Cuối Cùng Cũng Gặp


Người đăng: NHT

[[Ting. Thông báo: bạn đã chết.]]
[[Tít... Tít... Ting. Xác nhận vật phẩm cấp thánh: Đề Liên Hoa.]]
[[Tít... xác nhận công năng của Đề Liên Hoa.]]
[[Ting. Thông báo: bắt đầu thiết lập lại.]]
[[Tít... xác nhận vật phẩm thánh giai đính kèm: thánh điển Tịch Diệt Kinh. .]]
[[Ting. Có chút biến dị làm thay đổi nhỏ tiến trình, không đáng lo, xin bạn
yên tâm.]]
[[Ting. Thiết lập xong. Bạn bắt đầu lại trong 3...2...1... Bắt đầu.]]
[[Đây là lần cuối bạn được thiết lập lại. Hãy trân trọng.]]
...
- Phu nhân! Nhị thiếu gia tỉnh lại rồi! – Một loạt tiếng nói cười mừng rỡ
vang lên. Quốc Giáp muốn mở mắt, nhưng mắt hắn không nghe lời, thân thể hắn
cũng vậy, chỉ có thể hơi run run tay chân, toàn thân nặng trĩu như lão Tôn bị
đè dưới Ngũ Hành Sơn vậy.
- Giáp, con tỉnh lại rồi, cảm tạ trời phật! – Người mẹ vừa không ngừng vuốt
ve khuôn mặt non nớt của con mình vừa cảm tạ trời phật; mấy đứa nha hoàn líu
ríu xúi nàng đi Tịnh Trúc Tự để bái tạ đức Phật. – “Chúng nó ngoài cầu khẩn
cảm tạ thời phật cho thiếu gia ta qua cơn nạn ách, vừa muốn cầu một mối lương
duyên tốt chăng? Vì Tịnh Trúc Tự có đá nhân duyên nổi tiếng cầu được ước thấy
mà.” – Tà ác suy nghĩ, với lần thứ 3 làm người, hắn hơi có xu hướng đa nghi
rồi.
Sau khi được cha kiểm tra lần cuối, đảm bảo hắn không sao, chỉ cần nằm 1 tháng
là có thể ngồi dậy, cả nhà vui vẻ kéo nhau đi Tịnh Trúc Tự, để lại hắn cho anh
trai Quốc Kiếm chăm sóc.

Nằm trên giường, hắn tịnh tâm suy nghĩ. Hắn rõ ràng tất cả là nhờ Đề Liên Thụ,
những giao diện thông báo sau khi hắn tịch diệt đã nói lên điều đó. – “Không
ngờ truyền thuyết Đề Liên Hoa là có thật!” – theo truyền thuyết của Thiên Luân
giới, hoa của thánh phẩm thụ Đề Liên Thụ có thể cải tử hoàn sinh, là thành qua
nghiên cứu bao năm của đại kỳ tài Dạ Hiền.
Nhờ vào sự thần kỳ của Đề Liên Hoa mà hắn trùng sinh về lúc hắn nằm liệt
giường một tháng trời vì té núi khi vừa 2 tuổi. Đừng bất ngờ Thiên Luân giới
Linh khí sung túc, lại không có chất ô nhiễm như Địa Cầu, vạn vật đều khoẻ
mạnh và mau lớn, con nít 1 tuổi đã như trẻ lên 3 ở Địa Cầu, nên khi vừa đón
cái Tết 2 tuổi thì hắn đã như khỉ rồi.
Không chỉ là được sống lại, điều cực kỳ chấn động chính là Tịch Diệt Kinh, một
trong thập đại thánh điển, một trong các công pháp làm nên tên tuổi của Dạ
Hiền cùng theo hắn trùng sinh.
“Quái Động là nơi Dạ Hiền để lại truyền thừa, biết bao người mạo hiểm đi vào
nhưng đều thất bại tất cả, xem ra vì hai chữ khả ngộ. Khả ngộ vừa phải có
duyên, vừa phải qua hai ải: thứ nhất là qua được thử thách của Cự Ngạc xem tâm
tính cùng trí tuệ; thứ hai là phải ngồi tịch diệt dưới Đề Liên Thụ. Phải là
tịch diệt, vì chỉ khi nhân sinh thấu đáo có lòng buông bỏ mới là tịch diệt,
còn như chết kiểu khác, tuy là chết nhưng lòng còn tham muốn thì uổng công.”
