiên nhân ơi, hộc... ngài không sợ có chuyện ngoài dự tính sao?"

" Ha ha. Nam nhân trên đời phải bảo trì hình tượng, là hình tượng đó, biết
không?"

"..."

Ngài không thấy hình từ lúc ngài nâng váy đi như phi tần tiến cung, đã chẳng
còn hình tượng nam nhân sao?

" Đến."

Hắn liền lấy hai tay che mắt, rốt cuộc hắn cũng ra khỏi cung điện lớn ra bầu
trời bên ngoài.

Trước mắt hắn, một chiếc thuyền dài mười hai mét có hơn. Trông qua, tất thảy
đều giống bình thường thuyền buồm, chỉ khác xung quang đáy thuyền liền bố trí
trận pháp cũng là thêm mấy cái cánh quạt to.

" Lên đây."

" Dạ."

Hắn nhanh mà leo lên chiếc kia thuyền buồm, hắn thật không muốn ở lại nơi kì
dị đáng sợ Thiên Không thành này thêm khắc nào cả. Một chút cũng không.

Vừa đặt chân lên cái này thuyền buồm, liền ập vào nhãn quang cái khác trận
pháp đầy những ký tự khó hiểu giữa thuyền.

Bộ dáng hài tử tiên nhân, đứng nghiêm trận pháp bên trong, cắn tay nhỏ rơi
xuống một giọt máu. Liền ngay, con thuyền lướt mây mà đi.

" Tiên nhân, tại sao phải cắn tay lấy máu?"

" Vì đây là thuyền của bản tọa, cần nhỏ máu nhận chủ mới đi được. Ha ha."

" Thế sao không lấy máu mũi đi?"

"..."

" Tiên nhân, cho hỏi cái này được không?"

" Ngươi mà chửi ta, tin hay không ta giết ngươi?"

" À. Không, không. Lúc cấp bách chạy trốn, sao không thấy tiên nhân dùng phép
đi nhanh?"

" Ha ha. Thứ nhất, thọ huyết ta đã gần cạn dùng không nổi linh lực, toàn bộ là
Thiên Không thành trận pháp đặc thù hấp thụ thân thể cái tên ái am ái nữu kia.
Thứ hai, ta cải lão hoàn đồng về cơ bản đã quay về con số không. Muốn có lại
linh lực, phải nhờ ngươi nhiều chủ nhân Sách Thánh. Mà cũng đừng gọi ta là
tiên nhân nữa, nếu thế toàn bộ Mộng giới thành tiên nhân rồi. Ha Ha."

" Nhờ con, con có gì..."

" Khoan, tự nhiên ta cảm thấy cái gì đó không đúng a."

"..."

" Chết!"

" Sao thế, tiên nhân?"

" Ta nói với Thiên, còn năng lượng dư các bộ phận dụng cụ không sử dụng chưa
lấy hết."

" Đừng nói là..."

...Vèo...

" Á... Trời ơi, mấy vị tiên các người đừng sống trên trời nữa được không. Á...
Cha mạ ơi cứu con."

Và thế hắn lại rơi.


Không Thời Vũ Trụ Chiến - Chương #12