May Mắn Đến Từ Nỗ Lực


Người đăng: NHT


  • Quốc Giáp! Mau về thôi, đệ lại ngồi vẽ vợi gì đấy? – Một đứa bé 10 tuổi hô
    lớn.

  • A! Đại ca, đệ xuống ngay! – Đứa nhỏ chừng 5 tuổi tên Quốc Giáp trả lời.
    “Tắt giao diện thôi.” – Đứa nhỏ nói thầm, đưa tay nhấn vào một cái giao diện
    nổi giữa trời, rồi phẩy ngón tay một cái, giao diện liền vụt tắt, ngoài nó ra
    không ai thấy được bản giao diện đó. Nó chính là con quỷ nghèo xui xẻo.
    “Đã 5 năm a. Đây đúng là Thiên Luân, nhưng không phải là game, mà là một thế
    giới thực chất đầy siêu việt, có sự sống và lịch sử của riêng nó.” – Hắn cảm
    thán trong lòng. Lần đó, khi đang đăng nhập, bất chợt thế giới ảo bị nhiễu
    loạn rồi sụp đổ, hiện ra khung cảnh căn nhà trọ bị nổ tung, kinh hoàng nhất là
    hắn tận mắt thấy thân xác của mình nổ thành những miểng nhỏ, văng tung toé
    khắp nơi.
    Tích tắc sau đó linh hồn hắn liền bị thổi bay, xuyên qua một rừng các con số,
    thứ đẩy hồn hắn đi lại là đoạn mã hack gà mờ do hắn đánh bậy đánh, cuối cùng
    nó đưa hắn xuyên vào thế giới Thiên Luân này.

  • Giáp! Giáp! Đệ lại thẩn thờ rồi.

  • A! Sao vậy đại ca?
    Đang suy nghĩ thì bị đại ca cắt ngang. Hắn nhìn người đại ca “trên trời” này
    của mình. À, không đúng, hắn mới là tên tiểu đệ trên trời rớt xuống. Sau khi
    xuyên qua cả rừng các con số, hắn rơi khỏi một cái lỗ đen rớt vào con suối
    nhỏ, từ linh hồn sinh ra nhuc thể của một đứa bé sơ sinh. May sao ông anh này
    của hắn phát hiện ra, nếu không thì chắc là hắn phải chết giữa rừng hoang rồi.

  • Đệ xem! Là mẹ với Hân nhi.
    Theo ngón tay của đại ca, dưới chân đồi có một bé gái vừa vẫy tay vừa hô lớn:
    “đại ca, nhị ca”, đó là em gái hắn, cô bé tên Trần Gia Hân. Đứng đằng sau nắm
    vai bé Hân, nở nụ cười hiền hậu là mẹ hắn, Dương Thanh Vũ, nàng xinh đẹp như
    thiếu nữ 18 nhưng thật ra năm nay nàng đã 30 rồi, từ nàng có thể cảm nhận nét
    hiền hậu, trang nhã đầy nữ tính. Còn người thanh niên tầm 20 tuổi, ngồi trên
    một phiến đá nhỏ bên bờ suối, một tay cầm sách, một tay cầm chén sữa trắng
    nhâm nhi, là Trần Hữu Quốc cha của hắn, tuổi thật thì đã 60 rồi.
    Còn đại ca của hắn là Trần Quốc Kiếm. Sau khi được cứu lên, hắn được Trần gia
    nuôi dưỡng, cả nhà đều nói với hắn bên ngoài rằng hắn là con ruột trong nhà vì
    không muốn hắn buồn lòng bởi thân phận cô nhi. Và sự thật tất cả đều coi hắn
    là người nhà, là máu mủ thật sự. Hắn biết chứ, hắn chỉ bị teo lại như tên sát
    thần Conan thôi, chứ tâm trí vẫn vậy.
    Khi được ẵm bởi Thanh Vũ, lần đầu hắn cảm thấy mình may mắn. Lúc còn ở Địa Cầu
    là trẻ mồ côi, chưa từng cảm nhận tình thương của mẹ cha, khi được Thanh Vũ
    không ngừng nhỏ nhẹ: “Ngủ đi con, ngoan, đừng khóc, mẹ thương!” – hắn hét lên
    những lời cảm tạ trời phật đã cho mình vận may lớn đến thế, tất nhiên thì mọi
    người chỉ nghe được tiếng hắn khóc oa oa mà thôi.
    Nhìn khung cảnh trước mặt, hắn cười vui vẻ, cái tên bây giờ của hắn là Trần
    Quốc Giáp, có lẽ vì quá thích cái tên mới này mà hắn quên mất cái tên trước
    kia là gì rồi. “Coi như một kiếp khốn khổ ở Địa Cầu, kiếp này xuyên qua Thiên
    Luân được hưởng cam lai, hy vọng nếu đây có là mộng thì vĩnh viễn được sống
    trong cảnh mộng cảnh này".
    ...

  • Haha, ngươi cuối cùng cũng trả được thù. Ngươi nên cười mới phải chứ! –
    Thanh niên hoàng bào cả người đẫm máu lạnh lùng nói.

  • Giết ngươi đúng là trả được thù, nhưng Trần gia rồi sư phụ không một ai
    sống lại được, ta lại vì vậy... mất đi một người bạn.

  • Hừ. Ngươi không cần thương xót, nhanh gọn đi!
    Phập. Một tia lửa đâm vào ngực thanh niên hoàng bào, kết thúc mạng sống một
    con người.
    ...

  • Đây là Đề Liên Thụ? Vậy coi như thoả nguyện ước của ân sư. Chẳng biết
    truyền thuyết là thật hay chăng?
    Một lão nhân hơn 80 lẩm nhẩm. Hắn chính là tên quỷ xui xẻo Trần Quốc Giáp. Khi
    hắn vừa được 13 tuổi thì cả nhà gặp hoạ, chỉ còn mình hắn sống sót, từ đó lang
    bạt khắp nơi với ý chí trả thù. May mắn được ân sư cứu giúp, cho hắn lần nửa
    nở nụ cười nhưng có vẻ vận rủi là người tình trăm năm của hắn, một lần nữa ân
    sư lại bị hại bởi chính kẻ thù ẩn mặt kia, đến lúc khám phá đươc thân phận của
    kẻ thủ ác thì hắn đau lòng vô hạn vì những kẻ đó không là bạn thì cũng thân
    nhân.
    Cố công trả thù cũng đã thành, nhưng hắn thật không vui nổi. Hôm nay, theo ước
    nguyện ngày trước của ân sư, hắn đem di cốt của người đến chôn dưới gốc Đề
    Liên Thụ. Ngồi dưới gốc cây, nhắm mắt tưởng niệm 2 kiếp làm người, hắn thông
    suốt rằng mọi sự cũng do hắn mà thôi. Hắn ước gì có thể làm lại từ đầu, hắn
    tin tưởng nếu làm lại một lần nữa, hắn sẽ tạo nên một cuộc đời tuyệt vời chứ
    không phải tràn ngập thống khổ như bây giờ. “May mắn đến từ nỗ lực” – hắn kết
    luận, rồi bắt đầu tịch diệt. Nhân sinh đã không còn gì khiến hắn thiết tha.
    Hắn không để ý, mỗi một lần hắn tưởng niệm rồi thông suốt, là một phiến lá của
    Đề Liên Thụ phát sáng, cho đến khi hắn bắt đầu tịch diệt, những phiến lá cỡi
    gió đáp lên thân của hắn, từ đó một đó hoa sen nở đẹp ngời.


Khai Phóng - Chương #2