“Truyền thừa của huyền thoại Dạ Hiền, không thể là vật có thể dùng lời nói
hết, ta phải trân trọng nó!” - Quốc Giáp quyết tâm, nhân sinh kiếp trước quá
đau thương, hắn cần nỗ lực để không đi vào vết xe đổ đầy u ám kia.
“Trước hết cần lĩnh ngộ Tịch Diệt Kinh, sau đó tiến hành rèn luyện thể chất
hoàn mỹ, kiếp trước lười biếng để rồi lãnh hậu quả tai hại, rèn luyện xong rồi
lại phải...” – Suy nghĩ những gì cần làm, một tháng trôi qua thật mau, rồi mấy
chốc đã sắp đón năm mới rồi.
Trong không khí cuối đông, trước bình minh, khi sắc trời còn mờ mờ, có 3 thiếu
niên đang tập luyện bên bờ hồ Ngọc Tuyền.
- Giáp!Chậm, ca thở hết nổi rồi! – Quốc Kiếm thở phì phò, từ sau khi tỉnh lại
từ lần té núi kia, đệ đệ hắn như là trưởng thành trước tuổi vậy – “sắp vượt ta
rồi, chút xíu nữa thôi” – Quốc Kiếm nghĩ.
- Ca, mau lên, còn 2 vòng nữa là xong rồi, mẹ hứa nếu hoàn thành 50 vòng chạy
là được ăn bánh Thanh Liễu cả tháng đó. – Quốc Giáp chạy chậm lại, cổ vũ anh
ca ca mình. Từ ngày xuống giường đến nay, hắn ngày nào cũng kiên trì thực hành
các hạng mục huấn luyện mà đại bá Trần Hữu Hạo đã soạn ra.
- Giáp à, ta thật nể đệ, 50 vòng chạy, mỗi vòng 10 dặm (dặm nay, 1 dặm =
1km), trước đó còn cả bơi, nhảy, đủ thứ hành xác mà đệ vẫn không biết mệt a. –
Người lên tiếng là Trần Hạo Nam, biểu ca của hắn, cái tên hết sức “danh nhân”,
chẳng biết sau này có theo cái nghiệp “danh nhân” hay không, kiếp trước, đại
nạn xảy ra làm Hạo Nam không kịp thể hiện, chẳng biết kiếp này ra sao.
- Trẻ không học, lớn nhọc khổ đời! Nam ca cố lên! – Nhìn nhìn Hạo Nam, Quốc
Giáp bỉu môi nói, tên Hạo Nam này vốn là thiên tài, có thấy hắn tỏ ra mệt mỏi
gì đâu, mình thì mồ hôi nhễ nhãi, không thấy Kiếm ca sắp đứt hơi kia sao, tên
này còn vừa chạy vừa hút gió du dương. Từ ngày tỉnh lại đến nay, hắn rất phản
cảm những ai có năng lực mà không cố gắng, nhất là tay biểu ca của mình, nên
có tập tành gì cũng ráng lôi theo.
- Haha, mấy đứa không cần chạy nữa đâu, dẫn ta về nhà làm mấy chén rượu sáng
nào! – Một giọng nói trầm ổn hữu lực dội xuống từ trời cao.
- Là Minh thúc! – Kẻ sắp đứt hơi và kẻ lười biếng hô lên, Liễu Tư Minh tới,
xem như chúng gặp may không cần phải chạy nữa (mình gọi theo tên kiểu của Việt
Nam nên là Minh thúc).
- Chào Minh thúc, thúc với hai ca ca con về trước đi, con muốn tập tiếp cho
xong! – “Trời chưa kịp sáng sâu rượu lại đến nhà rồi.” – Quốc giáp bên ngoài
lễ phép nói, nhưng trong lòng đã thầm oán tên sâu rượu Liễu Tư Minh.
- Giáp nhi ngoan, nào cho con Hồi Nguyên Đan này. – Đáp xuống đất xoa đầu của
Quốc Giáp, Tư Minh từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai viên đan dược.
- Cảm ơn Minh thúc, nhưng con muốn dùng hết sức mình a, con nhường lại cho 2
anh con vậy. – Cúi đầu cám ơn đúng phép, nhận hai viên đan dược, thuận tay
quăng cho hai tên phía sau, hắn cúi đầu chào rồi chạy tiếp.
- Minh thúc, mau về nhà con nào, có thúc mẹ con mới cho con uống Thanh Hoa
Tửu. – Con quỷ lười mê rượu Hạo Nam chảy hết nước miếng nhìn thật tởm; đại ca,
nuốt hết nước miếng rồi mới nói không được sao, phải biết xấu hổ chứ; mà
khoan, tên này còn chưa đủ 12 tuổi, xem ra bị chiều hư rồi.
- Haha, đi đi! – Liễu Tư Minh cười to, hai tay trái phải dắt hai thằng nhóc,
quay đầu mỉm cười nhìn Quốc Giáp hì hục chạy đi.
...
[[Ting. Hoàn thành lần thứ 200 bài tập cấp 1 trong nhiệm vụ thường nhật.
Thưởng _ kinh nghiệm. Thưởng vật phẩm: lỗi xxx.]]
[[Ting. Thông báo nhiệm vụ thường nhật mới: Hoàn thành 700 lần bài tập cấp 1.
Thưởng: _kinh nghiệm; vật phẩm: bài tập cấp 2, lỗi xxx, lỗi xxx.]]
Bản giao diện hiện lên. Từ ngày xuyên việt, bởi Thiên Luân là một thế giới
chân thật, nên hắn tuy được hưởng năng lực The Gamer trong thần thoại nhưng
một số chức năng bị lỗi không dùng được. Giao diện của hắn là theo kiểu anime
SAO. Vì để có được quyền dùng kiểu giao diện này mà công ty sản xuất của nhỏ
đã phải tranh đấu quyết liệt với các tập đoàn lớn đa quốc gia.
“700 lần nữa? Vậy là 1000, chưa đủ, ta sẽ tập đúng 5000 lần, nhà có móng chắc
mới xây được cao, cần nỗ lực hơn nữa.” – Hắn kiên định xoá đi nhiệm vụ, hắn
cực kỳ tin vào nỗ lực và cũng tin chương trình huấn luyện của đại bá hắn. Đại
bá Trần Hữu Hạo là cửu đẳng Hắc Luân Sư, từng nhận sự huấn luyện của Chinh Nam
đại tướng Lê Khinh Yến, đừng thấy tên nữ tính mà lầm, lão tướng quân là sơ kỳ
Hùng Sĩ, một trong Ngũ Hổ của Âu Việt Quốc, nổi tiếng cực kỳ kỷ luật và nghiêm
khắc. Chương trình huấn luyện này là do Trần Hữu Hạo mang về sau khi xuất ngũ.
Chưa về vội, nhà hắn biết rõ chuyện hắn thích tập thêm nên không lo lắng. Men
theo con đường quen thuộc xuyên qua rừng trúc, đi đến gian nhà tranh cũ kỷ
dựng sát chân đồi Sam. Đi ra phía sau nhà, là một cái ao nằm thỏm trong hốc
nhỏ dưới chân đồi, hắn thư thả ngâm mình. Là người viết phần nhiều kịch bản
nên hắn có thể tranh thủ một số đặc quyền.
Theo kịch bản hắn viết, Ngọc Chưởng Thành là một trong 8 thành tân thủ của
Thiên Luân, Ngọc Tuyền Sơn Trang nhà hắn chính là nơi huấn luyện của Luyện Đan
Sư, khu nhà tranh này là một trong số các địa điểm ẩn của Thiên Luân mà cùng
với các nhiệm vụ ẩn là những tình tiết game để người chơi khám phá và nhận
phần thưởng kèm theo.
Địa điểm ẩn này tên là Nhã Trúc Gian, do một Luyện Đan Sư khi xưa đến đây hái
thuốc dựng lên, còn cái ao nhỏ này là phần thưởng: ao nước Phục Nguyên, giúp
người chơi mau chóng hồi sức sau các bài huấn luyện tân thủ, ngoài ra còn giúp
tăng phúc (buff).
[[Ting. Đang hồi sức và tăng phúc, xin hãy thư giản.]]
Giao diện game hiện lên. Hắn cười cười, dù sao đây là thế giới thực, nó hơn
game nhiều. Từ cảm nhận và kết quả đạt được, hắn dám chắc không đơn giản là
hồi sức và tăng phúc, nó còn có công dụng thanh lọc và bồi dưỡng kinh mạch,
nếu sau khi ngâm mình tiến hành luyện dưỡng sinh thuật sẽ nâng cao hiệu quả,
kiếp trước dùng nước ao này luyện đan và luyện khí đều cho kết quả tốt, đây là
những công dụng mà trong game không có.
Một điều khác với trong game nữa đó là 6 dòng nước nhỏ kia. Nếu trong game đây
chỉ là hồ nước nhỏ không có nguồn, thì nay là do 6 dòng chảy này tạo thành.
“Nhất định có kỳ ngộ, kiếp trước cũng nghĩ đến, nhưng ta quá lười không có đi
tìm hiểu, lần này phải nắm chắc cơ hội, thảm kịch 10 năm sau quyết không cho
phép xảy ra.” – hắn cắn răng thề.
[[Ting. Đã hồi sức và tăng phúc xong.]]
Như thường lệ, ngâm mình xong, hắn luyện dưỡng sinh thuật do ân sư dạy cho,
kiếp trước công pháp Trần gia là trung cấp địa giai cao hơn công pháp siêu cấp
huyền giai của ân sư, nên người chỉ dạy cho hắn Dưỡng Trúc Kiếm Khí.
Thật ra Trần gia cũng có một bộ dưỡng sinh thuật là cao cấp huyền giai Dĩ Mộc
Vi Cương, nhưng tất nhiên là không bằng sơ cấp địa giai Dưỡng Trúc Kiếm Khí
rồi. Hắn đã chép lại một quyển chôn dưới lòng đất, giả làm sách cổ. Đợi thời
điểm thích hợp đem cả nơi này cùng bộ dưỡng sinh thuật cho Trần gia. Siêu cấp
huyền giai mà, nước trong phải cho chảy ruộng nhà mình chứ.

Nhân nói về cấp bậc, lúc viết cốt truyện cho Thiên Luân, hắn đã mượn ý tưởng
của một số bộ tiên hiệp nổi tiếng, như Đấu Phá Thương Khung, các điển tịch tu
luyện chia thành cơ bản bốn giai: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng với các cấp nhỏ:
sơ, trung, cao, siêu. Các chức nghiệp và vật phẩm chia làm cửu phẩm: từ cửu
phẩm đến nhất phẩm; ở đây cửu phẩm là thấp, nhất phẩm là cao.
Hắn cũng tạo thêm hai cấp bậc không chia nhỏ: thấp nhất là Phàm, cao nhất là
Thánh. Nên sẽ là như vầy, đối với công pháp: Thánh, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng,
Phàm và đối với chức nghiệp, vật phẩm: Thánh phẩm, Cửu phẩm, Phàm phẩm.
[[Ting. Chúc mừng bạn hoàn thành tầng 2 Dưỡng Trúc Kiếm Khí. Phần thưởng:...]]
Tắt giao diện đi, chẳng có cảm xúc vui mừng khi hoàn thành tầng 2, bởi hắn đã
từng luyện thành một lần, nên tự tin rằng chỉ cần hơn 1 năm là đủ để hoàn
thành cả 5 tầng của Dưỡng Trúc Kiếm Khí, sau đó chỉ cần dùng nó uẩn dưỡng kinh
mạch là được, còn phần thưởng thì nó bị lỗi rồi, chả quan tâm.
- Đến giờ về rồi. – Nhìn thấy mắt trời đã ló dạng hẳn, hắn biết đến lúc về
nhà ăn sáng rồi. Chỉ là hắn ngại việc gặp 3 con sâu rượu thôi, hắn lúc còn ở
Địa Cầu nổi danh “bột quê”,cục bột nhà quê, không rượu chè thuốc lá lại còn dễ
bị lừa. Kiếp trước chính là bị 3 con sâu rượu lôi kéo, ép buộc hắn vào con
đường sâu rượu, hậu quả là một lần say rượu gây ra tai hoạ không cất đầu lên
nổi.
“Nếu hạnh phúc được ví bằng nụ cười
Hãy nghĩ rằng mình là người hạnh phúc
Vì chỉ cần khi bình minh thức giấc
Và mỉm cười nụ cười tươi trên môi...”
Trên đường đi vừa ngắm khung cảnh bình minh vừa hát bài “Cám ơn cuộc đời” của
Nguyễn Phi Hùng, hắn cảm thấy rất thoả mãn – “Phải mà ăn sáng ở đây luôn thì
hay quá,... đúng rồi, ngày mai ta đem theo 2 cái bánh bao với một bầu sữa đậu
là xong!” – Ăn bánh bao, uống sữa đậu là sở thích của cha hắn Trần Hữu Quốc,
hắn đã bị lây sở thích này, nghĩ đến ngày mai tuyệt vời, hắn lớn tiếng hát
vang.
- A. – thốt một tiếng rồi nhanh chóng xoay ngang người, một mũi tên bay sượt
qua rách áo, nếu không phản ứng kịp thì ngực hắn có một cái lỗ rồi, – “Cuối
cùng cũng gặp điều không muốn gặp nhất!” – Nhìn về hướng mũi tên vừa bắn ra,
thần sắc hắn cực kỳ ngưng trọng, toàn thân căng cả lên sẵn sàng liều mạng.


Khai Phóng - Chương #3